Thủy Hỏa Giao Dung - Bằng Y Úy Ngã

Chương 57

Editor: nhatientri
Beta: Phanh_97


X thị tháng chín đang ở giữa mùa hè nóng bức, ban đêm lại có nhiều gió hơn.
Đứng ở ban công, nhìn con mèo Ba Tư đang liếm sữa, Tần Thanh Miểu mặt không chút thay đổi, rất lâu sau đó, tay khẽ vuốt cái đầu nhỏ xù lông, nói ra một tiếng như là thở dài, "Đạm Đạm..."
"Meo meo...meo meo...". Tựa hồ là đã no bụng, con mèo nhỏ nâng đầu lên, meo meo meo meo với Tần Thanh Miểu hai tiếng, lại cọ cọ vào người nàng.
Tay vuốt ve tại cái đầu nhỏ hai cái, Tần Thanh Miểu nhìn con mèo nhỏ đang cọ cọ vào người mình, trong nháy mắt có chút thất thần, nhưng lập tức tỉnh táo lại, trực tiếp ôm lấy nó đi tới phòng khách, sau khi ngồi lên sô pha thì đặt nó lên đùi mình.
Con mèo này....được Cố Úc Diễm gọi là Đạm Đạm, sau đó mọi chuyện tắm rửa ăn uống đều do Cố Úc Diễm chăm lo, nhưng mà, không biết vì cái gì, Đạm Đạm lại thích Tần Thanh Miểu hơn, ít nhất, khi Cố Úc Diễm sờ đầu nó, Đạm Đạm tuyệt đối sẽ vươn móng vuốt cào cào hai cái vào bàn tay nàng, nhưng đối với Tần Thanh Miểu thì luôn chủ động di qua cọ nàng.
Cũng vì nguyên nhân thế, Cố Úc Diễm đã từng ai oán nói với Tần Thanh Miểu, Đạm Đạm nhất định là tình địch của nàng, sau đó liền nhận lấy một trận xem thường của nữ nhân lãnh đạm.
Mà nay...
Cúi đầu nhìn con mèo nhỏ trắng muốt đang ngồi trên đùi mình nheo nheo hai mắt đầy vẻ hưởng thụ, Tần Thanh Miểu cắn môi dưới, ngay tại phòng khách không có một chút tiếng vang, bỗng nhiên cảm thấy lạnh thấu xương.
Vốn, lúc này, hẳn là Cố Úc Diễm sẽ bồi ở bên cạnh nàng, ôm nàng, ở trên người nàng làm rất nhiều động tác trẻ con....nhưng mà nay, chỉ còn lại nàng cùng một con mèo.
"Có thủy có hỏa, có tôi có em...". Tay đặt lên thân thể ấm áp của con mèo nhỏ, Tần Thanh Miểu lẩm bẩm, tiếng nói có chút bí bách, như biểu tình lại thực bình tĩnh. Rất lâu sau đó, tựa vào lưng ghế sô pha, ngửa đầu nhắm mắt lại.
"Ăn nhiều một chút, xem em gầy thành cái dạng gì rồi này". Tại phòng trọ của Mục Hề Liên, đã bảy giờ tối, Múc Hề Liên vẫn chưa chịu buông tha cho Cố Úc Diễm, sống chết gắp rau vào bát nàng.
"Em ăn không vô nữa...". Cố Úc Diễm rất bất đắc dĩ, lại không đành lòng cự tuyệt Mục Hề Liên, nói là nói như vậy, vẫn ngoan ngoan cầm đũa tiếp tục ăn cơm trong bát.
Nguyên bản nghĩ rằng phát tờ xong sẽ đi tìm Mục Hề Liên, nhưng không nghĩ tới Mục Hề Liên thật ra đã nghe Nguyễn Minh Kỳ nói trước, gọi điện thoại hỏi nàng ở đâu liền đi qua tìm.
"Đúng rồi, Liên tỷ tỷ, chị tan tầm sớm như vậy sao?". Lúc Mục Hề Liên đi tìm nàng bất quá cũng chỉ mới 4 giờ chiều, tờ rơi trong tay nàng vẫn chưa phát xong.
"Không, hôm nay có chuyện đi đến công ty khác, công việc xong rất sớm". Vừa nói vừa tiếp tục gắp rau để vào bát Cố Úc Diễm, Mục Hề Liên sau khi nói nhữ lời này, thì ngẩng đầu nhìn Cố Úc Diễm, há mồm tính nói cái gì, muốn nói lại thôi.
Người kia đang vùi đầu vào ăn nên căn bản không nhìn thấy bộ dáng kia của nàng, gật gật đầu, "Nga"
"Tiểu Diễm...'. Nhẹ giọng kêu Cố Úc Diễm một tiếng, Mục Hề Liên nhíu mi lại, thời điểm Cố Úc Diễm ngẩng đầu nhìn nàng, lại lắc đầu, "Không có gì, em ăn nhanh đi, ăn nhiều một chút".
