Thuỷ Chung Như Nhất

Chương 47: 47 Nghi Ngờ


Sáng sớm hôm sau, Uyển Linh đang dùng bữa sáng thì thái giám Phúc An liền đi tới nói nhỏ vào tai nàng.

Uyển Linh ngạc nhiên đưa mắt lên nhìn hắn, như không thể tin đây là sự thật vậy.

Một lúc sau, nàng dường như nghĩ đến chuyện gì liền bật cười thành tiếng.

Phúc An thấy chủ tử như vậy thì không nhịn được liền hỏi: “Nương nương, đây là chuyện xấu, sao người lại vui đến như thế?”.

Uyển Linh nín cười nhìn hắn: “Chứ giờ người ta đã nói như vậy rồi, ta còn phải làm sao? Chẳng lẽ đường đường là hoàng hậu của một nước lại mặc kệ cho người khác mặc sức sỉ vả?”.

Phúc An mặc dù vẫn chưa hiểu ý của hoàng hậu lắm, nhưng cũng không dám ý kiến gì nhiều.

Hoàng ma ma đứng bên cạnh chau mày, lúc hoàng hậu về đã kể cho bọn họ những chuyện đã xảy ra trong quá trình đi chùa Quan Âm cầu phúc, để có gì bọn họ còn kịp chuẩn bị tinh thần để đối phó.

“Nương nương, vậy bây giờ chúng ta phải làm sao cho phải?”.

“Không làm sao cả.”
Thấy hoàng hậu nhàn nhạt đáp lại như thế, Hoàng ma ma khóc không ra nước mắt.

Sao lại không làm gì cả? Đây là chuyện hệ sự đó nha.

Tới giờ, phi tần các cung đến thỉnh an.

Hầu như tin tức hoàng hậu bị thổ phỉ bắt đi đã lan rộng ra khắp hoàng cung.


Nhìn cảnh tượng những người phía dưới đang mặc sức nghị luận, thì thầm to nhỏ.

Uyển Linh cười lạnh, chắc bọn họ lại đang lôi chuyện của nàng ra làm trò cười.

“Ta rời hoàng cung cũng đã hơn một tháng, không biết tình hình trong cung có gì mới mẻ?”.

Không ai lên tiếng đáp.

Hiền phi thấy vậy thì liền cười cười nói: “Tình hình trong cung vẫn ổn, mong hoàng hậu nương nương yên tâm."
Uyển Linh chưa kịp trả lời, thì đã nghe giọng nói lanh lãnh phía dưới: "Nghe nói hoàng hậu nương nương bị thổ phỉ bắt đi, không biết có thật hay không?".

Uyển Linh đưa ánh mắt sang nhìn người vừa nói, quả nhiên là Mạn Song Tâm.

Nàng ta mặc dù địa vị không cao, nhưng bây giờ lại có đứa nhỏ để làm chỗ dựa.

Vậy nên cũng vì thế mà trở nên cao ngạo hơn bao giờ hết.

Khi nàng rời đi, cái thai trong bụng ta vẫn còn rất nhỏ, nếu không để ý kỉ sẽ không thể nào thấy được.

Nay, cái thai cũng được gần bốn tháng, phần bụng của nàng ta cũng đã nhô lên nhiều.

Người ta nói quả không sai, nữ nhân mang thai sẽ vô cũng xuống sắc.

Bây giờ trông Mạn Song Tâm cũng chẳng lấy gì làm đẹp đẽ, cả người bị phình to ra, da dẻ thì đen sạm, các vết đốm nâu xuất hiện rất nhiều trên da, cho dù cố gắng dùng phấn che lấp như nào cũng không thể nào hết được.

Đặc biệt là khuôn mặt kia của nàng ta bị phá nét trông rất kinh khủng.

"Lâu rồi không gặp, Mạn đáp ứng vẫn khỏe chứ? Rõ ràng là ta đã miễn cho ngươi thỉnh an, sao ngươi còn vất vả tới đây làm gì cho khổ?".

"Tạ hoàng hậu nương nương ân điển, thần thiếp sức khỏe tốt lắm.

