Trong phủ tướng quân, mọi cao thủ đều tề tụ đông đủ. Lúc này, mỗi người đều có vẻ mặt trầm trầm, ngay cả Tiểu Hỏa cũng không ưa không khí này chút nào, cuốn mình vào một góc nằm xuống. - Minh Hữu huynh đệ, tin tức kia về sư phụ đến cùng có phải là thật hay không? Đinh Nghị vô cùng lo lắng hỏi. Thích Minh Hữu trầm mặc một hồi lâu, sau đó mới chậm rãi mở miệng: - Kỳ thực, Nhạc Phàm đại ca đã mất tích mười năm trước! - Cái gì? Mất tích!? Mọi người đều lộ vẻ kinh ngạc, sững sờ tại đương tràng. Thích Minh Hữu cúi đầu, thanh âm có phần nhỏ đi: - Thực xin lỗi! Là ta đã giấu mọi người, thực xin lỗi... - Xin lỗi? Một câu xin lỗi là có thể xong ư? Long Tuấn dựng đứng lông mày, hận không thể đấm một phát trên mặt đối phương, bất quá bây giờ cũng không phải lúc so đo, cho nên hắn cố nén giận nói: - Thích Minh Hữu ngươi nói, năm đó đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Sư phụ tại sao lại mất tích? Ngươi vì sao muốn gạt chúng ta? Nếu ngươi còn dám dấu diếm gì, đừng tránh ta không để ý tới tình huynh đệ... Vân Phương vốn định nói chút gì, bất quá cũng không có nói, chỉ tự giễu: "Long Tuấn có điểm quá kích, nhưng có thể lý giải được! Nhưng ta thân là chủ sự của Thần Cơ các, tai mắt trải khắp thiên hại, kể cả tin tức của Lý đại ca cũng không xác định được, đi tin lời trong miệng người ta, ta đúng là không xứng với chức vụ mà!" Khấu Phỉ thì cảm thấy vạn phần khó xử, một bên là đồ đệ, một bên là bằng hữu, nếu song phương phát sinh mâu thuẫn, cho dù mình có lợi hại thế nào đi nữa, e rằng cũng không ngăn được lửa giận của mọi người! Không khí cực kỳ ngưng trọng, Phó Suất thấy thế vỗ vỗ bả vai Long Tuấn, khuyên bảo: - Long Tuấn, chuyện tới bây giờ còn chưa rõ, chúng ta cần phải duy trì bình tĩnh... Đợi mọi người an tĩnh lại, Thích Minh Hữu mới đem mọi chuyện kể ra. ... - Không nghĩ tới, năm đó lại có chuyện kinh thiên động địa như vậy phát sinh! Nghe xong toàn bộ câu chuyện, mọi người không khỏi hít một hơi thật sâu, nhìn về phía Minh Hữu với vẻ mặt vô cùng phức tạp... Có tôn kính, có oán trách, có lý giải, cũng có thật nhiều bất đắc dĩ. Khấu Phỉ kích động nói: - Thập niên thương hải thập niên sự, vạn niên truyền đắc vạn niên danh! Lý Nhạc Phàm không thẹn là anh hùng của thiên hạ. Đáng hận! Đáng là năm đó lão phu không có ở đó, thật đáng hận! Thật thất vọng! Mọi người tràn đầy cảm khái, Thích Minh Hữu lại càng phức tạp hơn! Hắn cho tới bây giờ cũng không muốn tin tưởng rằng Lý Nhạc Phàm đã chết, bởi vậy mười năm nay hắn chưa từng buông bỏ việc tìm kiếm. - Nếu Lý đại ca không có việc gì, vậy sao người không tới tìm chúng ta? Trương Tĩnh Cừu đột nhiên hỏi, mọi người nhất thời biến sắc, tựa hồ như đều có một loại dự cảm không tốt. Đinh Nghị lo lắng, chột dạ nói: - Có lẽ là sư phụ có chuyện gì