"Ách". Biết Mục Hề Liên thật ra là có gì muốn nói với mình, Cố Úc Diễm chớp chớp mắt, "Làm sao vậy?"
"Không có gì đâu". Mỉm cười, Mục Hề Liên đứng dậy, "Chị múc canh cho em".
Yên lặng nhìn bóng dáng của nàng, người kia lúc này còn một bộ dáng không hiểu gì, giờ đây lại âm thầm thở dài.
Lúc trước, khi nàng còn đang phát tờ rơi thì nhận được cuộc gọi từ Mục Hề Liên, mình vừa mới nói địa chỉ, Mục Hề Liên lập tức nói "Chị lập tức đến đó" thì cúp điên thoại. Nàng đương nhiên hiểu được là xảy ra chuyện gì.
Từ buổi chiều cho đến tận tối đều một bộ dáng muốn nói lại thôi, chắc chắn là muốn hỏi nàng tại sao lại đi phát tờ rơi, nhưng lại sợ khi hỏi ra lại làm nàng thương tâm, nên mới nhịn xuống vài lần như vậy.
Ăn cơm xong, Cố Úc Diễm và Mục Hề Liên ngồi ở phòng khách xem TV, xem xem, cảm thấy có chút mệt mỏi, liền cứ như vậy dựa vào bả vai Mục Hề Liên ngủ mất.
Cảm nhận được toàn bộ sức nặng của Cố Úc Diễm trên người mình, Mục Hề Liên nghiêng đầu nhìn, thấy nàng ngả đầu ngủ say, ánh mắt nhu lại, nhẹ nhàng nghiêng về sau, để cho nàng chậm rãi nằm lên đùi mình, lúc này mới vươn tay vuốt ve lên khuôn mặt bóng loáng, thở dài tiếp tục xem TV.
Một học kỳ rất nhanh liền trôi qua, kỳ nghỉ đông đến, Cố Úc Diễm và Nguyễn Minh Kỳ quyết định không ở lại X thị. Mục Hề Liên thì đêm tất tịch mới trở về, hai người sinh viên các nàng cũng quyết định trở về, dù sao tết âm lịch năm trước ở lại cũng không lâu, nghỉ hè cũng không trở về.
"Tiểu Diễm, chúng ta...". Nguyễn Minh Kỳ kích động chạy đến phòng ký túc xá của Cố Úc Diễm, vừa vào đến cửa thì nhìn thấy bạn tốt đang cầm bút lông viết lên giấy, không khỏi sửng sốt.
Một nét bút đặt xuống liền tạo ra một loạt chữ to rồng bay phượng múa, giống như không chú ý đến tất cả thanh âm bên ngoài, cũng không nhận thấy Nguyễn Minh Kỳ đến đây, Cố Úc Diễm thực nghiêm túc, lực chú ý đặt toàn bộ lên tờ giấy hồng.
Nhìn hành lý Cố Úc Diễm đã được thu thập xong đặt ở bên cạnh, Nguyễn Minh Kỳ đi đến bên cạnh nàng, thấy được bạn cùng phòng Cố Úc Diễm là Thiệu Vân Phỉ đang làm động tác im lặng với mình, ngẩn ra, tầm mắt đảo đến tờ giấy được phô bày trên bàn, giật mình một trận.
Đây là....đang viết câu đối xuân? Là muốn viết tặng Thiệu Vân Phỉ?
Bên cạnh bàn sớm đã bày ra mấy câu đối xuân được viết rất tốt, Cố Úc Diễm "xoát xoát" vài cái, đem tờ giấy vừa viết đặt ở bên cạnh, lại cầm một tờ khác lên tiếp tục viết, mà Nguyễn Minh Kỳ và Thiệu Vân Phỉ lẳng lặng chờ ở bên cạnh, không dám quấy rầy.
"Hô...". Cuối cùng cũng vừa ý, Cố Úc Diễm thở ra một tiếng, buông bút lông, nhìn mấy câu đối xuân chưa khô ở trên bàn, lông mi nhẹ nhàng rung động, rất lâu sau đó, thở dài một tiếng.
"Tiểu Diễm?". Nguyễn Minh Kỳ thấy nàng dừng lại lúc này mới mở miệng kêu nàng một tiếng.
Mấy tháng qua, khí tràng trên người Cố Úc Diễm rõ ràng là đã thay đổi rất nhiều, tuy khuôn mặt nhỏ nhắn kia từ sau mùa hè đã trắng nõn trở lại, tóc cũng dài ra thật dài, nhưng tính tình trước kia là hoạt bát, nay lại càng ổn trọng hơn.
Ngay cả Mục Hề Liên, ngẫu nhiên khi cùng nàng bàn chuyện về Cố Úc Diễm, cũng chỉ bất đắc dĩ lắc đầu nói chính nàng cũng càng ngày càng không hiểu Cố úc Diễm.
