Trung ương Hậu Thổ giới, lúc này chung quanh vẫn tràn ngập sát khí như cũ.
Đi vào đây, giống như là đang đi vào a tì địa ngục trong truyền thuyết, ngay cả hô hấp cũng vô cùng khó khăng.
Thập đại thị tộc dưới sự xuất lĩnh của mười vị gia chủ, chậm rãi đi vào trong chỗ sâu của Hậu Thổ giới. Giới chân bọn họ, thi cốt phủ kín mỗi một tấc đất ở đây, thậm chỉ ngay cả đất cũng bị nhiễm tiên huyết chuyển thành màu đỏ.
Khó có thể tưởng tượng ra, đây là cuộc chiến thảm liệt cỡ nào mới có thể lưu lại cảnh tượng kinh khủng như vậy.
Một đường đi tới, địa sát chi hỏa có thể tùy ý nhìn thấy, thỉnh thoảng phun ra, chỉ cần dính một chút là có thể bị đốt thành tro tàn. Mà cương phong lại càng hung mãnh, không ngừng thổi qua, cho dù là cường giả Thiên đạo đỉnh phong cũng bị thổi cho hồn phi phách tán.
Trong vòng nửa ngày ngắn ngủi, thập đại thị tộc đã có một ít đệ tử ngã xuóng, ngay cả mười vị gia chủ ít nhiều cũng bị thương hoặc tổn thương tới nguyên khí.
Cuối cùng, đoàn người đi tới một cái hang, bỗng nhiên đình chỉ cước bộ.
...
- Ấn huynh, đây hẳn là địa phương theo như lời nói của Ấn lão tiền bối đi a?
Người mở miệng nói chính là gia chủ Túc gia Túc Vô Cầu, người này một thân hoa phục, khí chất hào hùng, đứng ở phía trước đội ngũ, mơ hồ đứng đầu mọi người. Hai bên cạnh hắn lúc này là gia chủ của chín đại thị tộc khác... Phân biệt là Ấn gia Ấn Đình Viễn, Mật gia Mật Cơ, Âu gia Âu Thiên Phách, Hách Liên gia Hách Liên Lệch, Văn Nhân gia Văn Nhân Thái, Thuần Vu gia Thuần Vu Tĩnh Thạch, Bộ Dương gia Bộc Dương Đông Tình, cuối cùng là Đạm Thai gia Đạm Thai Chí.
Trên thựuc tế, Túc gia chính là gia tộc thần bí nhất trong thập đại thị tộc. Mặc dù bọn họ lực đơn thế bạc, thế nhưng mỗi một đời đều có truyền nhân tuyệt thế, mà người đó sau này nhất định sẽ trở thành gia chủ Túc gia. Túc Vô Cầu chính là người mạnh nhất Túc gia đời này, người thanh niên phía sau hắn chính là người kế thừa Túc gia sau này, cũng là nhân vật phong vân trên Ẩn Lâm đại hội, tên là Túc Duyến.
Nghe thấy Túc Vô Cầu hỏi, ánh mắt Ấn Đình Viễn nhìn về phía trước, ngữ khí cực kỳ khẳng định nói:
- Không sai, đây chính là nơi một vị thượng cổ đại năng ngã xuống. Năm đó gia tổ phát hiện ra nơi đây đã cùng hai vị trưởng lão tộc ta điều tra, chỉ tiếc thời gian có hạn, không có cơ hội tiến nhập vào sâu bên trong.
Túc Vô Cầu gật đầu, nhìn về phía địa đạo, nhưng chỉ thấy phía trong một mảnh đen kịt, bằng vào mắt thường căn bản không thể nhìn thấy tình huống phía dưới, ngay lập tức hắn đem thần hồn phóng ra bên ngoài... Thế nhưng còn chưa kịp tiến vào địa đạo đã bị một cỗ ý chí rất mạnh bắn ngược trở lại, khiến cho tâm thần hắn bị rung động.
Quả nhiên là nơi thượng cổ đại năng ngã xuống.
Túc Vô Cầu âm thầm sợ hãi than, không chút để ý tới việc tâm thần bị rung động. Dù sao, thượng cổ đại năng trong truyền thuyết đồng thọ cùng với thiên địa, uy thế vô biên khó lường. Ý chí của họ giống như là ngôi sao sáng, vĩnh hằng bất hủ, bất diệt, không hề tiêu tán, bằng vào một chút năng lực của hắn đương nhiên không có khả năng đột phá ý chí của đại năng, thăm dò di bảo bên trong.
Phản ứng của Túc Vô Cầu bị Ấn Đình Viễn nhìn thấy, hắn cười nói:
- Túc huynh nên cẩn thận, nơi này chính là nơi thượng cổ đại năng ngã xuống, tuy rằng ngàn vạn năm qua đi, thế nhưng ý chí của thượng cổ đại năng vẫn còn tồn tại, cho dù có trải qua trăm triệu năm cũng sẽ không tiêu tán, lão tổ chúng ta năm đó cũng ăn không ít thiệt thòi.
