Trong Độc Xà lâm, hai bóng người một trước một sau đi băng băng, không hề có chút ngăn cản nào. - Đại ca, người đây là muốn đi đâu? Đi một lúc lâu, Giang Tiểu Phong rốt cục cũng nhịn không được mở miệng hỏi. Hắn không tin Lý Nhạc Phàm là một người dễ xúc động, chỉ có điều là hắn nghĩ không thông, đối phương đi vào nơi này là để làm cái gì? Chẳng lẽ nói đối phương vì Tử diệp thất tinh quả mà đến, hoặc giả có mục đích khác? Dù sao, tuyệt đối không phải là đi ngắm cảnh à. Đối với câu hỏi của Giang Tiểu Phong, Nhạc Phàm cũng không trả lời, ở trong đáy lòng của hắn, tâm tư vô cùng phức tạp, hắn cứ tiếp tục hướng chỗ rừng sâu mà đi. Lúc này, Giang Tiểu Phong mới có thể hiểu được cái gì là nhụt chí, cái gì là hối hận. "Giang Tiểu Phong ngươi là đồ ngốc? Ngươi đi theo hắn chẳng phải là muốn tìm chết sao, ngươi chính là đồ con lợn!" Nhìn bóng lưng vẫn hướng về phía trước, Giang Tiểu Phong hung hăng tát mình một cái, vẫn là lựa chọn đi theo. Có đôi khi, giao ra không nhất định sẽ có hồi báo, nhưng không giao ra, nhất định là không có hồi báo! Ta bất quản điều gì, nhất định phải dũng cảm lên a. Đi được một lát, sương mù dần dần trở nên nồng đậm, tầm mắt chỉ còn lại có mười trượng mà thôi. Nhạc Phàm cũng không có chọn đường mà đi, chỉ là đi theo cảm giác của mình. Hoặc trái, hoặc phải, hoặc xoay quay, thậm chí còn là thối lui vài bước. Giang Tiểu Phong vừa đi vừa nhìn đông nhìn tây, biểu hiện trên mặt giống như đã chết lặng. Mới lúc đầu hắn phi thường cẩn thận, bất quá sao đi một hồi thì cả con kiến cũng không thấy chứ nói chi rắn độc. Thật giống như đang ở thế ngoại đào nguyên trong truyền thuyết. "Di? Đây là có chuyện gì? Độc Xà lâm hôm nay sao lại an tĩnh như vậy! Tòa kỳ trận đâu rồi? Cả những con rắn độc nữa? Chết cả rồi sao, hay là đã dọn nhà?" Mang theo một bụng nghi ngờ, hắn cứ tiêu sái mà mờ mịt đi tới. "Răng rắc!" Một tiếng gãy giòn tan, dường như là dẫm lên thứ gì. Giang Tiểu Phong cúi đầu nhìn xuống, là một bộ hài cốt đã thối rữa! - A! Đây, đây là... Tuy Giang Tiểu Phong thường ngày chứng kiến người chết cũng không ít, nhưng trong hoàn cảnh lúc này, hắn đột nhiên cảm giác được một luồng hàn khí thấu xương. Hắn quả thực rất muốn quay đầu bỏ chạy, bất quá nhìn lại thì đã không thấy đường về... Hắn rốt cục cũng hiểu được, nguyên lai mình đã ở trong trận pháp. Mà những chuyện này đều có liên quan với Nhạc Phàm! "Giang hồ đồn chiến trận là do Lý Nhạc Phàm sáng chế, xem ra quả thật không giả a!" Giang Tiểu Phong âm thầm cảm khái, xem ra mình còn khá may mắn, còn không phải là địch nhân của Lý Nhạc Phàm, bằng không thì chỉ sợ không là đủ ăn không ngon, ngủ không yên. Còn những địch nhân mười năm trước của Lý Nhạc Phàm ư, xem ra bọn họ sắp gặp phải một bi kịch không nhỏ đây. Thản nhiên nhìn thi hài xung quanh, trong mắt Nhạc Phàm hiện lên chút thương cảm. Mỗi người đều phải nhận kết quả của hành động mình quyết định, nhẹ thì mất sợi tóc, nặng thì mất mạng, đây chính là nhân quả. Cho nên Nhạc Phàm không có để ý nhiều tới