Nếu cứ ở yên trong Song viện miết cũng thấy chán, vậy nên thần thiếp mới nhân cơ hội người trở về mà tới đây thăm hỏi."
Uyển Linh nhìn vẻ mặt giả tạo của nàng ta, chỉ muốn tiến lên cho nàng ta vài cái bạt tai.

Nhưng chung quy tất cả cũng phải cố kìm nén lại.

"Muội muội có lòng rồi.

Nhưng dù sao long duệ vẫn quan trọng hơn, ngươi nên để ý một chút."
Thấy hoàng hậu nói lơ sang chuyện khác, đoán là nàng ta đang chột dạ.

Mạn Song Tâm liền nôn nóng nói:

"Hoàng hậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của thần thiếp đâu."
"Ồ, vậy sao? Ta lại quên mất."
Uyển Linh nói xong liền bưng ly trà nóng lên, thổi vài cái cho nguội bớt rồi mới uống.

Nhàn nhã nhấp một ngụm trà, nàng đáp:
"Ta không biết tin đồn này từ đâu mà có, nhưng thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc.

Ta cũng chẳng việc gì mà phải giải thích."
Thấy Uyển Linh một bộ dạng cây ngay không sợ chết đứng, Lâm Ngọc Nhi từ nãy đến giờ ngồi dưới xem kịch cũng phải nóng nảy.

"Có gì mà không phải giải thích cơ chứ? Hay là người đã gặp chuyện gì xấu hổ nên mới không dám kể cho ai?".

"Chuyện xấu hổ ư? Ta sao?".

Uyển Linh cười lớn, sau đó cợt nhã nói: "Vậy chuyện xấu hổ trong miệng của Đức phi muội muội, chẳng hay là chuyện gì?".

"Còn không phải là cái cơ sự kia.

Mấy ai bị thổ phỉ bắt đi mà còn có thể giữ mình trong sạch."
Uyển Linh đưa khăn lên che miệng rồi cười lớn.

Nàng cười nhiều đến nổi chảy cả nước mắt ra ngoài.

Sau một hồi bình tĩnh lại, tiếng cười cũng ngưng lại hẵn, nàng quay qua nhìn từng người phía dưới rồi nói:
"Bổn cung không biết các ngươi nghe tin tức này từ đâu, nhưng bổn cung vẫn khuyên các ngươi một điều.

Những gì tai nghe mắt thấy, chưa chắc đã là sự thật.

Với lại, bổn cung đường đường là chủ của hậu cung, không phải là thứ mà các ngươi có thể tùy ý mang ra bình luận.

Trên có thái hậu, dưới nữa có hoàng thượng, bổn cung có làm sai, thì chỉ họ mới có quyền phán xét.


Còn chưa đến lượt các ngươi ở đây mà lộng ngôn."
Một lời nói ra, ở bên dưới liền im bặt.

Uyển Linh thấy vậy thì hết sức hài lòng.

"Thỉnh an đến đây thôi, các ngươi lui hết đi.

Bên phía thái hậu hôm nay không cần thỉnh an."
Các khi tần đồng loạt đứng dậy, sau đơ "dạ" một tiếng rồi rời đi.

Vừa ra khỏi cổng Phượng Nghi cung, Lâm Ngọc Nhi liền nhếch mép lên cười.

"Để xem, ngươi có thể mạnh miệng đến khi nào."
Bên này, Mạn Song Tâm vừa cẩn thận bước đi thảm cỏ, vừa cảm thấy vô cùng tức giận.

Rõ ràng nàng ta đã là một nữ nhân không còn trong sạch, tại sao lại còn tỏ ra cao quý đến như thế?.

Nghĩ đến những cảnh tượng lúc trước phải sống trong cảnh cơ cực ở hoàng cung Minh Lang quốc, nàng ta cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Bàn tay nhẹ xoa lên bụng mình, ánh mắt nàng ta bỗng nhiên nhẹ nhàng hơn.

Nàng hi vọng rằng sau này đứa nhỏ sẽ là điểm tựa cho nàng..