- Vũ Tình sư muội, đây là có chuyện gì? Thống Ba tiên tử vận một bộ khinh sa, áo trắng hơn tuyết, tóc dài bay phất phơ, hiển thị rõ sự phiêu dật thoát tục, lưng đeo trường kiếm càng tăng thêm vài phần hào khí. Ở bên cạnh nàng là Vong Tình công tử, một thân hắc y, đồng dạng cũng đeo một thanh kiếm, vẻ mặt có chút lạnh nhạt. Hai người vốn đang đánh cờ ở trong nội viện, cũng không nghĩ tới nơi này lại truyền đến động tĩnh lớn như vậy, nên cũng đi ra xem sao. - Tỷ tỷ, ta... Bộ Vũ Tình tức giận đến phát run, tức giận chỉ vào nữ tử phía dưới nói: - Là nàng ta! Tiện nhân đáng chết này lại dám xuất thủ đánh lén, muốn giết ta và đại ca. Ta nhất định phải đem nàng rút xương róc thịt, băm thây vạn đoạn! Bộ Vân Thiên vốn định nói them vào, nhưng nghĩ đến sự chật vật của mình, làm sao còn không biết xấu hổ mở miệng nói ra. Thống Ba tiên tử thấy Bộ Vũ Tình ăn nói hung tàn như thế, trong lòng thấy không vui, chỉ là đối phương có bộ dạng thế kia, trách cứ thì cũng không tiện. Mà Vong Tình công tử thấy thế thì chân mày trầm xuống, toàn thân tản ra áp bách nhàn nhạt: - Bộ sư muội, xin chú ý lời nói của mình, ngươi bây giờ là đại biểu cho Thánh Vực mà đến, như thế nào có thể thất thố như thế? - Ta, ta thất thố? Ngươi, ngươi... Lửa giận của Bộ Vũ Tình bùng cháy trong lòng, mỗi lần nàng nhìn thấy khuông mặt tuấn mỹ của đối phương đều cảm thấy một trận hàn ý lạnh lùng. Mặc dù nàng cố gắng che dấu, nhưng loại sự hãi này đã sớm ăn sâu vào tận đáy lòng, muốn dấu đi cũng không được. Bộ Vân Thiên thấy muội muội mình có vẻ thất thố, cho nên giải thích: - Dịch sư huynh, Cổ sư muội, huynh muội chúng ta thiếu chút nữa chết oan uổng, trong lòng tiểu muội phẫn nộ cũng là chuyện đương nhiên, mong rằng nhị vị chớ trách. Hay cho một kẻ Bộ Vân Thiên, dưới tình huống như vậy còn có thể nén giận, trấn định tự nhiên, quả thật có vài phần khôn ngoan. Vong Tình công tử khẽ hừ lạnh lùng, cũng không cần phải nhiều lời nữa. Lúc này, Bộ Vũ Tình cũng đã ý thức được mình vừa tâm trí không được tỉnh táo, vội vàng hít sâu một cái, nỗ lực bình phục tâm tình kích động. Thống Ba tiên tử không muốn làm xấu tình đồng môn, cho nên an ủi một hai câu rồi đưa mắt chuyển sang nữ tử phía dưới: - Ngươi là ai? Sao lại dám đánh lén tu sĩ? Nữ tử mặc áo choàng cười lạnh nói: - Đánh lén thì thế nào? Họ Bộ, tư vị của "Tử Mẫu Dựng Hỏa Lôi" cũng không tệ chứ? - Cái gì! Bộ Vũ Tình nheo mắt, ngoài ý muốn nói: - Dĩ nhiên là "Tử Mẫu Dựng Hỏa Lôi", khó trách có thể phá được lồng tráo tiên thiên của chúng ta! Nhắc tới "Tử Mẫu Dựng Hỏa Lôi", nó ở trên giang hồ cũng có hung danh lừng lẫy, chẳng những là uy lực cực mạnh, hơn nữa lai lịch cũng không phải tầm thường. Bộ Vân Thiên đột nhiên nhớ tới điều gì, khuông mặt để lộ sát khí: - Nói! Ngươi rốt cuộc là ai? Cùng với người ở biên quan kia có quan hệ gì? "Biên quan?" Mọi người đầu tiên là sửng sốt, nhưng ngay sau đó chợt hiểu ra. Mà trong đám người, ba người Thích Minh Hữu âm thầm nghi hoặc, "Tử Mẫu Dựng Hỏa Lôi" chẳng lẽ cùng với biên quan có liên hệ gì? Thấy tò mò, Thiên Sinh hướng một gã nhân sĩ giang hồ ở bên cạnh hỏi: - Vị đại huynh đệ này, xin hỏi "Tử Mẫu Dựng Hỏa Lôi" rốt cuộc là vật gì? Cùng với biên quan có quan hệ ra sao? Người nọ khinh