Đường thông thiên, thi cốt như mộ.
Nhạc Phàm bước vào nơi này, nhất thời cảm giác một cỗ tử khí nặng nề bao phủ toàn thân, muốn ăn mòn tâm thần của hắn.
Vui mừng, bi ai, thống khổ, dục vọng, oán niệm, tử chí, hận ý, sợ hãi, tuyệt vọng!
Các loại tâm tình giống như là cưỡi ngựa xem hoa, xẹt qua trong lòng Nhạc Phàm.
Trong một chớp mắt đó, giống như là bừng tỉnh sau vạn năm, tang thương vô tận.
Bỗng nhiên tỉnh lại đã không thấy hình bóng đám người Thiết Huyết đâu nữa, chỉ có vô số lưu quang bảy màu nhàn nhạt lượn lờ chung quanh Nhạc Phàm, vô cùng sáng lạn, khiến cho người nhìn nhịn không được mà trầm mê trong đó, khó có thể kiềm chế.
- Đây là không gian bên trong cốt mộ sao?
Nhạc Phàm đi qua núi xương, cũng qua biển máu, từ lâu tâm của hắn đã vững như bàn thạch, cố định, các loại tâm tình trong không gian không chút ảnh hưởng tới tâm chí của hắn, chỉ là, nhìn cảnh tượng ở nơi này, trong lòng hắn quả thực không thể bình tĩnh được.
Mà đây chỉ là tầng thứ nhất của cốt mộ!
ĐỐi với lưu quang bảy màu trong không gian này Nhạc Phàm cũng không hề cảm thấy xa lạ, đó chính là thất tình lục dục của con người. Cũng không biết vì nguyên nhân gì lại không có tiêu tán, ngược lại lại bị ngưng tụ trong không gian này, giống như cùng nhau sống sót rồi lại vô cùng hỗn loạn.
Thất tình lục dục chính là bình chướng phàm tục, là tính cách cơ bản của con người, chỉ có siêu thoát nó, tâm cảnh nhưu một mới có thể lĩnh ngộ đại đạo.
Những tu sĩ tiến vào cốt mộ, đại đa phần là tuyệt đỉnh cường giả Thiên Đạo đỉnh phong, tự nhiên sẽ không vì thất tình lục dục này mà dừng lại, bởi vậy tầng thứ nhất không tính là quá khó khăn, chỉ cần cố thủ thần niệm là có thể tìm được cửa lên tầng tiếp theo.
Bằng vào tâm chí của Nhạc Phàm, muốn đột phá nơi này quả thực không khó, thế nhưng lúc này trong lòng hắn đột nhiên xuất hiện một ý niệm kỳ dị, vì vậy cước bộ hắn dừng lại.
- Thất sắc... Thất tình...
Tâm thần Nhạc Phàm chìm đắm, đem thần niệm nhập vào thất thải lưu ly châu bên trong tiễn hồn.
Tư tư!
Thất thải lưu ly châu dường như bị kích thích, không ngờ lại sinh ra một tia cộng minh với lưu quang bảy màu trong phiến không gian này.
Nhạc Phàm thấy vậy cùng thêm cẩn thận, sau khi suy nghĩ cẩn thận hắn liền đem lưu quang bảy màu trong không gian hút vào thức hải.
Tình ái vốn là thứ hay thay đổi, khó có thể nắm trong tay, không cẩn thận thì sẽ trầm mê trong đó. Mặc dù Nhạc Phàm dưới cơ duyên xảo hợp, ở trong "Sâm La Giới" của Vô Danh Đại Tôn đem thất tình lục dục ngưng tụ trở thành một hạt giống, thế nhưng hắn cũng không cho rằng bản thân mình có thể nắm giữ các loại thất tình lục dục. Dù sao, cho dù là thánh nhân cũng khó tránh khỏi bị nó nhiễm vào.
...
Lưu quang bảy màu vừa tiến vào thức hải lập tức cuốn thẳng về phía thất thải lưu ly châu, phảng phất như tìm được ngôi nha của mình trong không gian hỗn loạn này.
Bên ngoài thì chỉ là nháy mắt, thế nhưng trong thứ hải lại phảng phất như là rất lâu, rất lâu rồi, hạt giống được thất tình lục dục bên ngoài tẩm bổ, dần dần nổi lên biến hóa dị thường! Biến hóa như vậy, ngay cả Nhạc Phàm cũng không trở tay kịp.
Trong thức hải mông lung, thất thải lưu ly châu phóng xuất ra thất thải quang mang, lóng lánh trong vô tận hư không.
Trong thất thải lưu ly châu, một viên hạt giống bảy màu đang lặng lẽ mở ra, một chiếc mầm cây đang nhú lên.
Theo sự hấp thu thất thải lưu quang ngày càng nhiều, mầm cây từng chút, từng chút một lớn lên, trở thành một cái cây nhỏ...
Sau đó, cái cây này lớn dần lên, sinh ra bảy cành cây, không có lá cây, trơn tuột như ngọc, trên đỉnh mỗi cành đều có một quả bảy màu, lưu quang bắn ra bốn phía.
Thình thịch.... Thình thịch... Thình thịch...
Nhịp đập của một sinh mệnh từ trong cây truyền ra, khuếch tán trong thức hải.
Trong thế giới mông lung xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, có sinh mệnh thất thải.
...
