Thương Thiên

Chương 643: Hộ pháp Phật Tông

Một lát sau, Vô Danh đại tôn nhắm hai mắt, chậm rãi mở miệng nói:

- Sinh lão bệnh tử chính là lẽ thường tình, không thể tránh được. Nhân quả báo ứng, Thiên đạo luân hồi, nằm ngoài khả năng nắm giữ của chúng ta. Những người tu đạo như chúng ta theo đuổi trường sinh, nhưng đến cuối cùng vẫn không thoát khỏi sinh tử, không thể nhìn mình trường sinh bất lão thì sao? Thiên hạ vô song thì sao? Trăm ngàn năm sau chỉ là đống xương khô, bị người lãnh quên trong dòng sông lịch sử. Muôn đời sau, lại càng không có người nhớ rõ. Mà hiện tại, ta chỉ có thể sống trong hồi ức của chính mình.

Tâm thần Nhạc Phàm rung động, há mồm định nói gì đó, nhưng lời nói tới miệng lại nuốt vào.

Hắn không thể trơ mắt nhìn được, lại càng không buông xuống được, không biết mình nên nói gì. Thậm chí hắn cảm thấy mình không có tư cách đi an ủi người khác.

Chưa từng cảm nhận nỗi khổ trường sinh, cũng vĩnh viễn vô pháp chân chính hiểu được ý nghĩa của cái gọi là sinh mệnh vĩnh hằng.

Người còn sống nhưng tâm đã chết, một người nếu còn sống mà ý niệm không có, sự tồn tại của hắn chính là một loại dày vò thống khổ đến tận cùng.

Trầm mặc một lúc, Vô Danh đại tôn mở hai mắt, ánh mắt trống rỗng nhìn Nhạc Phàm nói:

- Tiểu hữu đang suy nghĩ gì?

- Không có gì.

Nhạc Phàm cúi đầu, hít sâu một hơi, cố gắng trấn an nỗi lòng mình.

Hai mắt Vô Danh đại tôn không rời khỏi Nhạc Phàm, hai mắt hắn dường như có khả năng nhìn thấu hết thảy, bất quá hắn không hỏi nhiều, ngược lại nói:

- Tiểu hữu không cần lo lắng quá mức, tuy rằng ta không thể xuất thủ, nhưng trên dưới Phật tông sẽ cung cấp hết thảy phương tiện cho ngươi, giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện.

- Cung cấp hết thảy phương tiện cho ta?

Nhạc Phàm không khỏi kinh ngạc, hiển nhiên không dự đoán được Vô Danh đại tôn lại đưa ra hứa hẹn này, đây là vì cái gì? Chính là thân phận hộ pháp Phật Tông, có thể làm cho cả Phật Tông bất chấp dùng toàn lực ủng hộ, như vậy cái giá cũng không khỏi quá lớn đi a.

Đối với sự hoài nghi của Nhạc Phàm, Vô Danh đại tôn cũng không bực mình, nhàn nhạt hỏi:

- Tiểu hữu cảm thấy thân phận hộ pháp Phật Tông không có gì quan trọng lắm?

...

Nhạc Phàm không trả lời, yên lặng lắc lắc đầu. Thân phận hộ pháp Phật Tông có bao nhiêu phân lượng hắn quả thực không biết, bằng việc có rất nhiều người đối với thân phận này của hắn phi thường cố kị, nhưng hắn không quá để ý về thân phận đó.

Trên thực tế, ngày trước, tính mạng của hắn đối với Phật Tông không có nửa điểm quan hệ.

Thở dài, Vô Danh đại tôn nhìn thẳng vào mắt Nhạc Phàm nói:

- Tiểu hữu chớ khinh thường thân phận hộ pháp Phật Tông, nó không chỉ là tượng trưng cho địa vị, mà nó còn đại biểu cho lực lượng cùng tôn nghiêm của Phật Tông, có thể nói là gánh trên vai sự yên ổn cùng hưng suy của Phật Tông. Có thể nói không khoa trương chút nào, hộ pháp hiệu lệnh toàn bộ Phật Tông, hộ pháp mất, Phật Tông sẽ diệt kẻ đó, hiện tại ngươi cho rằng thân phận như thế, trách nhiệm như thế, trong Phật Tông thì có bao nhiêu địa vị và phân lượng?

- Cái gì?

Nhạc Phàm nghe vậy rùng mình, trong lòng hiện lên vô số ý nghĩ:

- Tiền bối, ý của ngươi là...

- Ngươi đoán không sai.

Vô Danh đại tôn thản nhiên cười nói:

- Ta là đại tôn, đồng dạng cũng là hộ pháp của Phật Tông, gánh vác trên vai sự hưng suy của Phật Tông, sự tồn tại của ta chính là thủ hộ Phật Tông, hiện tại đã gần tới nguyên thọ của ta, ta hy vọng có thể tìm được một người có thể phó thác cho hắn, thay ta tiếp tục bảo hộ Phật Tông.

