Thùy Chủ Trầm Phù

Chương 42

Vầng trăng nơi chân trời trong sáng như gương, phong khởi, vân dũng. Dãy núi kéo dài dựng đứng sừng sững, tựa như ngọa long cuộn mình nằm trên mặt đất.

Lôi Hải Thành gối đầu lên hai tay, nằm ở bụi cỏ trong sơn cốc, ngậm ngọn cỏ dại, nhìn lên bầu trời đêm thăm thẳm.

Cành cây phía trên đầu thỉnh thoảng vang lên tiếng kêu của chim cắt đêm, cùng thanh âm râm ran của côn trùng trong bụi cỏ, càng hiển lộ vẻ tĩnh mịch trong núi. Chuyện chạy trốn lúc sáng dường như đã thành hồi ức từ rất lâu rồi.

Hắn chậm rãi khép mí mắt lại, trong một mảng tối đen như mực, lại hiện lên điểm điểm đào hoa, yêu diễm nở rộ. Mỗi một đóa, đều tựa như vết máu rớt xuống khi Lãnh Huyền bị tiễn bắn thủng thân thể......

Lạc ngân, thân hình tái nhợt xanh xao, ánh mắt cường nhẫn khuất nhục nhưng vẫn hiển lộ ngạo khí ở trong đầu không ngừng đan xen hiển hiện, khiến hắn vô pháp tập trung tinh thần lại để suy xét bất kể sự tình nào khác.

Đáng giận! Hắn trở mình ngồi dậy, một quyền hung hăng nện xuống mặt đất.

Chỉ là một hình xăm mà thôi! Cho dù thật sự đúng như tưởng tượng của hắn, hình xăm kia là sỉ nhục Trần Yên thêm ở trên thân Lãnh Huyền, mới dẫn đến việc Lãnh Huyền gần như điên cuồng mà kêu thị vệ luân bạo Trần Yên, cũng không đáng để hắn đồng tình với Lãnh Huyền!

Nhưng là vì cái gì, tâm tư hắn hiện giờ chỉ tràn ngập tình cảnh khi Lãnh Huyền thụ thương?

Tâm đã loạn, từ lúc mặt trời lặn cho đến giờ, hắn vẫn nằm ở nơi này, chờ trời tối, chờ trăng lên, chờ cho sự mê man tiêu tán. Nhưng thời gian từng chút từng chút trôi qua, lại không có mang đi sự ngơ ngẩn trong đáy lòng hắn, ngược lại chỉ đem những điều chồng chất trong tâm ăn mòn vào sâu thẳm bên trong.

“A a ────” Hắn ngửa mặt lên trời kêu to, đợi cho tiếng vang từ từ bình lặng, mới cảm thấy phiền toái nằm trong ngực phát tiết theo cùng tiếng hô.

Ngón tay dùng sức lôi kéo, cắn đứt ngọn cỏ đang ngậm trong miệng. Đồng tử phản chiếu ánh trăng, lưu chuyển tỏa ra băng lãnh kí tức không chút nhiệt độ.

Nhẫn nhịn chịu đựng lăng nhục phi nhân, cưỡng ép bản thân mình sống sót, chính là để trả thù Lãnh Huyền. Cho nên, vô luận Trần Yên đã làm cái quái gì, hắn cũng sẽ không tha thứ Lãnh Huyền, tuyệt đối không!

Thảo nguyên trước Vân Đồng Quan rải rác những vết máu không đồng nhất, trong bùn đất vẫn còn sót mùi cháy khét, hướng nhân tuyên cáo nơi này mới vừa trải qua sự sát phạt kịch liệt.

Vầng dương diễm lệ nhô lên, thẳng chiếu thành lâu, cờ trắng miễn chiến cao cao tung bay. Gần đó có vài tên binh sĩ tay cầm mâu thương ở trên thành lâu lưu động canh gác.

Cách thành lâu nửa dặm, quân trướng của Phong Lăng đại quân từng tòa một, chỉnh tề sắp hàng, yên lặng mà trang nghiêm. Hàng quân trướng đầu tiên đều đồng dạng treo miễn chiến kỳ.

