Một đạo tiễn mang cắt ngang thiên địa, khiến cho thiên địa biến động.
Trên Vấn Tâm Nhai xuất hiện động tĩnh lớn như vậy, khiến cho đám thú vật phụ cận gào thét, trong tiếng kêu tràn đầy sự bất an cùng lo sợ.
- Đã xảy ra chuyện gì rồi?
Vợ chồng Phó Suất cùng Tiểu Băng nhi bừng tỉnh, vội vàng lao ra ngoài, chỉ thấy vách núi nơi Nhạc Phàm đứng, có một mũi tên to lớn không ngừng lóe sáng, phóng ra quang mang màu đen, khiến cho thiên địa lập tức biến sắc.
- Là Nhạc Phàm huynh đệ.
Phó Suất cùng Nhan Nguyệt Thi nhìn nhau, không kịp giải thích gì, chỉ cắp Tiểu Băng nhi bay tới phía vách núi.
Tại một chỗ khác, Tuyền Thanh cũng cảm nhận được điều khác thường, thân ảnh màu trắng ngự không mà đi, khi cách vị trí Nhạc Phàm đứng mười trượng, nàng đã phát hiện sư phụ nàng – Văn Tông Thanh đã đứng đây tự bao giờ.
- Sư phụ, Lý đại ca làm sao vậy? Tại sao lại có thể như vậy?
Tuyền Thanh đi đến bên cạnh sư phụ nàng, kinh ngạc nhìn Nhạc Phàm đang đứng phía trên, trên đầu hắn là một mũi tên màu đen cao ba trượng, trên không trung tỏa ra hơi thở thê lương, càng đứng gần, càng cảm giác được hơi thở của sự hủy diệt.
Văn Tông Thanh nhíu mày nói:
- Thanh nhi, ngươi có biết Lý Nhạc Phàm tu luyện công pháp gì không?
- Chuyện này…
Tuyền Thanh nghĩ một chút rồi nói:
- Con nghe bọn Thanh Thiên nói, Lý Nhạc Phàm chưa bao giờ bái một sư phụ nào, võ đạo cùng tu vi của huynh ấy đều tự học mà thành, sở học của huynh ấy vô cùng phức tạp.
- Cái gì? Ngươi nói hắn chưa bao giờ có sư phụ?
Văn Tông Thanh cả kinh, trên mặt hiện lên vẻ không tin được. Nàng từng xem qua vết thương của Lý Nhạc Phàm, biết căn cốt, tư chất của đối phương tuy rằng không tính là kém, nhưng cũng không phải là tốt, có thể nói là trên bình thường một chút.
Một người bình thường như vậy, không ngờ tự học thành tài, có được thành tựu ngày hôm nay, tuyệt đối không thể bằng vào kỳ ngộ mà lại phải trải qua bao nhiêu gian khổ, mồ hôi và máu thịt mới có được, người này đúng là trăm năm có một, không biết nên hình dung hắn là gì nữa.
Thấy sư phụ cả kinh không nói, Tuyền Thanh tiếp tục truy vấn:
- Sư phụ, Lý đại ca như vậy liệu có ổn không?
Văn Tông Thanh thở dài nói:
- Không có gì, chỉ là ta có chút kinh ngạc mà thôi, không ngờ Lý Nhạc Phàm có thể đem ý niệm thần hồn ngưng tụ thành hình dáng của một mũi tên. Công pháp này cùng công pháp năm đó của người kia giống hệt nhau.
- Người kia? Năm đó?
Tuyền Thanh rùng mình:
- Sư phụ muốn nói tới, quái nhân năm đó Hiên Viên sư bá dẫn về nhờ người trị thương? Sau khi tỉnh ba ngày ba đêm cũng không nói một câu, chỉ mở miệng khi ăn cơm?
Văn Tông Thanh vẻ mặt có chút mất tự nhiên, tức tối nói:
- Chính là tên gia hỏa kỳ quái kia, hắn cũng đem Thần hồn ngưng tụ thành một tiễn hồn, tuy rằng không bằng tiễn hồn khổng lồ trên đầu Lý Nhạc Phàm, nhưng cho ta cảm giác chúng giống nhau như đúc.