- Cho nên người chọn ta?

Sắc mặt Nhạc Phàm biến đổi mấy lần, cuối cùng bình tĩnh lại. Bất luận cái gì đạt được đều phải trả một cái giá tương đương, Vô Danh đại tôn có năng lực đồng ý mang lực lượng của Phật Tông ủng hộ mình, tự nhiên là mình phải gánh vác trách nhiệm tương ứng, mà bảo hộ Phật Tông chính là cái giá tương đương đó.

Đương nhiên, Nhạc Phàm không cho rằng bản thân hắn có năng lực bảo hộ cả Phật Tông, dù sao Phật Tông truyền thừa từ xưa tới nay, cao thủ nhiều không đếm xuể, nếu ngay cả những người này không thể kháng cự lại vận mệnh diệt vong, thì một chút sức mạnh để dùng làm gì?

Huống chi, hắn muốn trở về cứu Trần Hương, căn bản là không có tâm tư nhúng tay vào sự tranh đấu giữa các đại tôn.

Vô Danh đại tôn hiểu được những suy nghĩ trong lòng đối phương, vì thế nói:

- Tiểu hữu, sở dĩ ta lựa chọn ngươi là bởi vì nhân phẩm của ngươi làm ta rất vừa lòng, ngoài ra chính là bởi vì ngươi mang về chí tôn kỳ bảo của Phật Tông là " Phạm Thiên Đại Phật Ấn", chính vì chuyện này, người của Phật Tông đối với ngươi sẽ không có dị nghị gì, ngoài ra bởi vì ngươi có năng lực như thế, cho dù hiện tại không có, nhưng tương lai cũng sẽ có.

- Tiền bối, ta...

Nhạc Phàm đang muốn mở miệng từ chối, Vô Danh đại tôn ngắt lời nói:

- Tiểu hữu, xin nghe ta nói hết rồi quyết định cũng không muộn, bí pháp ngươi tu luyện chính là "Long Cực Cửu Biến" chính là bí pháp tối cao của Phật Tông, cho dù là ở thời cổ xưa, cũng là một môn luyện thể thuật tối cao, sau khi đại thành, nước lửa bất xâm, đao thương bất nhập, cho dù có chết đi, thân thể trải qua ngàn năm cũng không bị phân hủy. Lúc trước ta sai tiểu hòa thượng Thanh Thiên thăm dò ngươi cũng là chứng thực việc này. Vì vậy giữa ngươi và Phật Tông đã sớm có liên quan từ lâu.

- Vào thời kì thượng cổ, trăm gia đua tranh, Phật Tông nhất mạch chính là một trong số đó, có thể nói là truyền thừa vĩnh viễn...

Ngữ khí Vô Danh đại tôn nhàn nhạt kể lại:

- Chỉ có điều, bất luận chuyện gì cũng có hai mặt của nó, cho dù có phủ định như thế nào cũng có thịnh tất có suy, Phật Tông cũng không ngoại lệ, trải qua nội đấu cùng tranh phong, Phật Tông từ hưng thịnh đến suy bại, truyền thừa tới hôm nay hương khói sắp hết, truyền thừa sắp tuyệt, chỉ có thể cư trú ở phía Tây hoang mạc ở ẩn không ra ngoài, duy chỉ có một chút đệ tử cửa Phật giao thiệp với hồng trần, truyền bá giáo lý Phật Tông, Phật Tông nhiều năm nay không tham dự Thiên Đạo chi tranh, không phải là không muốn chính là không thể. Bởi vì Phật Tông hiện tại yếu nhược, một khi đề cập tới những lợi ích khác, nhất định sẽ nhận lại những tai ương ngập đầu.

Nghe Vô Danh đại tôn giảng giải, Nhạc Phàm mới biết được cục diện khốn đốn của Phật Tông. Chẳng những cuộc sống khó khăn, hơn nữa còn đề phòng cả bên trong lẫn sự xâm lấn bên ngoài, nếu không có Đại Tôn trấn áp, tên gọi Phật Tông chỉ sợ sớm đã trở thành lịch sử.

Còn nhớ, Văn Tông Thanh đã từng nhắc qua với hắn, Thiên đạo chi tranh chính là Đại Tôn chi tranh, tranh chính là số mệnh, là Thiên Địa nguyên khí, Vô Danh đại tôn nguyên thọ sắp hết, chỉ sợ cùng Thiên Đạo chi tranh này có vài phần liên hệ.

