Trong đầu đột nhiên cảm giác khó chịu, Thiết Huyết có cảm giác vô cùng đau đớn, đến khi hắn mở mắt ra lần thứ hai, một bóng hình xinh đẹp hiện lên trước mắt hắn.
- Đông Vũ, ngươi tinh rồi sao?
Thanh âm mềm mại quanh quẩn bên tai Thiết Huyết, gợi nhớ hồi ức sâu trong đầu hắn.
- Ngươi.... Ngươi...
Thiết Huyết run rẩy, ngây ngốc nhìn nữ tử trước mắt này... Dung nhan xinh đẹp, vẻ đẹp mềm mại linh lung, mỗi một cái nhấc tay nhấc chân đều toát ra khí chất đoan trang quý phái.
- Đông Vũ, chàng làm sao vậy? Có phải là đau đầu hay không?
Nữ tử này thấy Thiết Huyết ngẩn ra, đôi mi thanh tú nhăn lại, vẻ mặt tràn đầy lo lắng hỏi.
Thiết Huyết đờ ra, cũng không phải là kinh ngạc vì đối phương lại xinh đẹp như vậy, mà là bởi vì khuôn mặt của đối phương vô cùng quen thuộc, chính là khuôn mặt mà hắn chôn dấu trong lòng nhiều năm, là người hắn yêu, là người hắn ngày đêm tưởng nhớ... Lâm Lạc Hâm.
- Lạc... Lạc Hâm... Ngươi là Lạc Hâm sao? Ngươi thực sự là Lạc Hâm sao?
Thiết Huyết một tay ôm lấy nữ tử này, vừa khóc vừa cười, giống như là một hài tử cô độc sau bao nhiêu năm tìm được thân nhân duy nhất của mình.
- Đúng vậy, là ta... Sao vậy Đông Vũ, có phải là gặp ác mộng không?
Nữ tử vuốt ve đầu hắn, giọng đầy quan tâm hỏi.
- Ác mộng?
Thiết Huyết bỗng nhiên tỉnh ngộ, thân thể cứng đờ, muốn đẩy đối phương ra, thế nhưng nhìn ánh mắt lo lắng của nữ tử kia, tâm tình kinh hãi của hắn thoáng cái lại bình phục. Hắn sao có thể đem người đang âu yếu mình đẩy ra, hắn không thể, lại càng không tình nguyện.
Thu hồi tâm tình phức tạp, Thiết Huyết tự giễu nói:
- Đúng vậy, vừa rồi ta gặp ác mộng, mơ thấy nàng véo tai ta nhiều quá, kết quả cái tai ta lớn lên, trở thành tai của lão trư.
- Ha ha.
Nữ tử nghe vậy cười, ánh mắt nhu hòa nói:
- Cái gì mà lão trư với tiểu trư, nói bậy bạ, chàng là lợn, vậy ta không phải là... Cáp, dám pha trò với ta sao? Xem làm sao ta thu thập chàng.
Nói tới đây, nữ tử theo thói quen vươn tay ra, muốn véo cái lỗ tai của Thiết Huyết, thế nhưng lại nhớ tới câu nói vừa rồi của đối phương làm nàng dừng tay lại, gắt giọng nói:
- Quên đi, niệm tình chàng mới khôi phục, không tính toán với chàng... Đến đây, ta vừa nấu canh gà cho chàng uống...
Thiết Huyết cười cười, tiếp lấy cái bát uống từng ngụm.
Thanh âm tràn ngập quan tâm của nữ tử này vang lên:
- Uống chậm một chút, cẩn thận.
- Không có việc gì, canh này uống thật ngon, nếu như mỗi ngày đều có thể uống, ta tình nguyện cả đời này nằm trên giường.
Nhìn Thiết Huyết nói như vậy, nữ tử u buồn nói:
- Lại đang nói hưu nói vượn rồi! Ngươi nghĩ thật hay a, lại muốn cả đời nằm trên giường. Đông Vũ, ta biết chàng cứng đầu, có cốt khí, thế nhưng ta lại không hi vọng thấy bộ dáng chàng bị thương...
Dừng một chút, khóe mắt nữ tử này có chút ươn ướt nói:
- Chàng biết không, mỗi lần chàng ra đi, ta lại chờ đợi trong sự lo lắng, rất sợ... Rất sợ có một ngày chàng không trở lại nữa.
Thiết Huyết run lên, cúi đầu, có chút xấu hổ nói:
- Xin lỗi, Lạc Hâm... Nàng theo ta mai ẩn tích, thế nhưng lại phiêu bạt bao nhiêu ngày nay, khiến nàng ủy khuất rồi.
- Giữa phu thê chúng ta, hà tất phải nói những lời khách khí này? Có thể theo chàng là hạnh phúc lớn nhất đời ta.
Nữ tử lau nước mắt, khẽ tựa vào trong lòng Thiết Huyết:
- Phiêu bạt nay đây mai đó, trời đất làm nhà, như vậy có gì là không tốt? Có thể đi khắp nơi nhìn một chút, chẳng phải chàng đã từng nói, sẽ dẫn ta đi xem những phong cảnh đẹp nhất trần đời, chúng ta vĩnh viễn ở cùng một chỗ... Chàng đã nói rồi đó, không được quên!
- Ân, ta nhớ rõ, cả đời này đều nhớ rõ.