- Phải rồi!
Túc Vô Cầu khẽ cười nói:
- Nếu Ấn tiền bối phát hiện ra bảo địa như vậy, vì sao lại phân một chén canh cho chúng ta? Bằng vào thực lực Ấn gia các người, muốn đi vào chỗ này tầm bảo, chỉ sợ cũng không phải việc gì khó a.
Tu Hành Giới này ai cũng biết, Ấn gia vô cùng giỏi tính toán, mỗi người đều âm hiểm giả dối, là hạng người có thủ đoạn độc ác, nếu như có chỗ tốt thật, bọn họ sao có khả năng phân chén canh này cho người khác?
Trong lúc hai người nói chuyện với nhau, gia chủ các đại thị tộc khác đều đang âm thầm tính toán.
Gia chủ của thập đại thị tộc, không ai mà không phải là cáo già, sao lại không hiểu rõ suy nghĩ của đối phương.
Ấn Đình Viễn không chút để ý nói:
- Ta biết mọi người không tin, nếu đổi lại là ta, ta cũng không tin. Thế nhưng sự thực là vậy, trước kia Ấn gia chúng ta cũng không dự định đem việc này nói cho mọi người, dù sao nơi đại năng ngã xuống, khẳng định có không ít dị bảo hoặc cơ duyên, chỗ tốt vô cùng lớn như vậy, chúng ta tự nhiên không muốn chia sẻ cùng người khác... Nguồn truyện: Trà Truyện
Dừng một chút, Ấn Đình Viễn lại tiếp tục nói:
- Bất quá, lần này Thiên Duy chi môn mở ra, Cổ Vực kịch biến, mấy vị lão tổ gia tộc chúng ta đều phải đi vào thu thập Thiên Địa nguyên từ, mà Ấn thị chúng ta bởi vì có chút sự tình mà tổn thất không ít cao thủ, ngay cả hai vị trưởng lão trước kia tới đây cũng bị ngã xuống. Vì vậy chúng ta căn bản không có dưa thừa nhân thủ đia điều tra nơi này. Chỗ tốt thật lớn như vậy, nếu như để lãng phí chẳng phải vô cùng đáng tiếc hay sao? So với việc tay không mà về, chẳng bằng mời chư vị cùng tham gia. Dù sao thập đại thị tộc từ trước tới nay, đồng khí tương liên.
Cái gì mà đồng khí tương liên, mọi người ở đây âm thầm cười nhạt. Chỉ là đối với tao ngộ của Ấn gia, bọn họ có từng nghe qua một chút. Nghe nói đệ nhất môn đồ của Thiên Khung Đại Tôn, vì một nữ nhân đại náo Thập Vạn Đại Sơn, đem Ấn gia làm loạn tới mức gà bay chó sủa, cuối cùng nếu không phải Thiên Khung Đại Tôn tự thân đứng ra, không biết còn loạn thành thế nào nữa.
- Nói như vậy, chúng ta hẳn phải cảm tạ đại nghĩa của Ấn huynh sao?
Túc Vô Cầu mặt đầy tiếu ý, chỉ là trong ánh mắt của hắn chứa đầy sự châm chọc.
Ấn Đình Viễn thản nhiên nói:
- Túc huynh hà tất phải đánh vào mặt ta như vậy, ta biết ấn tượng của chư vị đối với Ấn gia ta không tốt, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng tới việc hợp tác giữa chúng ta nha, đây là chuyện tình song phương đều có lợi, không phải sao? Về phần mọi người có phải cảm tạ Ấn mỗ hay không, việc này không cần nói đến. Bên trong địa đạo vô cùng hung hiểm, năm đó gia tổ ở bên trong cũng ăn không ít quả đắng, sau khi chúng ta tiến vào, nói không chừng sẽ có người ngã xuống. Ta hi vọng lúc đó mọi người không mở miệng chửi bới, Ấn mỗ đã thấy thỏa mãn lắm rồi. Những gì nên nói ta cũng đã nói hết, có muốn đi vào hay không, vậy thì nhìn vào quyết định cảu chư vị, Ấn mỗ tuyệt không nhiều lời.
Có nên đi vào hay không?
Bao gồm cả Túc Vô Cầu ở bên trong, mỗi một vị gia chủ đều nhíu mày suy tư.
Ấn Đình Viễn ở phía xa im lặng chờ đợi câu trả lời, dáng vẻ vô cùng ung dung.