Dừng một chút, Vô Danh đại tôn tiếp tục nói:

- Ta biết tiểu hữu có điều cố kỵ không muốn liên quan tới sự phân tranh của Phật Tông, nhưng phàm là việc trên thế gian, há có thể như ý con người ta? Ngươi hôm nay bước vào lạc cốc, đã không thoát khỏi sự phân tranh ở dây, nếu ngươi muốn cứu thê tử của mình về, chính là đối địch cùng Thánh Ngôn đại tôn, đây chính là ma chướng không thể thoát khỏi, trừ phi ngươi từ bỏ được hết thảy...

Từ bỏ hết thảy? Sao có thể?

Nhạc Phàm gắt gao nắm tay, trong mắt hiện lên hung quang. Hắn làm sao không biết, ngươi trong giang hồ thân bất do kỷ.

Giang hồ đã như thế, thiên hạ cũng thế, mà Tu Hành Giới càng như thế. Hắn bôn ba cả đời, chính là vì hai chữ tình cừu, hiện tại cừu hận chưa dứt, Trần Hương chưa cứu được, bảo hắn buông như thế nào? Như thế nào buông được?

Vô Danh đại tôn lại tiếp tục nói:

- Kỳ thật tiểu hữu không cần băn khoan quá nhiều, một khi ngươi chân chính có lực lượng tối cao, trong thiên hạ ngoại trừ sự ràng buộc trong nội tâm ra vô luận thứ gì cũng không thể trói buộc được ngươi, Đại Tôn không thể, Phật Tông cũng không thể.

Cho nên nói, trở thành hộ pháp Phật Tông đối với ngươi mà nói không có bất luận mâu thuẫn gì, ngược lại Phật Tông có thể trợ giúp cho ngươi, chỉ cần ngươi trong lúc Phật Tông sắp sửa diệt vong hết sức bảo toàn cho bọn họ là được.

Nhạc Phàm nghe vậy rùng mình, điều kiện mà Vô Danh đại tôn đưa ra cũng không tính là hà khắc, mà là điều kiện đối phương đưa ra vô cùng rộng rãi.

Ý tứ trong lời nói của Vô Danh đại tôn chính là, cho dù Nhạc Phàm trở thành hộ pháp của Phật Tông, cũng sẽ không bị người khác ước thúc, hai chữ "hết sức" này nói lớn cũng có thể là lớn, mà nói nhỏ cũng có thể là nhỏ, chính là lung lay ý chí của hắn, nếu hắn có năng lực thì không ngại giúp đỡ một phen, nếu không có năng lực thì tự nhiên có thể buông tay.

Đương nhiên, bằng vào thái độ làm người của Nhạc Phàm, một khi đáp ứng một việc gì đó, sẽ không bao giờ lật lọng, đây mới chính là nguyên nhân chủ yếu mà Vô Danh đại tôn nhìn trúng hắn.

Dù sao, tới một cảnh giới như bọn họ, bất luận sự trói buộc gì chỉ là lời nói suông, chỉ có hứa hẹn mới là thật.

- Có lẽ tiểu hữu rất kỳ quái, vì sao ta lại làm như thế?

Thấy Nhạc Phàm trầm mặc không nói, Vô Danh đại tôn nói tiếp:

- Nghiêm túc mà nói, ta vốn không phải là người của Phật Tông, mà là một kẻ giết người vô số, hai tay nhiễm đầy máu tươi, chỉ vì Nhất Nhâm đại tôn của Phật Tông đối với ta có ân, lại vừa lúc ta có nơi nào để đi, cho nên ta ở lại Phật Tông, ở lại Phật Tông mặc dù khổ, gò bó, không tranh đấu, ngoại trừ tu tưởng cổ hủ và một số giáo điều thì quả thật cũng được, nếu không ta cũng sẽ không can tâm tình nguyện ở lại chỗ này mấy trăm năm.

Nói đến chỗ này, Vô Danh đại tôn bất giác cười nói:

- Tiểu hữu, hiện tại trong lòng ngươi đã có quyết định chưa?

Nhạc Phàm trầm tư một chút, sau đó ngẩng đầu lên, vẻ mặt trịnh trọng nói:

- Nếu việc bảo hộ nằm trong khả năng của ta ta nhất định sẽ bảo toàn Phật Tông, nhưng ta tuyệt sẽ không tham dự tranh đấu giữa các đại tôn.

- Tốt, tốt, tốt!

Vô Danh đại tôn phi thường hài lòng, gật đầu nói:

- Hơn ba trăm năm bảo hộ, duyên phận của ta cùng Phật Tông đã sắp cạn, sau này Phật Tông có người che chở ta cũng có thể yên tâm. Phật Tông có câu làm việc thiện tất được báo đáp, xem ra ân tình của Phật Đà đại sư năm đó coi như chấm dứt.

