Sau khi dùng một chút cơm, nhờ Phượng Vô Tuyết cùng Liễu Tử Thừa khéo léo đàm chuyện làm cho khách chủ tẫn hoan.
“Phượng tiên sinh, chi bằng các vị đến thôn trang ta trụ vài ngày, được không a?” Tôn Đức Phúc đã hơi say đề nghị.
Liễu Tử Thừa cùng Phượng Vô Tuyết liếc mắt nhìn nhau, cơ hội tốt thế này thật sự là cầu cũng không được, tuy có chút mạo hiểm, nhưng đối việc tra thuế thì quả là thuận lợi.
Vậy là ba người liền vào ở thôn trang của Tôn Đức Phúc.
Tiểu Vương gia Triệu Thư An bây giờ mới chân chính thấy được phú quý chốn dân gian. Cái kia thôn trang kỳ thật chính là một toàn nhà xây trên tiểu đảo giữa hồ. Diện tích cực lớn chiếm cả đảo xanh um tươi tốt, đại thụ râm mát, viện lạc cây cối xanh mướt thấp thoáng mơ hồ lộ ra vài đỉnh lầu các.
Ba người cập thuyền lên bờ, quay đầu ngắm nhìn, vì sương khói lan toả mà Tôn gia trang phút này giống như Bồng Lai tiên cảnh chốn dương gian, bóng râm che phủ, tháp ảnh cao vút ẩn hiện trong mênh mông hơi nước, khiến người ta cảm giác phiêu phiêu tiên cảnh.
Tại cái nơi có người ăn không no người phải bán vợ đợ con thế này mà lại có một mãnh không gian u tĩnh an nhàn như vậy. Ba người đều trầm vào suy tư suốt nửa ngày mới xem hết toàn bộ trang lý.
Tiểu tư dẫn đường đưa bọn họ đến trước cửa một viện tử, liền khom người nói: “Phía trước chính là sương phòng của ba vị công tử. Tiểu nhân xin cáo lui trước, bên trong sẽ có nha hoàn hầu hạ, các công tử thỉnh sớm đi nghỉ ngơi.”
Liễu Tử Thừa theo ống tay áo lấy ra nửa thỏi bạc nhỏ đưa qua, tên tiểu tư mừng rỡ cảm tạ rối rít.
Triệu Thư An bước lên hai bước, khoanh tay nhàn nhạt nói: “Tử Thừa, các ngươi trước nghỉ ngơi hồi phục một chút, lát nữa bổn vương sẽ cho Trúc nhi đi gọi các ngươi, mọi người cùng nhau bàn bạc tiếp đại sự.”
Nhìn thấy Triệu Thư An trên mặt căng thẳng không hề có một tia cao hứng, Liễu Tử Thừa thầm biết không ổn, ôn hoà khuyên nhủ: “Vâng, Vương gia cứ thả lỏng tâm tư cho thoải mái, để chúng ta từ từ bàn bạc sẽ hiệu quả hơn.”
Triệu Thư An gật gật đầu liền dắt Trúc nhi về thẳng phòng.
Liễu Tử Thừa vào phòng cởi ra ngoại bào, rửa mặt chải đầu xong, liền lại ngồi trên tháp thượng tuyết trắng mềm mại như tơ, dựa vào xem sách.
Bên ngoài truyền đến thanh âm gõ cửa nhẹ nhàng, y ngước mắt lên, cất cao giọng nói: “Trúc nhi, vào đi.”
Vào cửa không phải là Trúc nhi mà là Phượng Vô Tuyết ngượng ngùng tiêu sái tiến vào, sờ sờ cái mũi, đối Liễu Tử Thừa cười lấy lòng: “Sư huynh____”
Liễu Tử Thừa âm thầm thở dài, nghĩ đến chuyện tình hôm nay toàn bộ đều dựa vào hắn, liền xỏ giày đứng dậy đi đến bên cạnh bàn, đạm nhiên nói: “Ngồi đi.”
