Hắn sinh ra tại Tử Lâm núi, mang thân phận là cây Ưu Đàm Hoa nghìn năm có một. Ưu Đàm Hoa quý hiếm vì nó chỉ mọc ở nơi linh thiêng trong lành nhất, lại có thời gian sinh trưởng vô cùng chậm chạp, dễ dàng đổ bệnh trong thời gian trưởng thành. Chỉ cần thời tiết không thuận lợi, hay môi trường sống có chút đổi thay, Ưu Đàm Hoa có thể lập tức bị tàn lụi.
Ưu Đàm Hoa mất trăm năm mới nhú được ra nhánh cây non đầu tiên. Mới ra đời nhưng hắn đã thấu hiểu nhân tình thế thái, đã có nhận thức sâu sắc về thế giới phàm trần. Đó là vì khi xưa hắn xuất thân từ giọt nước trong hũ thánh của Phật Bà, lúc này Người ở nơi phàm giới, phổ độ chúng sinh, ra tay cứu vớt nhân thế khỏi lầm than hoạn nạn, nên những ký ức về thực tại khổ đau, đã tự có trong hắn từ bao giờ. Cũng chính vì vậy, mà ngoài mặt hắn tỏ ra thờ ơ với đời, nhưng trong thâm tâm, hắn cũng có nhân chi thường tình(1), dễ dàng cảm thông và thương xót nhân thế.
(1) Nhân chi thường tình: tình cảm thông thường của con người
Khác với đám tiên hoa trong Tử Lâm, hắn không a dua, không thích tham gia nhộn nhịp. Hắn lớn lên trong Tử Lâm núi, vốn một thân một mình, đã luôn kiêu hãnh lãnh đạm như vậy.
Nhưng hàng xóm của hắn thì lại đối lập hoàn toàn. Nàng là cây Điệp Sâm Đan quý hiếm, là tiên dược trong các loài dược liệu. Cũng giống như hắn là linh tiên quý giá, nàng và hắn là một thể duy nhất của mỗi loài. Nàng bé xíu đã mũm mĩm đáng yêu, luôn mồm luôn miệng, không lúc nào ngừng.
Mới đầu hắn không chú ý tới nàng, nhưng ở gần nhau, lại suốt ngày phải nghe chuyện tám của nàng với đám tiên hoa xung quanh, lâu dần hắn cũng đã quen với tiếng nàng lải nhải. Trái với cảm nghĩ đầu tiên của hắn là khó chịu và muốn được cách biệt yên tĩnh khỏi nàng, sự hiện diện của nàng dần dà đã trở thành điều hiển nhiên với hắn.
Hắn chú ý tới những câu hỏi ngô nghê mà nàng thắc mắc với đám tiên hoa: “Ta không giống các ngươi, cũng không giống cây xanh bên cạnh, chỉ có một thân một mình nơi đây. Ta và hắn thật là đại đồng tiểu dị(2)/ Sau khi tu tiên xong, ta tự hỏi liệu sẽ mang hình dáng gì?/ Tại sao phàm nhân phải mặc quần áo, chẳng nhẽ họ không có cành lá che thân như chúng ta sao?/ Khi nào thì ta mới lớn? Ta nghe Tuyết Quạ kể khi phàm nhân sinh ra, người có trái dưa phía dưới, người lại không. Tại sao lại thế?/ Liệu khi lớn ta có thể mọc hai trái đào phía trước như phàm nhân không?...”
(1) Đại đồng tiểu dị: giống nhiều khác ít
Hắn không muốn làm bạn với những tiên hoa khác trong Tử Lâm núi, nhưng đối với nàng, hắn có cảm nhận rất khác biệt. Cũng có thể như nàng nói, là do hắn và nàng đều độc chủng độc tôn. Hắn sinh ra đã có đầy đủ ý thức, còn nàng thì phát triển từ khi còn là mầm cây non, ngây thơ không hiểu biết sự đời. Hắn dần coi nàng như bằng hữu, có ý muốn chở che bảo bọc. Nhưng tính hắn trầm ổn, không thích đường đột, nên chỉ tiếp tục im lặng quan sát.