Đại Tôn có địa vị cao cao tại thượng chính là bởi vì bọn họ sở hữu thế giới riêng của mình, là người đứng đầu một giới, chúa tể của vạn vật. Bởi vậy, thế giới của Đại Tôn lớn bao nhiêu thì lực lượng họ lớn bấy nhiêu.
Lực lượng của Nhạc Phàm đã đạt tới mức đáng sợ, siêu việt phạm trù thế tục, thế nhưng hắn vẫn không thể trở thành Đại Tôn, ngưng tụ thế giới của chính mình. Không phải hắn còn non kém về phương diện cảm ngộ cảnh giới, cũng không phải ý chí tinh thần của hắn không đủ cường đại, mà hắn thiếu sự tích lũy nguyên thủy, thứ cần tích lũy này chính là bản nguyên sinh mệnh.
Không có sinh mệnh, làm sao có được thế giới?
Sâm La giới của Đại Tôn bao gồm các loại khó khăn thống khổ của nhân gian diễn biến mà thành, Khai Thiên Giới của Thiên Khung Đại Tôn chính là một đường sinh cơ còn lại từ thời thiên địa sơ khai. Cho dù là Linh Giới của Cực Kiếm Đại Tôn nhìn như băng lãnh không có sinh mệnh, nhưng bên trong lại có linh hồn do vô số kiếm khí ngưng tụ thành.
Hỉ, nộ, ái, ố, dục,...
Thất tình lục dục chính là căn bản của tâm cảnh, của sinh mệnh, của linh hồn, là căn nguyên của vạn vật.
Hấp thu thất tình lục dục từ bên trong không gian cốt mộ, thất thải lưu ly châu trong thức hải Nhạc Phàm bành trướng vô hạn, cái cây bên trong cũng bắt đầu lớn lên.
Ở chỗ chiếc cây, có một quyển sách cổ xưa phát ra kim quang mạnh mẽ, chính là một trong ngũ đại kỳ thư thời thượng cổ, Thiên Địa Chí Tình Sách thần bí nhất.
Thiên địa vô tình, diễn biến sinh tử!
Thiên địa hữu tình, vạn vật hóa linh!
Thiên địa chí tình, bản nguyên như một!
Chí tình chí đạo, vĩnh hằng bất diệt!
...
Những văn tự cổ xưa sắp xếp thành hành, giống như là một thần long đang quay quanh, tỏa ra thần uy vô biên, khiến cho người ta không khỏi sinh ra sự sùng kính phát ra từ nội tâm.
Thần long, đó chính là thần linh trong truyền thuyết xa xưa, Thiên Địa Chí Tình Sách không ngờ lại có liên quan tới thần long, như vậy nó tuyệt đối không chỉ có một bộ thượng cổ công pháp như vậy.
Những văn tự cổ xưa đại biểu cho ý chí thiên địa, đại biểu cho quy tắc thiên địa, quy tắc chưa từng có bao giờ, diễn biến ra một thế giới.
Trong sát na, một đạo ý chính được diễn sinh ra, thẩm thấu thiên địa, là chúa tể của tất cả. Truyện Sắc Hiệp - http://Trà Truyện
Thiên địa vạn vật, tùy tâm sở dục.
Đại Tôn chi ngộ, tuyệt hảo thành giới.
Hình thức ban đầu của một thế giới đã hình thành, bên trong đầy rẫy thất tình lục dục.
Hiện tại, trong lòng Nhạc Phàm vô cùng vui mừng và rung động, đó chính là sự cảm thán với số mệnh.
Thiên địa lực khổng lồ ngưng tụ vào bản thân, chuyển hóa thành quy tắc của thế giới. Không gian bảy màu ngưng tụ thất tình lục dục vạn năm lại bị Nhạc Phàm không chút khách khí nhét vào trong thế giới của mình, hóa thành một tia bản nguyên lực
Giờ phút này, Nhạc Phàm đang chìm đắm trong cảm ngộ bản nguyên.
Thức hải của hắn chính là một thế giới, ý chí của hắn đại biểu cho quyền lợi tối cao của thế giới này.
...
Đại Tôn chi ngộ, tất nhiên là kinh thiên động địa.
Đáng tiếc, không gian nơi này đã bị hạn chế, bất luận một thông tin gì cũng không thể truyền ra bên ngoài. Cho dù có đông đảo Thiên đạo cường giả nhận thấy biến hóa dị thường thế nhưng cũng không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ tưởng có người động tới cấm chế.
...
Sâu bên dưới cốt mộ là một phiến không gian khác, ở nơi này tràn ngập sát khí và máu tanh nồng đậm.
Ở trung ương nơi này, có một tòa huyết sắc tế đàn cao trăm trượng.
Trên tế đàn được khắc đầy ký tự, tản ra khí tức thê lương, cô cùng thần bí và quỷ dị.
Đột nhiên, bên trong tế đàn truyền đến nhịp đập yếu ớt.
Phụt! Phụt!.... Phụt!
Nhịp đập từ yếu sau đó nhanh chóng đập nhanh hơn, giống như là một sinh linh đã ngủ say từ lâu từ từ thức tỉnh.
Sau đó, không giang bắt đầu vặn vẹo, phía dưới tế đàn bộc phát ra một trận huyết quang, một thân ảnh hắc sắc từ trong không gian trống rỗng hiện ra.