"Hoa lạp..." Bích Hồ cuồn cuộn, một con quái vật to lớn từ trong nước dâng lên. "Xá yêu..." Kêu lên một tiếng, Hóa Xà đong đưa thân hình di động đến bên bờ, tùy theo đó hai cái thân ảnh cũng xuất hiện ở trên bờ. Lúc này, sắc mặt Minh Hữu tái nhợt, hư nhược vô cùng, chỉ có thể miễn cưỡng chống cốt trượng đứng thẳng, mà mà Tang Nha tộc trưởng cũng chật vật không kém bao nhiêu. Nhẹ nhàng đem Trần Hương đã hôn mê đặt trên mặt đất, Hóa Xà tự giác lui về trong nước, lần nữa phát ra tiếng kêu giống như trẻ con, vang vọng khắp mặt hồ. - Thánh giả, tộc trưởng... Ở rừng cây phía trước, đám người Thiên Sinh rốt cục cũng đã chạy tới. - Tộc trưởng, đây là thế nào? Nhìn hai người dáng vẻ uể oải hai người và Trần Hương đang hôn mê bất tỉnh, mọi người có chút không hiểu ra làm sao. - Chuyện này một lời khó nói hết... Minh Hữu lắc lắc đầu, nhưng ngay sau đó lại lập tức hỏi: - Mới vừa rồi các ngươi có phát hiện thứ gì dị thường trên trời hay không? Đám người Thiên Sinh nhìn nhau, sau đó mở miệng nói: - Hồi báo thánh giả, ta vừa mới thấy đỉnh Tuyết Phong đột nhiên sụp đổ, rồi có một chùm hắc quang theo đó bay ra ngoài... Đây, đến tột cùng là xảy ra chuyện gì? Tang Nha tộc trưởng cùng với Minh Hữu đồng thời run lên, vội vàng nói: - Nói mau, chùm hắc quang kia đã bay đi nơi nào? Thiên Sinh không rõ đã xảy ra chuyện gì, chẳng qua là hắn mơ hồ đoán ra được điểm mấu chốt, cho nên liền đáp lại: - Chùm hắc quang kia hẳn là bay tới hải vực phía tây, ta đã phái người đuổi theo nó rồi. - Hi vọng đại ca không có gặp chuyện không may... Trầm ngâm chốc lát, Minh Hữu mới nói: - Mười hai thần tướng còn đang ở trong địa cung, các ngươi mau đi hỗ trợ. - Dạ! Vừa nói xong, Thiên Sinh liền mang theo mọi người nhảy xuống nước. ... Biển trời một màu, không gian thoáng đãng! Tai nạn đã trôi qua được hai ngày, sau khi trải qua cuồng phong bạo vũ, Tần Hoàng Đảo lộ ra một vẻ tĩnh mịch khác thường. Bên bờ biển phía tây, Trần Hương lặng lẽ đứng trên một dải đá ngầm. Cả không gian chỉ có một bóng hình xinh đẹp, bạch y như tuyết. Ánh dương quang ấm áp nhẹ nhàng trải khắp vùng đại địa, gió biển hiu hiu, giống như đang vuốt nhẹ trên mái tóc... Một bức tranh mỹ lệ động lòng người như thế, đáng tiếc là lòng người lại đang mang theo một nổi cô độc ưu thương. Sau hai ngày tu dưỡng, Trần Hương căn bản đã khôi phục, chẳng qua là vết thương trong nội tâm của nàng không thể bình ổn lại. Nhạc Phàm rời đi khiến cho lòng nàng khó chịu vạn phần, tuy rằng biểu hiện của nàng có vẻ bình tĩnh đến hờ hững, nhưng sâu trong linh hồn của nàng lại ẩn dấu một nổi thống khổ vô hạn. Ánh dương quang rơi vào trong mắt nàng, ngược lại còn có chút lãnh ý, nàng nắm thật chặc "Đan Tâm Thạch" trong lòng bàn tay, đó là ấn ký cuối cùng mà Nhạc Phàm lưu lại cho nàng, cũng là ấn ký duy nhất. Minh Hữu nhìn về phía trước, khóe mắt bất giác trở nên ươn ướt. Hắn vĩnh viễn cũng vô pháp quên được một ngày đó, một khoảnh khắc đó, một người đó. Mặc dù hắn cũng biết, vừa mới khó khăn thoát chết được, nhưng đối mặt với sự ra đi của thân nhân bằng hữu bên cạnh mình, trong lòng của vị nữ tử này không