Trong khi hắn chưa nghĩ ra cách bắt chuyện, thì nàng lại là người chủ động nói với hắn trước: “Ngươi tuy lớn tuổi hơn ta, nhưng lại chậm chạp không chịu trổ hoa kết trái, chẳng phải là phí bao nhiêu công lực tu tiên hay sao?”
Ưu Đàm Hoa bất ngờ, ôn tồn trả lời: “Tu tiên cũng không nhất thiết phải nói nhiều như ngươi.”
Vậy là nàng và hắn quen biết, bắt đầu nói chuyện như vậy. Nàng ngày này qua ngày khác kể cho hắn chuyện trên trời dưới biển. Hắn mặc dù tỏ ra lạnh nhạt, nhưng trong lòng chưa từng chán nản khi nghe những câu chuyện nàng kể.
Nàng thao thao bất tuyệt: “Tuyết Quạ bảo với ta phàm giới có muôn vàn mỹ thực, đủ mùi đủ vị. Về giải trí thì có bao nhiêu thứ thụ vị, có đàn ca thổi sáo, có kèn trống linh đình. Nếu có thể nhanh chóng tu tiên thành công thì tốt biết mấy, lúc đó ta có thể thưởng thức những món ngon vật lạ, đi đây đó ngắm nhìn cảnh đẹp thế gian.”
Hắn nín cười trong lòng, nói: “Tu tiên đối với ngươi chẳng nhẽ chỉ là để có thể ăn uống những món ngon của phàm trần và nghe đàn ca múa hát?”
Nàng ngượng ngùng nói: “Ta mới chỉ nghĩ được đến thế…”
“Người có biết phàm trần không những có đồ ăn ngon mà còn có độc dược không? Độc dược có thể có trong một số những động thực vật dùng để chế biến đồ ăn. Không những không thể ăn được, nếu ai không biết mà trúng phải, thậm chí còn có thể mất mạng.” Hắn nổi ý muốn dọa nàng.
Nàng mếu máo: “Tuyết Quạ chưa hề kể chuyện đó với ta. Nàng ta chỉ nói đã từng được thử qua nhiều món ngon trần thế, làm ta cũng háo hức thèm muốn. Ta không biết lại có nhiều thứ phức tạp như vậy.”
Trong đầu Ưu Đàm Hoa xuất hiện hình ảnh tiểu quạ đang lục lọi trong đống đồ ăn bỏ thừa bên đường. Hắn dám cá đó là cách mà Tuyết Quạ được thụ hưởng mỹ thực độc nhất vô nhị.
Ưu Đàm Hoa từ tốn nói với Điệp Sâm Đan đang rầu rĩ: “Được, đến khi nào ngươi tu thành chính quả, ta sẽ dẫn ngươi đi chu du, để ngươi thử mọi sơn trân hải thác(1). Ta sẽ ở bên coi chừng, không để ngươi trúng độc. Nếu ngươi không ăn được món gì, ta sẽ tìm món ngon hơn cho ngươi thưởng thức, có được không?”
Hắn lại hỏi nàng: “Thế đàn ca múa hát mà Tuyết Quạ nói đến là gì?”
“Tuyết quạ kể cho ta nghe về một vở kịch, trong đó nam nhân si tình đứng bên hồ thổi sáo, gặp đúng nữ tử hắn tương tư, hai người trở thành giai ngẫu. Ta quả thật rất tò mò, tiếng sáo thổi là tiếng thế nào mà lại có thể kiểm soát tâm trí người khác như vậy?” Điệp Sâm Đan lơ đễnh kể.
“Tiếng sao ư? Ngươi là thích nghe sáo?” Ưu Đàm Hoa hỏi.
Điệp Sâm Đan gật đầu, nói: “Ta muốn nghe phàm nhân thổi sáo, ắt hẳn du dương vô cùng.”