Tuyền Thanh vừa tò mò vừa lo lắng:
- Sư phụ, vậy nếu Lý đại ca tiếp tục như vậy, có nguy hiểm hay không?
- Nhìn vào tình huống hiện giờ, không có gì nguy hiểm.
Văn Tông Thanh hờ hững nói:
- Thần hồn ngưng luyện rất gian nan, uy lực vô song, mới khiến cho người luyện trở thành cao thủ, huống chi tiểu tử này sửa được tiễn hồn này, loại công kích thuần túy bằng thần hồn này tuyệt đối cường đại, thiên hạ hiếm có đối thủ, năm đó người kia…
Nói tới đây, tâm trạng Văn Tông Thanh có chút khó chịu, rõ ràng là im lặng không chịu nói tiếp.
Vào lúc hai người nói chuyện, mấy người Phó Suất đã đuổi tới.
- Tiền bối, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Phó Suất thấy thầy trò Văn Tông Thanh đã ở đó, vội vàng mở miệng hỏi, lại nghe Nhan Nguyệt Thi bên cạnh kêu lên:
- Hai người nhìn kìa, đó là tiễn hồn, lại còn khổng lồ như vậy nữa.
Văn Tông Thanh không đáp, ngược lại hỏi:
- Nguyệt Thi, các ngươi có biết Lý Nhạc Phàm tu luyện công pháp gì không?
- Chúng ta cũng không biết.
Nhan Nguyệt Thi lắc lắc đầu giải thích nói:
- Nhạc Phàm huynh đệ từng nói qua, tiễn hồn này là do thời điểm hắn lĩnh ngộ thiên địa mà may mắn tu thành, ngay cả hắn cũng không rõ ràng lắm chuyện gì đang xảy ra. Chỉ có điều, vào thời điểm xuất hiện tiễn hồn trước kia, chỉ dài có nửa thước, không nghĩ tới bây giờ lại khổng lồ như vậy.
- May mắn?
Văn Tông Thanh không phủ định nói:
- Từ cổ chí kim, thiên kiêu chi tử không ít, nhưng có thể có thành tựu như hắn liệu có mấy người? Nếu không có vất cả cùng cần cù tu luyện lại thêm trả giá, cho dù có được đại tạo hóa từ thiên địa thì có ý nghĩa gì?
Các môn đồ của Đại tôn, người nào không phải tư chất hơn người, ngộ tính cực cao, hơn nữa lại có danh sư chỉ điểm, cho dù bọn họ sau này có được thành tựu to lớn, ta cũng không thấy ngạc nhiên cho lắm, so sánh với tên đầu gỗ Lý Nhạc Phàm này, không thầy mà có được thành tựu ngày hôm nay, há có thể dùng hai chữ may mắn mà hình dung?
Văn Tông Thanh không tiếc ca ngợi Nhạc Phàm trước mặt mọi người, từ ngữ không giấu được sự thưởng thức từ trong nội tâm.
Phó Suất cùng Nhan Nguyệt Thi nhìn nhau, không khỏi cảm thấy kỳ quái, bọn họ biết Văn Tông Thanh lâu như vậy, chưa từng thấy nàng khích lệ một người nào như vậy.
Tiểu Băng nhi bên cạnh khẩn trương hỏi:
- Sư phụ, tình huống hiện tại của hắn có phải là rất nguy hiểm không?
Văn Tông Thanh nhìn tiễn hồn trên đỉnh đầu Nhạc Phàm, mặt lãnh đạm nói:
- Tiểu nha đầu, con đừng suy nghĩ linh tinh, nhìn trạng thái hiện tại của Nhạc Phàm, đã dần dần ổn định, Thần hồn một khi ngưng tụ thành hình, tự nhiên sẽ không còn nguy hiểm, hắn hiện tại chắc đã lĩnh ngộ được điều gì đó, cho nên tiễn hồn kia mới lột xác như vậy.