Thiết Huyết ôm nữ tử này, trong lòng hắn hiện tại, hạnh phúc và đau khổ đan xen nhau, nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống. Đọc Truyện Online Tại Trà Truyện
Trong lúc hai người đang chìm đắm trong bầu không khí ấm áp, một đám hắc y nhân bịt mặt đột nhiên phá cửa mà vào, vây quanh hai người trong đó.
- Sao ngươi dám bỏ trốn, khiến cho thái tử cảm thấy hổ thẹn, làm nhục quốc thể... Thái tử có lệnh, muốn đem hai người các ngươi băm thành vạn đoạn.
Dứt lời, đầu lĩnh đám người tiến lên, chém một đao về phía Thiết Huyết.
- Không!
Nữ tử này xoay người ôm lấy Thiết Huyết, dùng thân thể của mình đỡ một đao.
- Lạc Hâm! Lạc Hâm!
Thiết Huyết trừng mắt nhìn nữ nhân từng âu yếm với mình ngã vào lòng, toàn bộ thân thể nhiễm đầy tiên.
- Đông... Đông Vũ, những gì chàng từng đáp ứng với ta... Không được quên... Không quên... Nếu như còn kiếp sau, ta vẫn sẽ chờ chàng...
Nghe nữ tử này nói, hai mắt Thiết Huyết tràn ngập sự thống khổ, thanh âm khàn khàn nói:
- Nếu như còn có kiếp sau, ta nhất định sẽ đi tìm nàng... Nhất định...
Nử tử cảm thấy mãn nguyện gật đầu, chậm rãi nhắm hai mắt lại, khóe môi nhếch lên cười, dường như là đang ngủ.
Bi thương tràn ngập thiên địa, đường tình che ngả đôi nơi.
....
- Lạc Hâm...
Một tiếng rống to vang lên, Thiết Huyết từ từ tỉnh lại.
- Thiết Huyết, chàng tỉnh rồi sao?
Một nữ nhân nhanh chóng bước vào căn phòng, xuất hiện bên người Thiết Huyết:
- Chàng không sao chứ? Vì sao đầu lại đầy mồ hôi? Không phải lúc tu luyện có vấn đề đó chứ?
- Ta không sao... Tử Anh, sao ngươi lại tới đây?
Thanh âm khô khốc của Thiết Huyết vang lên, nội tâm tràn ngập thống khổ. Khi hắn ngẩng đầu nhìn nữ nhân trước mặt, trong lòng lại vô cùng hổ thẹn.
Nữ tử này tựa hồ không chú ý tới dị dạng trong mắt Thiết Huyết, nói:
- Hiện tại thiên hạ thái bình, Cửu Lê nhất tộc ngày càng hưng thịnh, chàng cần gì phải vất vả như vậy, không bằng nghỉ ngơi một chút.
- Nghỉ ngơi?
Thiết Huyết ngẩn ra, cúi đầu, dường như hắn đang suy nghĩ gì đó.
Nữ tử cười cười, tiếp tục nói:
- Đúng vậy! Từ khi Đại Tôn tiến vào Thiên Duy chi môn, thiên hạ và Tu Hành Giới liền chung sống thái bình, ít có tranh chấp, chàng lại là minh chủ của Thiên Đạo lên minh, cần gì phải tự làm khổ mình như vậy.
Dừng một chút, nữ tử này xoa xoa bụng mình, hạnh phúc nói:
- Vì con của chúng ta, chàng phải bảo trọng thân thể của mình. Chờ lần này sau khi Đại hội võ lâm qua đi, chàng đem chức minh chủ truyền cho Đồng Tường là được rồi, tiểu tử này tinh lực tràn trề, để hắn coi sóc Thiên Đạo liên minh, hẳn chàng cũng yên tâm.
- Đại Tôn... Tu Hành Giới... Võ Lâm Đại Hội... Thiên Đạo liên minh... Đồng Tường.
Đầu óc Thiết Huyết hỗn loạn, ngơ ngác ngồi ở trên giường.
Nữ tử thấy Thiết Huyết không nói lờ nào, nàng nhẹ nhàng nắm lấy tay đối phương nói:
- Thiết Huyết, không phải chàng lại đang nghĩ tới Lạc Hâm tỷ tỷ đó chứ?
Nghe thấy câu hỏi của nữ tử này, Thiết Huyết mới bình tĩnh lại.
- Xin lỗi... Ta thực sự xin lỗi nàng... Tử Anh...
Thiết Huyết ôm nữ tử này vào trong lòng, ánh mắt mê man dần dần trở nên trong suốt.
Có lúc, có người, mặc dù biết bản thân mình đang ở trong mộng, hắn cũng không muốn tỉnh lại. Bởi vì trong mộng hắn còn có hi vọng, trong mộng hắn có hạnh phúc, trong mộng còn có nữ nhân của hắn đang đợi hắn.
Ánh mắt Thiết Huyết ngày càng rõ ràng, cảnh tượng chung quanh càng ngày càng nhạt đi, cuối cùng biến mất không thấy.
Những thứ xung quanh hết thảy đều biến mất trong bóng tối, thế nhưng Thiết Huyết lại mơ hồ thấy hai nữ tử kia đang mỉm cười với hắn.
Nếu như, nếu như còn có kiếp sau, ta nguyện dùng suốt đời này bồi thường cho các nàng...