Một thời gian sau, Điệp Sâm Đan nói với hắn, nàng bảo đã biết thân phận thật sự của hắn. Trước nay nàng vẫn tưởng hắn chỉ là loài cỏ dại, nhưng vì không muốn hắn phiền lòng, nàng chưa từng nói ra. Giờ nàng đã biết hắn là Ưu Đàm Hoa quý hiếm, nàng nói một câu mà hắn khắc cốt ghi tâm: “Ngươi sao vậy? Dù ngươi có là cỏ dại hay Ưu Đàm hoa, ta cũng sẽ không vì thế mà phân biệt đối xử gì. Chỉ là ta tưởng ngươi muốn biết thân phận thật sự của mình, nên mới nói cho ngươi biết. Ngươi không thích, thì thôi vậy.”
Hắn xúc động nhưng vẫn bình tĩnh nói với nàng: “Ta không sao. Nghe ngươi nói vậy, là được rồi.”
Hắn vốn không quan tâm đến việc nàng có biết thân phận thực sự của hắn hay không, nhưng nàng đã nói, cả kể hắn là cỏ dại hay là tiên hoa trân quý nhất, nàng đối với hắn cũng sẽ không thay đổi. Đối với nàng, thân phận của hắn không quan trọng bằng tình cảm của bọn họ. Còn đối với hắn, nàng đã vượt qua ranh giới chỉ là một tiên cây bằng hữu thông thường.
Ưu Đàm Hoa được các tiên hoa trong rừng phong cho danh hiệu “Đại thần lãnh cảm”, bắt nguồn từ tính cạnh lạnh lùng không thích phân đua. Hắn chỉ đối xử thân thiện duy nhất với một mình Điệp Sâm Đan. Nàng là người bạn độc nhất mà hắn coi trọng, hắn tỏ ra thờ ơ không nhiệt tình với nàng nhưng lại vô cùng trân quý. Hắn lạnh lùng nhưng không hề lạnh lẽo; hắn tuy quan tâm đến nàng nhưng không thích nói ra, chỉ lặng lẽ giữ ở trong lòng.
Điệp Sâm Đan lo sợ khi nàng hoặc hắn tu tiên thành công trước, một trong hai người sẽ rời khỏi Tử Lâm núi, cả hai sẽ lạc nhau, không thể tái ngộ. Hắn trấn an nàng, trao cho nàng một cánh hoa trên thân mình làm dấu hiệu nhận biết. Nàng vui vẻ nhận lấy như một món quà tặng tinh thần, nhưng nàng không hề biết, đối với Ưu Đàm Hoa, cánh hoa trao đi, chính là tín vật định tình trân quý nhất.
Hắn đối với nàng một lòng, nàng vẫn ngây thơ không biết. Hắn không nói những lời tình cảm sướt mướt, hắn thà trao cho nàng những thứ tốt nhất, bảo vệ nâng niu nàng bằng hành động thực tế.
Ngày nàng bị phàm nhân Tán Hoa bắt đi, hắn đã lấy hết sức cố gắng cứu nàng, thậm chí dùng bản thân mình để gây sự chú ý. Hắn thà rằng mình bị bắt đi, còn hơn là nàng gặp chuyện. Hắn lực bất tong tâm nhìn nàng bị mang đi, trong lòng đau xót.
Hắn dằn vặt, đau khổ, đáng nhẽ hắn chỉ cách thời điểm tu thành chính quả một thời gian ngắn nữa, nhưng vì nỗi u buồn mất nàng, mà Ưu Đàm Hoa, vốn là loài tiên cây thích nghi không mấy tốt với hoàn cảnh thay đổi, không thể hóa thân thành công. Hắn bị thương trong tâm, làm bản thân trở nên yếu đuối, sinh khí bị tổn hại, cánh hoa trên thân dần héo úa. Hắn đã mất gần hai trăm năm sau mới có thể hồi phục được như cũ.
Trong Tử Lâm núi, hắn lại quay trở về như khi xưa, không bạn bè, không có ai nói chuyện cùng, không có Điệp Sâm Đan. Nhưng lần này, hắn quyết tâm lớn lên thật nhanh. Hắn tập trung tu luyện, chính là để có thể nhanh chóng hóa thân. Lúc đấy, hắn mới có thể đi tìm nàng. Hắn hy vọng nàng vẫn an toàn, sẽ không quên hắn. Hắn chỉ cần có thế, nguyện không rời bỏ, sẽ tìm kiếm nàng đến nơi sơn cùng thuỷ tận(1).