Kết thúc phiên tòa thẩm vấn, Đại nương mặt biểu tình xám như tro tàn, Đại tỷ hai mắt chớp mở hỗn loạn, Nhị tỷ hâm mộ, Tam tỷ ánh mắt ghen
ghét, ta vội vàng trốn ra sau việc đầu tiên là chạy vọt đến trước mặt
Ngôn Thù – kẻ đang nhàn nhã phẩm trà ở hậu hoa viên, để hỏi lý do.
Phía sau hắn là những cây tùng tươi tốt trong mùa đông tạo nên khung
cảnh thật mĩ lệ, mà hắn vẫn mặc bộ bạch y không nhiễm vết bụi nào như
trước, tay cầm chén sứ men xanh nhìn ta cười nhẹ: "Tới đúng lúc, cùng
nhau phẩm trà đi."
Ta nhận chén trà nóng hôi hổi uống một ngụm, cảm thấy thơm tận chân
răng: "Trà ngon, là nước tuyết vân lục a!" Khoan đã, hiện tại không phải thời điểm uống trà? Vội vàng buông chén, chụp cái bàn: "Ta nói, ngươi
rốt cuộc là có ý tứ gì? Vì cái gì muốn làm cho mọi người hiểu nhầm
chuyện tình?"
"Ta làm cái gì ?" Hắn mở to đôi mắt sáng, tạo bộ dáng vô tội vô cùng.
"Ngươi còn nói! Ngày hôm qua ngươi vì lẽ gì lại xuất hiện ở bên ngoài từ đường?"
"Sau khi ăn xong tiêu thực, đi loanh quanh thì tới đó."
"Được, ngày hôm qua coi như là trùng hợp, còn hôm nay ngươi tính cái gì mà đưa tặng ta thuốc mỡ?"
"Nàng không phải bị thương sao?"
"Ta chỗ nào..." Nói đến một nửa, xấu hổ dâng lên nhất là theo câu hỏi này tầm mắt hắn tự nhiên rơi xuống vị trí kia của ta, ta tuy thần kinh
vững vàng cũng nhịn không được đỏ mặt lên, đành to giọng đánh trống lảng "Tóm lại là ngươi sai!"
Hắn chớp mi, nở nụ cười "Ta hỏi nàng, thấy người khác gặp khó khăn có phải hay không cần đưa tay trợ giúp?"
Ta gật gật đầu.
"Thấy người khác có thương tích, mà vừa lúc mình có thuốc tốt, có phải hay không tặng người chữa bệnh?"
Ta lại gật gật đầu.
Hắn vỗ vỗ tay, "Có thế chứ. Xin hỏi, ta thấy nàng gặp nạn dang tay
trợ giúp, thấy nàng bị thương liền đem tặng thuốc. Vậy ta có sai không?
Sai ở nơi nào?"
Ta nhất thời không nói được gì. Người này tài ăn nói thực là rất cao, một kẻ đáng thương như ta không thể phản bác.
"Ngươi, ngươi... Ngươi là cố ý..." Ta thực đuối lý, ấp úng, "Ngươi
làm hỏng danh tiết của ta? Trong phủ tiểu thư nhiều như vậy, vì sao cứ
khăng khăng tìm đến ta?"
"Vì cái gì tìm đến nàng?" Hắn tầm mắt mơ hồ một chút, phảng phất nhớ
tới sự tình gì nhưng ngay sau đó, lại chuyển thành trêu tức nhìn ta chằm chằm "Nàng thật không biết vì cái gì?"
Ta toàn thân đề phòng, chẳng lẽ ta từng đắc tội với hắn? Nghĩ nghĩ
lại, ta gặp hắn tối qua là lần đầu, tuy rằng có lỡ làm đổ bình phong phá hư tiệc vui nhưng cũng không phải là một hành động quá mạo phạm, lúc
gặp lại ở từ đường làm hắn ngã cũng là sơ ý, ta nghĩ vòng vo cũng không
thấy mình có điểm gì đắc tội với hắn, nhưng theo ý tứ hắn nói duyên nợ
chúng ta hẳn không ít.
Hắn dùng ngón tay thon dài khe khẽ vuốt chén trà, chậm rãi mà nói: "Một trăm chim bìm bịp vừa to lại vừa mập..."
"Ôi chao? Cái gì?" Ta ngẩn ra.
"Mười dê, mười heo, mười trâu, mười chó..."
"Ôi chao, ôi chao, ôi chao?"
Hắn vui sướng chuyển nhanh ngữ điệu, đem chính xác toàn bộ những gì
ta đã nói ở bên ngoài am ni cô ra nói một lượt, từ chim bay đến thú chạy – giống y hệt không hề thiếu.