Lôi Hải Thành đứng trên gò đất tiểu sơn, xem xét tình thế, song phương quả nhiên đã ngừng chiến. Chờ cho viện binh Thiên Tĩnh đại quân tới, Phong Lăng đại quân lưỡng bề thụ địch, e rằng trốn không thoát khỏi vận hạn toàn quân bị tiêu diệt.

Lũ Phong Lăng binh sĩ không bằng cầm thú này, có chết cũng chẳng đáng luyến tiếc. Lôi Hải Thành nhún vai, mặc dù đã chịu ân huệ tặng đao của Phong Lăng hoàng, nhưng từ Cố Đông Thần cho tới Phong Lăng binh sĩ hắn thật sự không chút hảo cảm.

Chiến cuộc nơi đây đã cùng hắn không quan hệ. Hắn biết Lãnh Huyền hẳn là ở trong Vân Đồng Quan, tạm thời không có hứng thú đi tìm.

Muốn tiếp tục trả thù, cũng phải chờ Lãnh Huyền đem thương thế dưỡng tốt lên, bằng không dày vò vài ba lần lại phải đình chỉ, cùng với dự tính ban đầu của hắn thật không ăn khớp.

Chính là như thế nào xài hết được khoảng thời gian rảnh rỗi này, thật làm cho Lôi Hải Thành tương đối hao tổn tâm trí. Hắn ở dị thế kết giao bằng hữu kỳ thật cũng chỉ ít ỏi có mấy người. Ngày kết hôn của công tử Du vẫn còn cách xa, hiện tại muốn đến Lạc Thủy thì quá sớm, hơn nữa Lôi Hải Thành thật sự không muốn cùng công tử Tuyết gặp mặt.

Chung quy cảm thấy được, cặp mắt lãnh đạm không chút gợn sóng kia, khiến hắn không có cách nào trốn tránh.

Hay là, đi Tây Kì thăm Trạm Phi Dương đã lâu không gặp mặt? So sánh với tính cách âm trầm của công tử Tuyết, Lôi Hải Thành cảm thấy ở chung với người hào sảng như Trạm Phi Dương sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Dù sao hắn tại thời không này là nhàn vân dã hạc[92], không có nhà cửa ràng buộc liên quan, coi như là du lịch, đi Tây Kì mở mang kiến thức còn hơn là ăn không ngồi rồi, thuận tiện cũng xem thử chiến sự giữa Tây Kì và Thiên Tĩnh đã tiến tới mức độ nào rồi.

Bất quá trước mắt phải đi tới thành trì gần nhất mua kiện xiêm y sạch sẽ, đem y phục nhiễm huyết trên thân mình hoán đổi, còn phải mua một con ngựa có sức chạy tốt nữa.

Vừa may khi ly khai Lạc Thủy, ngoại trừ bao tải lớn lương khô, công tử Du còn tặng chút ngân lượng cho hắn làm lộ phí. Hắn ngại nặng, chỉ lấy một tiểu đĩnh nhét thân, mua ngựa cùng y phục cũng vẫn còn kha khá.

Thả lỏng gân cốt, hắn nhảy xuống khỏi mô núi nhỏ, đi chưa được vài bước, một thanh âm nữ tử chưa từng nghe qua tiến vào trong tai, giòn tan tựa ngân linh[93], nhưng lại mảnh mai như tơ nhện.

“Lôi Hải Thành, ngươi cuối cùng đã đến rồi.”

“Ai?” Lôi Hải Thành ngoảnh lại, không thấy một bóng người.

Thanh âm kia cười khẽ, “Muốn biết ta là ai, thì tới tìm ta a! Ta ngay ở phía sau ngươi thôi.”

Một ngụm như lan hương khí thổi vào sau gáy hắn, lông tơ Lôi Hải Thành dựng thẳng đứng ── chưa bao giờ bị một người vô thanh vô tức đứng gần phía sau. Hắn không hề quay lại, một cước nhanh chóng hướng phía sau đá mạnh.

Nơi chân đạp vào, là một thân thể mềm mại.

“A!” Nữ tử sợ hãi kêu, thân mình bị đá trúng văng ra mấy thước, ngã sấp xuống bụi cỏ. Nàng mới giãy dụa ngồi dậy được nửa người, trán lập tức lạnh lẽo, một thanh chủy thủ hàn quang tứ phía đã đặt ở ấn đường của nàng.