thường liếc Thiên Sinh một cái nói: - Xem ra, ngươi là một kẻ mới ra đời sao? Thậm chí ngay cả "Tử Mẫu Dựng Hỏa Lôi" của "Phàm Môn" Cũng chưa từng nghe qua? Vật này chỉ có quân đội ở biên quan mới dùng đến, nếu đem nó ném ra, ngay cả tiên thiên cao thủ cũng đỡ không nổi... Thiên Sinh ngạc nhiên: - Phàm Môn? Phàm Môn nào? Người nọ tức giận nói: - Còn là Phàm Môn nào, không phải là Phàm Môn do hai huynh đệ Long Tuấn, Đinh Nghị sáng lập ra sao?! - Là bọn hắn?! Thiên Sinh biểu tình quái dị nhìn nhìn Thích Minh Hữu, đối phương không biết từ lúc nào đã lấy ra cốt trượng, lặng lẽ nhìn về phía nữ tử mặc áo choàng, dĩ nhiên là chuẩn bị xong cho việc tùy thời xuất thủ. Chuyện này có quan hệ với Nhạc Phàm, xem ra hôm nay không can dự là không được. Hiểu được tâm ý của Thích Minh Hữu, Thiên Sinh cùng với A Đồ nhịn không được mà nhiệt huyết dâng trào, Tiểu Hỏa thì hai mắt cũng phóng ra tinh quang! Bọn họ đều là hạng người ngồi không yên, lần đầu tiếp xúc với tranh đấu giang hồ, như thế nào mà không thấy hưng phấn! - Họ Bộ, ngươi còn nhận ra ta không? Nữ tử bỏ mũ trùm xuống, để lộ ra khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, da dẻ trắng trẻo mịn màng! Chỉ tiếc là quanh hai đầu lông mày có sát khí lượn lờ, khiến cho khuông mặt nàng ảm đạm đi không ít. - Là nàng ta! Sắc mặt Bộ Vân Thiên khẽ biến, âm thầm kinh hãi: "Tạ Tiểu Thanh sao còn chưa chết?!" Bộ Vũ Tình thấy sắc mặt huynh trưởng không đúng, tò mò mở miệng hỏi: - Ngươi rốt cuộc là ai? - Ta là người như thế nào? Ta là người tới đòi nợ! Mục quang của nữ tử ẩn hiện sự cừu hận, tức giận nói: - Họ Bộ, gần ngàn sinh mạng của tứ đại tiêu cục, Tạ Tiểu Thanh ta cho dù tan xương nát thịt cũng muốn để cho ngươi nợ máu trả bằng máu! Lời vừa ra khỏi miệng, mọi người xung quanh đều ồ lên, mục quang kinh ngạc hướng về phía đối phương. "Nợ máu trả bằng máu? Chỉ bằng vào mình ngươi?" Bộ Vân Thiên âm thầm khinh thường, nhưng ngoài miệng lại nói: - Ta xem cô nương đã nhận lầm người, Bộ mỗ đi theo gia sư tu hành, chưa từng đặt chân lên giang hồ, sao có thể cùng ngươi có thù hận được? Còn nữa, ân oán giang hồ vốn là chuyện bình thường, nói không chừng là các ngươi đắc tội với kẻ thù, cho nên mới gặp phải sự trả thù của người khác cũng nên? Hà cớ gì tìm đến Bộ mỗ. - Ca, không cần nói nhảm cùng nàng, ta xem nàng đúng là gian tế của Ma Môn, trực tiếp giết chết là được. Sự bá đạo của Bộ Vũ Tình khiến cho Bộ Vân Thiên cũng phải âm thầm kêu khổ, lúc này ra tay giết người, há chẳng phải là giết người diệt khẩu ư? Quả nhiên, Thống Ba tiên tử cùng với Vong Tình công tử đều nhíu mày, hiển nhiên là bất mãn trong lòng. Theo như lời của Bộ Vân Thiên, chuyện ân oán báo thù trong giang hồ vốn là chuyện bình thường, thân là tu sĩ, nhưng lại trước mặt nhiều người như vậy xem mạng người như cỏ rác, quả thật làm cho lòng người ta lạnh ngắt! Hơn nữa, chuyện này liên quan tới gần ngàn nhân mạng, nếu như hiểu lầm còn dễ nói, nhưng nếu đó là sự thật là hết sức phiền toái. Nếu xử lý không thỏa đáng, thì có thể trực tiếp ảnh hưởng đến sự vinh hiển và mặt mũi của Thánh Vực. Đương nhiên, mọi người dù sao cũng là đồng môn, Thống Ba tiên tử và Vong Tình công tử cũng không muốn Bộ gia huynh muội có chuyện gì, tự