Dừng một chút, thần thức của Văn Tông Thanh bắn về phía Nhạc Phàm tìm kiếm, nhưng không kịp xâm nhập, khuôn mặt nàng biến sắc, vội vàng thu liễm lại, nói:
- Giỏi cho tiểu tử này, tiễn hồn này quả nhiên vô cùng cường đại, hơi thở phát ra muốn thôn phệ hết thảy, ngay cả thần thức của ta không thể tiến vào sát mười trượng xung quanh. Ta thực muốn biết một chút, sau khi tiễn hồn đại thành, liệu có thể hủy thiên diệt địa hay không! Hắc hắc.
Nghe Văn Tông Thanh nói vậy, bọn người Phó Suất lúc này mới yên tâm.
Nhạc Phàm giờ phút này không cảm nhận được có người đến, một lòng đắm chìm bên trong thế giới của mình.
Đây là một thế giới hắc ám, không thấy một chút ánh sáng, giống như cảnh tượng hắn nhìn thấy trong mộng vô cùng giống nhau.
Hỗn độn biến mất, thiên địa trở thành hư vô, vạn vật sống lại, tinh không vô tận.
Sừng sững đứng tại bầu trời, Nhạc Phàm tâm tình vui sướng, hào khí như mây, ngự tiễn mà bay, như có một loại cảm xúc muốn phá tan bức bình phong của thiên địa.
Hủy diệt vạn vật! Phá Toái Hư Không!
Một ý niệm lướt qua trong đầu Nhạc Phàm, hắn hoảng hốt khi thấy căn nguyên lực lượng của thiên địa chính là sáng tạo, là hủy diệt! Vòng đi vòng lại, tuần hoàn không dứt.
Vào lúc Nhạc Phàm đang muốn chạm đến nó, một cỗ lực lượng thần bí đưa hắn ra bên ngoài, như thiếu một chút gì đó không thể phá vỡ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://Trà Truyện
Sáng tạo cùng hủy diệt, đây chính là căn nguyên lực lượng sao?
Trong chốc lát, vô số ý niệm hiện lên trong đầu hắn, nội dung "Ngự tiễn cửu thiên" hiện lên ngay trước mắt hắn.
Đúc hồn thành tiễn, lấy thần ngự tiễn, tiêu dao thiên địa, ý cảnh của "Ngự tiễn cửu thiên" đã sớm được Nhạc Phàm ghi nhớ, nhưng thời điểm hắn tu luyện trước kia đều bị phong ấn, mà hiện tại nội dung của "Ngự tiễn cửu thiên" lại giống như sống lại, mỗi một văn tự giống như một ấn ký không ngừng chớp động trước mắt hắn, cuối cùng dung nhập vào bên trong tiễn hồn.
Giờ phú này, trong đầu Nhạc Phàm trống rỗng lại hiện lên vô số tin tức, hình ảnh một bộ xương khô hiện lên trong đầu hắn, khiến cho hắn vô cùng kinh hãi.
Hắn nhìn thấy gì?
Đó chính là chiến trường vô tận thời thượng cổ, đó là cuộc chiến của các cường giả, đó là lực lượng hủy diệt thiên địa.
Nhạc Phàm không rõ, vì sao trong đầu hắn đột nhiên lại sinh ra nhiều thứ như vậy. Bất quá hắn nghĩ đi nghĩ lại, hiểu ra nội dung trong những hình ảnh đó.
Tiễn hồn khẽ run lên, một phân thành hai, hai thành bốn, bốn thành tám… Tám tiễn mang chiếu rọi lẫn nhau, hóa thành vô hạn.
Vô số tiễn mang giống như bầu trời đầy sao, không ngừng lóe sáng, giống như một trận pháp, vẽ ra một bộ hoa văn vô cùng huyền diệu.
Ý cảnh vô hạn, biến ảo đa dạng.
Tâm niệm Nhạc Phàm vừa động, tiễn mang tạo thành tinh đồ theo ý niệm của hắn mà không ngừng biến hóa, cuối cùng vô số tiễn mang giao thoa lẫn nhau, dung hợp thành một, bắn thẳng lên trời.
Xoẹt!
Một tiễn phá không, bình minh lên, từ phía chân trời lộ ra một tia ánh sáng mờ nhạt.