Nơi thượng cổ đại năng ngã xuống, đây chính là một mê hoặc thật lớn! Chỉ cần một tia tàn niệm của thượng cổ đại năng là có thể khiến cho bọn họ điên cuồng tranh đoạt, nếu có thể đạt được truyền thừa, thì còn có thể đạt được thành tựu Đại Tôn. Còn có những cổ bảo của thượng cổ đại năng nữa, cho dù chỉ là tàn phiến cũng sở hữu uy lực vô biên. Cho dù là mạnh mẽ như Đại tôn cũng tuyệt đối không buông tha cơ hội như vậy.
Đương nhiên, nếu như không có Thiên Duy chi môn kia, thì ở đây cũng không tới lượt thập đại thị tộc nhúng tay vào. Thế nhưng cho dù là như vậy, bọn họ muốn đi vào trong địa đạo cũng không hề dễ dàng, sự nguy hiểm bên trong không ai không biết, nói không chừng còn có thể ngã xuống không chừng.
...
- Ta đi!
Một thanh âm vang vọng đánh vỡ trầm mặc, chính là Đạm Thai Chí vẻ mặt âm trầm đứng phía xa.
Ánh mắt mọi người nhìn lại, không ai cảm thấy ngoài ý muốn chút nào.
Lần này có thể nói là Đạm Thai gia bị ngã một vố đau, thiếu chút nữa ngay cả toàn bộ thị tộc cũng ngã theo. Nếu không phải Đạm Thai gia có cổ bảo truyền thừa trấn áp số mệnh, sợ rằng Đạm Thai gia đã trở thành lịch sử.
Đạm Thai Chí đối với Lý Nhạc Phàm có thể nói là hận thấu xương, hắn lần này không tiếc làm giao động căn cơ của gia tộc mình, lấy ra cổ bảo truyền thừa chính là vì tiến vào nơi này, có cơ hội như vậy, hắn sao có khả năng buông tha cho được.
Có Đạm Thai Chí dẫn đầu, những gia chủ thị tộc khác sau khi nhìn nhau hội ý một chút, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.
...
Trong lúc đám thị tộc thương nghị, lại không có ai phát hiện ra phía sau đống thi cốt phía xa có ba đạo quang ảnh nhàn nhạt hiện lên.
Nếu như lúc này có tu sĩ nhìn thấy, nhất định có thể nhận ra ba người này. Bọn họ chính là nhân vật tiêu điểm trong Bách Thủ chi tranh, Hoa Liên Tử, Tùng Nguyên Tán Nhân, Thủy Yên tiên tử.
Ba người này trong giới tán tu được coi là tồn tại đứng đầu, chỉ là tất cả mọi người luôn cho rằng ba người luôn cạnh tranh với nhau, không có bao nhiêu người biết tới bọn họ vốn có chút giao tình. Hiện tại, trong Cổ Vực khắp chốn hung hiểm, nhất là Hậu Thổ giới này, sát khí bốn phía, nếu như không có một hai đồng bạn đáng tin cậy, rất ít người có thể một mình sống sót.
Bởi vậy, ba người bọn họ tự nhiên là đi cùng nhau.
- Hoa Liên đạo hữu, không nghĩ tới thập đại thị tộc lại phát hiện ra nơi ngã xuống của thượng cổ đại năng, thực sự là may mắn a.
Tùng Nguyên Tán Nhân vẻ mặt kích động, vẻ tham lam trong mắt chợt lóe.
Hoa Liên Tử có chút trầm ổn nói:
- May mắn hay không cũng không hẳn, vạn vật đều lấy đức làm đầu, thập đại thị tộc trong Tu Hành Giới luôn hành sự không có kỵ, thượng thiên làm sao lại chiếu cố bọn chúng như vậy? Không bằng để chúng ta đi tới, cảm ngộ đại đạo... Ý của nhị vị đạo hữu ra sao?
Tùng Nguyên tán nhân gật đầu.
Thủy Yên tiên tử cũng nở nụ cười đầy tiếu ý nói:
- Cơ hội trời ban như vậy, không giành lấy thực có lỗi với bản thân. Thủy Yên nguyện nghe theo ý tứ của hai vị đạo hữu. Ha ha.
Nữ nhân này cười, giống như trăm hoa đua nở, khiến cho tâm thần của hai người còn lại run lên.
Khụ khụ.
Sau khi ho khan hai tiếng, Tùng Nguyên tán nhân nói:
- Nhị vị, nếu như đám người Túc Vận lão nhân tới thì làm sao?
Hoa Liên Tử cười cười, vô cùng chắc chắn nói:
- Yên tâm, nếu như bọn họ để đám tiểu bối này tới đây, tự nhiên là bị chuyện khác quấn thân, chỉ cần động tác của chúng ta nhanh lên một chút, trong Hậu Thổ giới này bọn chúng cũng không thể tìm thấy chúng ta.
- Mau nhìn, bọn họ xuống phía dưới rồi.
- Được, chúng ta đi theo phía xa, miễn cho đả thảo kinh xà.
- Đi.