"Ân?'. Quay đầu, nhìn Nguyễn Minh Kỳ, Cố Úc Diễm không có một chút kinh ngạc, "Phải đi?"
"Ách, không". Nguyễn Minh Kỳ lắc đầu, " Liên tỷ tỷ nói chúng ta chờ chị ấy tan tầm thì đến nhà ga".
Nói xong, lại bổ sung thêm, "Chị ấy nói có gọi điện thoại cho cậu nhưng cậu lại không bắt máy"
"Vậy sao?". Nhíu mày, thối lui ra sau, kiễng mũi chân hướng về đầu giường, nhìn nhìn di động một cái, "Để ở trên giường, nên rung lên không nghe thấy".
"Ân". Nguyễn Minh Kỳ gật gật đầu, "Vậy bây giờ chúng ta làm gì?"
"Nga, trước tiên đến chỗ Liên tỷ tỷ chờ chị ấy đi, chỗ đó cách nhà ga cũng gần". Cố Úc Diễm thản nhiên nói, xoay người nhìn mấy tờ giấy trên bàn, xác định mực đã khô, lúc này mới cẩn thận xếp vào.
"Tiểu Diễm, mình cũng muốn". Thiệu Vân Phỉ ở phía sau giữ chặt cánh tay nàng, tầm mắt nhìn chằm chằm mấy câu đối xuân trong tay nàng, "Cho mình mấy tờ đi".
"Ngô, cậu tự đi mua đi". Tuy rằng tay bị lôi kéo, nhưng cũng không gây trở ngại động tác thu dọn mấy câu đối xuân của nàng, Cố Úc Diễm không thèm liếc mắt nhìn Thiệu Vân Phỉ một cái, "Cài này cũng không có bao nhiêu tiền, vả lại mình viết rất khó coi".
"Không liên quan a, chỉ cần là cậu viết thì được a, mình lần đầu tiên nhìn thấy người khác viết câu đối xuân a".
"Bọn mình phải đi rồi, không kịp viết cho cậu". Có chút khó xử nhăn mi lại, Cố Úc Diễm nghiêng đầu quệt miệng nhìn Thiệu Vân Phỉ, "Chờ đến sang năm đi, lúc đó viết cho cậu trước tiên".
"Vậy cậu trở về nhà viết cái mới đi, cái này cho mình....". Thiệu Vân Phỉ làm sao mà nguyện ý, lôi kéo cánh tay Cố Úc Diễm, "Tiểu Diễm, cho mình đi, cậu viết cái khác nga..."
"Cái này không được". Rất bướng bỉnh lắc đầu, Cố Úc Diễm bỏ câu đối vào ba lô, xác định sẽ không bị đè hư, mới rút cánh tay từ trong người Thiệu Vân Phỉ ra, "Mình và Mình Kỳ phải đi, nếu cậu ra ngoài thì nhớ khóa cửa cẩn thận".
"Cố Úc Diễm quỷ hẹp hòi này!". Cả học kỳ này Thiệu Vân Phỉ cơ hồ mỗi ngày đều đi theo Cố Úc Diễm, cũng biết được mỗi khi nàng quyết định chuyện gì thì sẽ không thay đổi, ít nhất mình cũng chưa làm cho nàng thay đổi quyết định gì, giờ phút này chỉ buồn bực chà chà chân, nhìn nàng lấy bao hành lý, "Được rồi!".
Rời khỏi trường học, bởi vì hành lý nhiều, nên Nguyễn Minh Kỳ và Cố Úc Diễm không ngồi xe bus, mà đi taxi vào trung tâm thành phố.
"Ân".
Trong xe, Nguyễn Minh Kỳ quay đầu muốn hỏi Cố Úc Diễm câu đối xuân này để làm gì, nhìn sườn mặt kia, cư nhiên lại không thể nào hỏi ra miệng.
"Bác tài, dừng ở trước kia một chút". Lúc dừng xe thì lấy mấy câu đối xuân ở trong bao ra, nói Nguyễn Minh Kỳ chờ một chút, rồi mở cửa xe vội vàng chạy lại khu chung cư cao cấp đằng trước.
Còn chưa kịp nói gì thì đã thấy nàng chạy ra xa, Nguyễn Minh Kỳ nhịn không được liếc một cái xem thường, "Đồ ngu ngốc này, càng ngày càng làm cho người ta không thể hiểu nổi".
Nhưng mà, vừa mới cúi đầu mắng xong, lưng liền toát ra một mảnh mồ hôi lạnh.
Qua của kính xe, Nguyễn Minh Kỳ rất kinh ngạc nhìn thấy, ngay tại lúc Cố Úc Diễm đi vào không bao lâu, một chiếc xe màu trắng cũng chạy vào tiểu khu, mà chiếc xe đó....rõ ràng, nàng đã từng thấy qua rất lâu trước kia, giống y như đúc với xe Tần Thanh Miểu.