"Cuối cùng là rau xanh cải trắng rau chân vịt tảo quần đới đậu hủ đậu cây giá miêu sữa đậu nành." Nói tới đây, gian xảo liếc ta một cái, ánh
mắt sâu thẳm "Thế nào, Ngũ tiểu thư, nàng chuẩn bị khi nào đem cho ta
mấy thứ này?"
Ta lui về phía sau từng bước, hai bước, ba bước, sau đó bịch - ngã ngồi trên mặt đất.
Không trung xanh thăm thẳm, tuy trời đông nhưng ánh mặt trời vẫn sáng trong, sao nơi hắn ngồi kia vẫn một mảng thẫm đen, làm ta run rẩy hít
thở.
Này áo bào như tuyết, này đôi mắt ánh hổ phách, này thân hình quá mềm mại tinh tế so với nam nhân, này nhan sắc lại khuynh đảo át phần nữ
nhân, thế mà một cái chớp mắt đã biến thành yêu nghiệt.
"Ngươi, ngươi ngươi..." Ta run rẩy không thành tiếng, "Ngươi là... Xà đại ca?"
Hắn yên lặng nhìn thấy ta, một lát sau, hai mắt nhẹ chớp, vui vẻ phấn khởi cười.
Nụ cười này rơi vào mắt ta càng thêm khủng bố. Ta vùng vẫy đứng dậy,
phản ứng đầu tiên là trốn, ai ngờ bị hắn giữ áo, lại kéo ta tuột về sau, đối diện với hắn, ta tựa như chú ếch con đang bị con rắn nhìn chằm
chằm, sợ đến tứ chi hóa đá.
"Ngũ tiểu thư, nàng không tính toán thực hiện lời hứa ư?"
Ta khóc: "Xà đại ca, ta không biết ngài đã tu luyện đắc đạo thành
tiên rắn, lỡ lầm mạo phạm ngài, ngài đại nhân đừng chấp nhặt tiểu nhân,
đừng so đo với một nữ tử yếu ớt như ta được không?"
"Nàng đã hứa cho ta những gì, phải làm cho được."
"Đại ca, ngài hiện tại hoàng tộc tôn quý, sơn hào hải vị trân quý
muốn gì cũng có, cần gì phải so đo một chút tế phẩm hèn mọn kia?"
Ánh mắt hắn trầm xuống, bỗng nhiên không cười.
Khi hắn cười lòng ta run sợ, giờ phút này không cười, ta lại sợ tới mức toàn thân phát run.
"Nàng nghĩ ta thiếu những thứ kia sao?" Hắn lạnh lùng "Ai kêu nàng
qua loa đồng ý, mà ta đáp ứng, khế ước đã có hiệu lực. Nhược bằng nàng
không thực hiện, ngàn năm đạo hạnh của ta liền mất ở tay nàng, không
thành chính quả. Cho nên, nếu như nàng không muốn ta nổi giận ăn nàng
ngay lập tức, liền nhanh lên thực hiện đi."
Nói xong, buông áo ra, hai chân ta mềm nhũn, lại ngã ngồi trên mặt đất.
Mẹ ôi, cuối cùng ta đã hiểu cái gì là nhân quả báo ứng. Ngày đó nghĩ
chỉ là một con rắn không hiểu tiếng người, tùy tiện hứa hẹn để lừa nó đi xa đã nghĩ mọi chuyện là đại cát, không tưởng rằng lại ẩn giấu mầm tai
hoạ, tạo nên hoàn cảnh bây giờ. Xem ra am ni cô kia quả nhiên linh
nghiệm, đúng là ta lấy được quẻ cực xấu.
Cha ta tuy rằng giàu có, nhưng ta lại là đứa con không được ưa thích, vô quyền vô thế, đến thèm bát canh gà cũng phải trơ mặt ra cầu xin đầu
bếp nữ cả nửa ngày, một trăm chim bìm bịp vừa to lại vừa mập, mười dê,
mười heo, mười trâu, mười chó... Ta biết đi lấy ở đâu!
Ta thảm thương nhìn hắn.
Hắn nhếch môi, bỗng nở nụ cười, đưa tay kéo ta lại, đây là lần thứ
hai ta chạm vào tay hắn, lúc trước sao không phát hiện ra tay hắn quả
thật lạnh lẽo, thực không có một chút ấm áp nào?
"Đừng lo lắng. Ta sống rất lâu, nàng có thể cứ chậm rãi mà thực hiện." Dừng một chút, gian xảo chớp mắt: "Dùng cả đời."
Mẫu thân ta mất sớm, sống trên đời này quạnh hiu đơn côi, sao ta
không theo người mà đi sớm cơ chứ? Ai chẳng biết một nữ nhân mà bị Xà
Yêu ám quẻ, cuộc đời chỉ còn đen tối, không nhìn thấy ngày mai!