“Ngươi là ai?” Lôi Hải Thành hơi hơi ấn chủy thủ về phía trước một chút, bức nữ tử phải ngẩng cao đầu.

Đối diện cùng với một đôi mắt tựa nguyệt huyền, hắn ngây ngẩn.

Nhãn ba liễm diễm, tựa như mỉm cười......

“Đình?”

Không, không phải! Cho dù dung mạo vô cùng giống vị hôn thê Đình của hắn,nhưng khí tức gian xảo quanh thân nữ tử này cùng Đình lại tuyệt nhiên bất đồng.

Khoảnh khắc hoảng hốt không có thoát khỏi mục quang tinh anh của nữ tử, nàng yêu kiều cười mỉm, nhưng lại không hề né tránh, ngược lại đưa tay ôm lấy eo lôi hải thành, cả thân mình mềm mại không xương kề sát vào.

Lôi Hải Thành quả thật đã bị tác phong mạnh dạn của nữ tử cổ đại này dọa nhảy dựng, đang muốn đẩy lui nàng ra, phía sau kình phong đột nhiên nổi lên──

“Họ Lôi kia, tiếp tiễn!”

Một tiễn mang theo lôi đình vạn quân chi thế[94], mãnh liệt phá không, bắn thẳng vào sau đầu Lôi Hải Thành.

Cố Đông Thần!

Lôi Hải Thành hôm qua đã được xem qua uy lực của huyết tiễn, đối Đông Thần Tiễn không thể không lưu tâm cùng khinh thị, nghe thấy khí thế kinh nhân của mũi tên, nhưng giờ không giống như ngày hôm qua, lấy nữ tử làm lá chắn hắn xác thực là làm không được.

Cặp mắt cùng Đình tương tự kia......

Hắn mạnh mẽ nhào xuống đất, tiễn khí lạnh lẽo rít gào xượt qua phía trên. Vài sợi tóc bị tiễn khí xén đứt, bay ra tứ phía.

Nữ tử kia bị hắn áp dưới thân, mị nhãn như tơ rên lên một tiếng, “Ngươi khi dễ người ta.” tay trái liền vung lên hướng cổ lôi hải thành mà cào.

Dưới dương quang khúc xạ, móng tay nữ tử phát ra huỳnh quang ám lam nhàn nhạt, nếu không quan sát tỉ mỉ, căn bản không thể phát giác.

Khóe mắt Lôi Hải Thành ngập đầy sát khí, chủy thủ vung lên, hai ngón giữa trên tay trái nữ tử lập tức đứt lìa.

Nơi ngón tay đứt cư nhiên lại không có nửa điểm máu tươi chảy ra, nữ tử cũng vẫn như cũ cười mãi, tựa hồ không có mảy may đau đớn.

Lôi Hải Thành quả thật chấn động, ngay tại giây khắc thất thần, cổ khẽ lạnh, bị móng tay ngón út của nữ tử cắt đứt làn da.

Không đau, lại giống như bị ong độc chích phải, từ vết thương xuống đến sau tai nhanh chóng tê liệt.

Phía sau đồng thời truyền đến một trận đau nhức, trúng phải một tiễn của Cố Đông Thần.

“Lôi hải thành, ngươi chạy không thoát đâu!” Nữ tử kia cùng Cố Đông Thần đồng thanh cười lớn. Thanh âm tựa ngân linh đang cười một nửa bỗng nhiên biến thành tiếng kêu đau đớn.”Tay của ta ──”

Một tiếng gãy xương thanh thúy, cánh tay trái của nữ tử bị gập lên bẻ gẫy.

Chủy thủ của Lôi Hải Thành đã kề lên giữa cổ nàng, nhưng trước mắt bỗng thiên toàn địa chuyển, tay chân tê dại như nhũn ra, rốt cuộc không ra nổi nửa phần khí lực.

Móng tay cùng mũi tên, nhất định đều có thoa liệt tính ma dược......

Trước khi ý thức hoàn toàn lâm vào hắc ám, nghe được hận thanh của nữ tử nói: “Cố Đông Thần, ngươi cút ngay! Ta muốn giết hắn......” Đăng bởi: admin