Chấm dứt chính là buông tay, trách nhiệm hơn ba trăm năm hôm nay cuối cùng cũng buông xuống, chấp niệm của Vô Danh đại tôn tán đi, một cỗ khí thế già nua tràn ngập cả miếu đường. Con người chết đi không có bất kỳ kỷ niệm gì, không mang theo bất luận sự vướng bận gì.

Nhạc Phàm không biết lựa chọn của mình là đúng hay sai, nhưng hắn biết mình tuyệt đối không bao giờ hối hận.

Hơn ba trăm năm bảo hộ, vô luận đối phương là ai, cũng đáng để mình tôn kính, chỉ vẻn vẹn phần tôn kính này hắn cũng không bao giờ hối hận vì sự lựa chọn của mình.

Vô Danh đại tôn đang cười, nụ cười nhẹ nhàng tiêu sái. Nhạc Phàm không phải là người hắn duy nhất chọn lựa, nhưng Lý Nhạc Phàm này lại là người khiến hắn vừa lòng nhất, hắn thực sự đã chờ rất lâu, đã rất lâu rồi, lâu đến nỗi khiến hắn có cảm giác chết lặng, sắp buông tha cho ý nghĩ này.

- Ta bây giờ còn chưa chết được, ta sẽ tranh thủ một chút thời gian giúp ngươi, còn lại con đường sau này phải dựa vào tiểu hữu tự mình đi...

Nói xong, Vô Danh đại tôn lật tay lấy ra một vật nâng lên không trung, Nhạc Phàm nheo mắt nhìn lại, hóa ra đó chính là "Phạm Thiên Đại Phật Ấn" năm đó hắn trả về Phật Tông.

Ngọc phật trên không trung phát ra ánh sáng ôn hòa, phảng phất như Lưu Ly trong suốt.

Lập tức một hàng kinh văn Phạn thể xuất hiện xung quanh, khiến cho lòng người yên tĩnh.

Đây cũng là "Phạm Thiên Đại Phật Ấn", chính là tượng trưng tối cao của Phật Tông, có thể hiệu lệnh Phật Môn cùng Phật Tông thiên hạ, Phật Quang bên trong đã được ta khôi phục, chẳng những có thể tôi luyện tâm thần, có có thể trấn áp tâm ma, nó chính là một kiện chí tôn kỳ bảo, diệu dụng vô cùng. Hiện tại ta đem nó giao cho ngươi bảo quản, nếu sau này ngươi tìm được một người đáng giá để phó thác thì hãy đem vật đó giao cho hắn!

Tay của Vô Danh đại tôn nhẹ nhàng phật một cái, đem ngọc phật đẩy về phía mà thôi, Nhạc Phàm cũng không khách khí, thuận tay thu vào.

Trên ngọc phật không ngừng tỏa ra sự ấm áp và thần bí, một hàng kinh văn xâm nhập vào đầu hắn, Nhạc Phàm nhất nhanh đã hiểu ra nhiều điều, một trang kinh văn mặt trên chính là công pháp hắn tu luyện "Long Cực Cửu Biến", có một số áo nghĩa khó hiểu. Nguồn truyện: Trà Truyện

Không nhìn thấy biểu tình trên mặt Nhạc Phàm, nhưng Vô Danh đại tôn có thể cảm nhận được tâm tình đối phương hiện giờ, vì thế nói:

- Hiện giờ ngươi có yêu cầu gì, cứ việc nói ra, người của Phật Tông nhất định sẽ toàn lực trợ giúp cho ngươi.

Đạt được một thứ gì đó tất nhiên phải trả giá, Nhạc Phàm đã sớm hiểu rõ, tự nhiên không khách khí với đối phương, thẳng thắng nói:

- Tiền bối, hiện tại sinh cơ trong cơ thể ta tan rã, cần một lượng lớn Thiên Tinh chữa thương.

- Có thể được.

Vô Danh không chút do dự đáp ứng, lại nói:

- Vốn ta nghĩ lấy Quán đính chi pháp giúp ngươi độ nhập nguyên khí, khôi phục sinh cơ, ngươi đã có biện pháp khác quả thật giúp ta bớt đi rất nhiều phiền toái khác, cứ vậy đi, ta còn chút sự tình khác cần làm. Còn về Thiên Tinh, Phật Tông trăm ngàn năm qua quả thật có tích lũy một chút, chỉ có điều gần trăm năm năm Phật Tông cũng vì tham dự Thiên Đạo chi tranh nên hiện tại cũng không dư nhiều lắn, ngươi cần bao nhiêu cứ nói, ta sẽ an bài cho ngươi, ngươi còn yêu cầu gì khác nữa không?

- Có!

Hai mắt Nhạc Phàm đột nhiên phát ra kim quang:

- Ta muốn biết ta cùng đại tôn rút cuộc có bao nhiêu chênh lệch!