trì hoãn chăng? Mọi người trầm mặc không nói, lý do này không khỏi có phần gượng ép sao? Mười năm, đây là mười năm mà. Còn chuyện tin tức Nhạc Phàm ba ngày trước không biết là thật là giả? Trương Phong Nghị nghĩ nghĩ gì đó, quay về phía một bên hỏi: - Vân Phương, Thần Cơ các am hiểu tình báo, theo ngươi, tin tức về tiểu huynh đệ Nhạc Phàm có mấy phần tin được? Vân Phương nghiêm nghị nói: - Không có lửa làm sao có khói, nếu lúc này có tin tức của Lý đại ca, bảy tám phần sẽ là sự thật, về phần nơi phát ra tin tức, tin tưởng không bao lâu sẽ có. Mọi người nghe vậy đều thở phào nhẹ nhõm, bất kể thế nào, chỉ cần có tin tức về Lý Nhạc Phàm, đều có nghĩa là hắn không có chuyện gì, chí ít là hiện tại không có chuyện gì. Còn những chuyện khác, chỉ cần tìm được hắn thì sẽ trở nên rõ ràng. Đột nhiên có tiếng truyền vọng vào. - Người nào? - A! Người nào tới... - Có thích khách! Mau bắt thích khách! - Mau, thích khách đi vào nội viện! - Có thích khách! Đám người Trương Phong Nghị nhất thời giật mình, đại quân Lặc Thô tộc vẫn còn đó, biên quan vẫn còn chưa phải là nơi yên bình, không thể làm việc sơ ý được. - Phát sinh chuyện gì? Tĩnh Cừu vội bước nhanh ra ngoài. Mọi người cũng nhanh chóng theo sau. Thấy đám người thiếu tquân ra tới, một tướng sĩ vội đáp: - Khởi bẩm thiếu tướng quân, phía ngoài phủ có tín hiệu truyền đến, nói là có thích khách lẻn vào... - Có thích khách? Chẳng lẽ bọn man di kia còn chưa từ bỏ ý định? - Nói không chừng là người của triều đình phái tới thám thính. - Bất kể là ai, trước tiên bắt hắn lại rồi nói sau. Lời vừa dứt, đột nhiên có hai bóng người hiện ra trong tầm mắt của mọi người. - Ai nha! Hỏng bét, người ở đây còn nhiều hơn, chạy chạy mau! - Tỷ tỷ chạy mau! Hai thanh âm giòn giã truyền vào trong tai, mọi người không khỏi sửng sốt, đây rõ là tiếng của hài đồng mà. Trong đám người, Phó Suất và Nhan Nguyệt Thi không khỏi hai mặt nhìn nhau, biểu tình dở khóc dở cười. Nhan Nguyệt Thi sợ người khác ra tay đả thương hai đứa trẻ, vội vàng ra tay đem hai đứa bắt về. Hai đứa trẻ bị người bắt, đầu tiên là cả kinh, nhưng ngay sau đó lại lộ ra vẻ vui mừng. Nhìn kĩ lại, đúng là một nam hài và một nữ hài, vóc người nhỏ xinh, ánh mắt lộ ra sự thông minh, cả người đều vận áo đen. Long Tuấn và Đinh Nghị thấy thế không khỏi cười cười, hồi tưởng lại những năm tháng tự tại lúc trước. - Giải tán đi! Tất cả giải tán, đều là người một nhà. Khấu Phỉ cười ha hả: - Không nghĩ tới hai tiểu gia hỏa này đã lớn như vậy rồi. Biết người tới không phải địch nhân, binh lính nhanh chóng rút lui, còn mọi người thì quay lại đại sảnh. Vừa vào, Phó Suất đã nghiêm mặt nói: - Tiểu Băng Nhi, con và tiểu Tiểu chạy tới nơi này làm gì? Các con có biết đây là nơi nào hay không? Nơi này là chiến trường biên quan, người