thi thể trên mặt đất, vẫn hướng chỗ sâu trong rừng mà đi. Nơi đó, tựa hồ như có thứ gì đó của hắn gọi hắn về. - Địa phương quỷ quái đáng chết! Nhìn Nhạc Phàm lại tiêu thất đi, Giang Tiểu Phong nhịn không được chửi ầm lên, bước chân cũng không dám trì hoãn chút nào! Vừa đi được vài bước, một bầu trời trong xanh nhất thời hiện ra trước mắt. - Đây, đây là nơi nào? Ta... Giang Tiểu Phong phát thệ, chính mình cả đời này sững sờ mấy lần, nhưng chưa từng có lần nào ghê gớm như ngày hôm nay. Rõ ràng là vừa mới ở trong sương mù, sao thoáng một cái đã ở chỗ khác rồi. Nơi này trăm hoa đua nở, phong cảm mỹ lệ, lại có những cây trúc non xanh biếc bao quanh. Ở giữa khu vườn, còn có môt phòng trúc tinh xảo, mang theo phong cách cổ xưa thanh nhã. Nhẹ nhàng, thật nhẹ nhàng... Nhạc Phàm nhẹ nhàng chạm tay vào vách phòng trúc, trong lòng chợt dâng lên một cảm xúc vừa ngọt ngào, vừa chua sót. - Tiểu Nhã, muội sao lại khóc rồi, thiệt là... - Nha đầu ngốc, huynh nói rồi, huynh vẫn ở chỗ này... - Tiểu Nhã, bên ngoài trời lạnh, chúng ta vào trong phòng đi! - Ca, chúng ta vĩnh viễn sẽ ở chỗ này phải không? - Đương nhiên! Chúng ta sẽ vĩnh viễn ở chung một chỗ... - Tiểu Nhã, huynh đi rồi. Huynh sẽ trở lại! Chờ huynh làm xong một chuyện, huynh sẽ trở lại cùng muội, vĩnh viễn... Gặp nhau khó, trăm nan vạn khổ mới gặp lại. Sinh tử biệt, đau lòng một đêm đầu bạc trắng. Một hình ảnh mơ hồ hiện lên trong trong một mãnh vỡ ký ức. Đó là một thiếu nữ vận áo trắng như tuyết. Nàng ôn nhu như nước, nàng thanh cao thuần khiết, nàng quyết chí không đổi! Bởi vì có nàng, cho nên thế giới mới có thể có được ánh sáng! "Nhã nhi? Trần Hương?" Nhạc Phàm thất hồn lạc phách nhắm hai mắt lại, nước mắt trong suốt chảy ra theo khóe mắt, biểu tình cực kỳ thống khổ! Rất khó tưởng tượng, một nam nhân đỉnh thiên lập địa, một nam nhân bất khuất, một nam nhân truyền kỳ cư nhiên lại chảy xuống như giọt nước mắt vô lực! Không khí có chút đau thương, ngay cả Giang Tiểu Phong cũng cảm thấy tâm tình nặng nề. Hắn mơ hồ cảm nhận được trên người Nhạc Phàm một loại tịch mịch, một loại cô độc, một loại kiên cường bất khuất, cùng với sự hối hận vô lực! Giờ khắc này, Giang Tiểu Phong cảm giác được người trước mắt giống như cùng mình ở hai thế giới khác nhau, thế giới của đối phương vô cùng trống trải và bi thương. Đột nhiên, có một bóng đen bắn về phía Nhạc Phàm! - Đại ca cẩn thận! Giang Tiểu Phong vội vàng nhắc nhở nhưng cũng không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn chuyện sắp phát sinh! Song, một màn máu tanh trong tưởng tượng của Giang Tiểu Phong cũng không có xảy ra, bóng đen sau khi tiếp xúc với Nhạc Phàm thì hơi dừng lại, sao đó trực tiếp hạ xuống trên bờ vai Nhạc Phàm, để lộ ra hình dáng của một con rắn! Đó là một con rắn dài hai thước, toàn thân bao phủ bởi lân phiến màu xám xanh, trên trán còn có một cái sừng màu đỏ, hàm răng trắng nhe ra, lưỡi thò ra thụt vào, nhìn qua có chút yêu dị. Nó chính là thượng cổ dị chủng, là vua trong loài rắn - Hắc Hoàng!