Phượng Vô Tuyết vội vàng ngồi xuống bên cạnh, chăm chú nhìn ngắm cử động của Liễu Tử Thừa. Thấy y nguyên bản búi tóc cẩn thận tỉ mỉ có chút tản ra, rơi xuống vài sợi tóc mềm dài đen nhánh như dòng suối uốn lượn không gió tự động, thế nhưng làm cho người xưa nay tao nhã này thêm vài phần phiêu dật.
“Có chuyện gì?” Liễu Tử Thừa thành thạo dùng nước ấm tẩy sạch chén trà trên bàn rồi châm một chén trà nóng đặt trước mặt Phượng Vô Tuyết.
Phượng Vô Tuyết hắn xưa nay cao ngạo ứng đối, nhưng từ sau lần gặp lại sư huynh này, không biết vì sao hắn ngày càng hay bị cứng miệng ấp úng. Con ngươi đen láy thần sắc mang theo vài phần sủng nịnh nhìn Liễu Tử Thừa cười nói: “Sư huynh, ngươi cũng, đừng có giận ta, ta cũng không dám…..nữa.”
Liễu Tử Thừa thấy dáng dấp hắn như thế không khỏi tâm có phần nhuyễn đi, y vốn không phải lòng dạ nhỏ hẹp, nghe xong liền mỉm cười gật đầu nói: “Thanh Lam không cần để trong lòng, chuyện đã qua rồi, về sau đừng tái hư hỏng như vậy là được.”
Phượng Vô Tuyết thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc áp lực đè nặng trong lòng mấy ngày qua đã tiêu thất. Hắn nhẹ nhàng khoan khoái cười quyến rũ, duỗi ra thắt lưng, đem thân mình lê tới tháp thượng vừa nãy của Liễu Tử Thừa, miễn cưỡng nói: “Hôm nay bồi cái lão già kia thật là mệt chết………….Bất quá sư huynh, ta cảm thấy hắn thực sự có vấn đề a.”
Liễu Tử Thừa ngồi vào tháp biên, thuận tay thay hắn đắp chăn, “Ta cũng có cảm giác này! Thôi không nói nữa, ngươi vừa mới uống không ít rượu, thừa dịp Vương gia còn chưa gọi trước ngủ một lát đi.”
“Vẫn là sư huynh hảo.” Phượng Vô Tuyết cao hứng cuốn chăn cọ cọ, mi dài nhẹ nhắm lại, trên mặt luôn thanh tươi cao ngạo ương bướng xuất hiện vài phần trẻ con hiếm hoi, trong miệng mơ mơ hồ hồ vẫn lầm bầm: “Kỳ thật sư huynh đệ chúng ta cùng nhau ngao du giang hồ thật tốt a, không nên cùng tiểu Vương gia dài người mà không lớn kia……….thật không thú vị tí nào……”
Liễu Tử Thừa bật cười thấy hắn nói không được vài câu mơ mơ màng màng liền ngủ, gò má tuyết trắng lộ ra phấn hồng vì rượu, liền nhịn không được lấy tay sờ sờ, ấm áp mà bóng loáng. Bỗng nhiên muốn trêu chọc tiểu tử luôn đối mình bày đủ thứ trò này, nghĩ liền làm, tay nắm lấy cái mũi thẳng tắp cho đến khi Phượng Vô Tuyết thở không được phải hé miệng hớp hớp khí, mới mỉm cười buông tay.
Nhìn thấy khuôn mặt Phượng Vô Tuyết ngủ an nhàn vô ưu kia, Liễu Tử Thừa không khỏi cười khổ, chính mình từ khi nào lại cùng cái ngoan đồng này một dạng a. Buồn cười lắc lắc đầu, thay hắn vén lại chăn, y lại quay trở về ngồi bên bàn.
Đối với những lời Phượng Vô Tuyết nói khi mơ ngủ kia, miệng y không khỏi cong lên một mạt cười chua xót.
Biết rõ đây là tình cảm cấm kỵ nhưng chính mình vẫn cứ ngày thêm sâu đậm, rõ ràng biết tình cảm này sẽ vĩnh viễn không bao giờ được hồi đáp, chính là y vẫn cam tâm tình nguyện trả giá. Y nguyện ý bồi bên cạnh Triệu Thư An, cho đến khi nhìn hắn cười ủng thiên hạ.c