chết vô số, khắp nơi là nguy hiểm, tùy thời đều có thể mất mạng! Một mình con không nghe lời cũng đã đành, con lại còn dẫn theo tiểu Tiểu ra ngoài, con... Thấy trượng phu nổi giận, Nhan Nguyệt Thi vội vàng đem tiểu nha đầu ôm vào trong ngực, vừa trấn an, vừa trách cứ: - Băng Nhi, sư phụ con nói rất đúng, nơi này vô cùng nguy hiểm. Mà con thân là tỷ tỷ, sao lại dẫn theo tiểu Tiểu tới đây, lỡ người ta gặp nguy hiểm gì, con làm sao ăn nói được với Lăng thúc và Thu Nam a di? Tiểu Băng Nhi hổ thẹn cúi đầu, tiểu Tiểu một bên lại tràng đầy dũng khí nói: - Phó đại thúc, Nguyệt Thi a di, các người chớ trách Băng Nhi tỷ tỷ, là tiểu Tiểu đòi đi cùng Băng Nhi tỷ tỷ thôi. Phó Suất và Nhan Nguyệt Thi tự nhiên là biết ai đúng ai sai. Lấy tính cách cẩn thận của tiểu Tiểu, nếu không có tiểu nha đầu này uy bức lợi dụ, hắn sao lại dám tự tiện rời nhà trốn đi tới biên quan xa xôi. Bất quá, hai người cũng không có ý vạch trần, chỉ nói tiếp: - Các người chạy tới đây khi nào? Sao lại còn bận đồ dạ hành, chẳng phải là tự biến mình thành tặc tử sao? Tiểu Băng Nhi đỏ bừng hai má, ngượng ngùng không nói. Tiểu Tiểu thì cúi đầu, thành thật nói: - Phó đại thúc, chúng ta đi tối hôm hai người vừa rời khỏi. Tỷ tỷ nói có để lại hương liệu làm dấu hiệu trên bọc hành lý hai người nên không sợ lạc đường. Tỷ tỷ còn nói đi đường cần có trang phục đặc thù, vận đồ dạ hành mới là người trong giang hồ. - Càn quấy! Quả thực là càn quấy! Phó Suất và Nhan Nguyệt Thi vừa bực mình vừa buồn cười, nghĩ lại bọn họ đã hành tẩu giang hồ nhiều năm, thế mà bây giờ lại bị hai đứa trẻ tính kế, thật đúng là có ý tứ a! - Được rồi được rồi... Khấu Phỉ vuốt vuốt ria mép, cười nói: - Hai tiểu tử các ngươi thật là có bản lĩnh, so với sư phụ, phụ mẫu các ngươi mạnh hơn nhiều, năm đó khi bằng tuổi các ngươi, không chừng là còn đang khóc nhè! Ha ha ha ha... Trương Phong Nghị cũng cười cười: - Bản thân ta cũng thật hiếu kỳ, Đại Đồng thành tuy không tính là tường đồng vách sắt, nhưng cũng không phải là nơi muốn tới là tới, muốn đi là đi. Thế mà lại để hai tiểu oa nhi lẻn vào, xem ra phải gọi người tới giáo huấn cẩn thận một phen. Tiểu Tiểu lắc lắc đầu nói: - Người ở phía ngoài thật là lợi hại, nếu chúng ta không chui lỗ chó, khẳng định là không... - Tiểu Tiểu! Tiểu Băng Nhi hét một tiếng chói tai, nhanh chóng bịt miệng hắn lại: - Ngươi là kẻ đại ngốc, sao lại đem chuyện này nói ra, nếu để người ta biết mình chui lỗ chó, sau này sao còn mặt mũi hành tẩu giang hồ? Đại ngốc, đại đại ngốc! - Dù sao ta cũng không có ý định hành tẩu giang hồ. Tiểu Tiểu nói lẩm bẩm, tiểu Băng Nhi nghe loáng thoáng được, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời đỏ bừng cả lên. Mọi người thì cười thoải mái không thôi, tâm tình trầm trọng nhất thời tan biến.