nhiên cũng có ý che chở. - Thất phu vô tội, hoài bích có tội. Tạ Tiểu Thanh cười lạnh nói: - Họ Bộ, đúng hay sai trong lòng ta và ngươi đều rõ, hôm nay Tạ Tiểu Thanh ta đã đến nơi này, cũng không định còn sống quay về, nói cho ngươi biết, đồ ngươi muốn đang ở trong tay ta, bản thân ta muốn nhìn xem, Bộ Vân Thiên nhà ngươi có dám cướp hay không? Bộ Vân Thiên trong lòng giật mình, ở trong mắt tinh quang chợt lóe rồi biến mất. Vong Tình công tử nghe thế, thích thú mở miệng nói: - Cô nương nói là vật gì? Có thể khiến cho tu sĩ động tâm ư? Tạ Tiểu Thanh nhìn nhìn đối phương, cũng không có hồi đáp, ngược lại chậm rãi nói: - Dịch Phong Tình, hơn mười năm rồi, bộ dáng của ngươi đúng là một điểm cũng không có đổi. Bị người ta gọi đúng danh tính, Vong Tình công tử có cảm giác như gặp người quen biết: - Cô nương nhận ra Dịch mỗ? - Tự nhiên là nhận ra. Tạ Tiểu Thanh híp mắt, giễu cợt nói: - Nhớ Vũ tàng đại hội năm đó, ngươi cùng với Tứcông tử gì đó muốn hướng đại ca ta khiêu chiến, kết quả là còn chưa bắt đầu đã bị đánh bại... Vong Tình công tử hơi giật mình: - Xin hỏi đại ca của cô nương là? - Lý Nhạc Phàm... Mắt Tạ Tiểu Thanh ứa lệ, không khỏi nhớ lại cảnh tượng năm đó: - Đại ca ca, người nếu còn ở đây thì thật tốt. Lý Nhạc Phàm là ai? Trong những người ở chỗ này, có không ít người đã nghe nói qua, nhưng chân chính gặp mặt thì cũng không có mấy người. Mười năm cũng đủ khiến cho người ta quên đi rất nhiều sự tình, giống như Trường Giang sóng sau đè sóng trước, một thế hệ qua đi lại được thay bằng một thế hệ khác. Ngày hôm qua ngươi có lẽ là thiên hạ, nhưng ngày mai ngươi sẽ là gì còn chưa biết được, đây là thực tế tàn khốc của giang hồ. Chỉ bất quá, người nào đã từng gặp qua Lý Nhạc Phàm, sợ rằng cả đời này cũng sẽ không quên được tên của hắn, truyền kỳ về hắn. - Là hắn!? Vẻ mặt Vong Tình công tử giống như đã nhớ lại: - Nguyên lai, ngươi chính là tiểu cô nương mà Lý Nhạc Phàm ôm theo năm đó? Ở bên cạnh, Bộ Vân Thiên chấn động mãnh liệt trong lòng: "Sao lại có thể? Lý Nhạc Phàm dĩ nhiên là huynh trưởng của nha đầu này? Một tiêu cục nho nhỏ, làm sao lại có quan hệ với Lý Nhạc Phàm." "Không quản tới hắn, chỉ cần ta không thừa nhận, ai có thể chứng minh chuyện này là do ta làm. Hơn nữa ta là tu sĩ, hà tất phải sợ tên kia? Huống chi, Lý Nhạc Phàm đã mất tích mười năm, sợ rằng đã chết đến mức độ không thể chết thêm được nữa." Đối với một kẻ được xem như đã chết, tâm tình của Bộ Vân Thiên dần dần bình phục lại, trên mặt không thể nhìn ra bất kỳ biến hóa nào. Thống Ba tiên tử liếc nhìn Bộ Vân Thiên, âm thầm lắc đầu, theo như bộ dạng vừa rồi của đối phương, lời nói của Tạ Tiểu Thanh hẳn là thật. Hơn nữa Tạ Tiểu Thanh cùng với Lý Nhạc Phàm có quan hệ không ít. Thế lực của Phàm Môn cũng không thể khinh thường được. Bộ Vũ Tình không nhịn được nói: - Ta không quản đại ca ngươi là ai, đồ vật mà ngươi vừa nói rốt cuộc là thứ gì? - Ngươi thực muốn biết sao? Tạ Tiểu Thanh cười lạnh nói: - Tốt! Ta cho ngươi biết, đồ trong tay ta chính là thượng cổ bí điển, Thiên... Địa... Chí... Tình... Sách... Dứt lời, Tạ Tiểu Thanh từ trong lòng ngực lấy ra một vật, giơ lên quá đầu. Dưới sự chiết xạ của ánh mặt trời, một cuốn sách cổ hiện ra trong mắt mọi người.