tài nào có chút vui vẻ được. - Trần Hương tỷ... Minh Hữu chậm rãi đi đến bên cạnh Trần Hương, chỉ cảm thấy yết hầu khô khốc dị thường, nói cái gì cũng không ra lời được. Trần Hương vẫn ngắm nhìn chân trời xa xôi, thanh âm nhẹ nhẹ nói: - Vẫn không có tin tức của chàng sao? - Đệ... đệ vẫn... Minh Hữu dùng sức cắn mạnh môi, nhưng vẫn khó có thể mở miệng. Hắn thực đã phái ra mọi người đi tìm Nhạc Phàm, ngay cả Tiểu Hỏa cũng không ngoại lệ. Song, trải qua hai ngày hai đêm tìm kiếm, nhưng cũng không có bất kỳ tin tức gì của Nhạc Phàm. Nơi này không phải là lục địa, mà là hải vực vô cùng vô tận, cho dù là cao thủ thiên đạo cũng không có khả năng tung hoành được, huống chi là một người đang thụ trọng thương như hắn. Thời gian càng lâu, hi vọng sống sót lại càng xa vời, Minh Hữu và Trần Hương sao lại không rõ đạo lý này. Nhưng một khi bọn họ còn chưa tìm thấy thi thể của Nhạc Phàm, bọn họ cũng không muốn tin tưởng rằng Nhạc Phàm đã chết. - Minh Hữu, thuyền đã chuẩn bị xong chưa? - Trần Hương tỷ yên tâm, thuyền đã được chuẩn bị xong, tùy thời đều có thể khởi hành. Đến lúc đó đệ sẽ để cho đám người Thiên Sinh đi tiễn tỷ tỷ một đoạn, bọn họ đều là thủy thủ lão luyện, kinh nghiệm trên biển rất là phong phú. - Đa tạ! Vẻ mặt Trần Hương vẫn lãnh đạm như cũ, tựa hồ như quyết đem bi thương trong lòng dứt bỏ, chỉ bất quá, là người ai không có cảm tình, thật sự có thể buông xuống ư? Hơi do dự một chút, Minh Hữu vẫn là nói: - Trần Hương tỷ, tỷ thật sự quyết định ly khai sao? Trần Hương gật đầu nói: - Tỷ còn có trách nhiệm của mình, cho nên tỷ phải ly khai, không chỉ là vì mình, mà còn là vì người khác... - Đệ hiểu được. Minh Hữu cúi đầu nói, không muốn làm cho đối phương nhìn thấy sự yếu đuối của của mình. Mỗi người đều có trách nhiệm của mình, hắn cũng là như vậy. Âm thanh du dương uyển chuyển trong thiên địa. Trần Hương thổi lên sáo trúc, truyền ra một loại ưu thương khó tả. Làn điệu như thế, Minh Hữu tự nhiên là quen thuộc. Bất quá, hắn không chỉ nghe Nhạc Phàm thổi qua một lần, hơn nữa mỗi lần cũng chỉ có nửa khúc. Giờ khắc này, hắn rốt cục cũng cảm nhận được tình cảm ở sâu trong nội tâm của Nhạc Phàm... Như thế nào là tịch mịch, như thế nào là cô độc, như thế nào là chờ đợi. Trong mắt vô lệ, chảy máu trong tim.... Đau đớn chân chính, không cần phải diễn giải bằng lời, không cần phải thông qua biểu tình đau khổ, mà chính là dằn xéo bên trong linh hồn. Lặng lẽ ưu thương lặng lẽ hoài, Một chén u sầu chén rượu nhạt. Không như uyên ương không như tiên, Biết nhau gần nhau vạn vạn năm. Phút chốc trôi qua, mộng đã tàn Trời đất bao la, chỉ mình ta Mây trắng ngàn năm, lòng sầu vạn thuở Thời gian trôi nhanh như bóng câu qua cửa sổ, mười cái mùa thu giống như một cái chớp mắt. Sau khi Trần Hương rời đi, Minh Hữu siêng năng cần mẫn chăm lo việc trong tộc, bằng vào linh hồn truyền thừa hắn rốt cục đã dẫn Thủ Lăng nhất tộc đi ra khỏi khốn cảnh. Tần Hoàng Đảo hôm nay, tộc nhân ai ai cũng vui sướng an hưởng cuộc sông phồn vinh, quần áo đủ ấm, thức ăn chán chê, an cư lạc nghiệp, quần thú chạy trước, thợ săn đuổi sau, không có có chiến tranh, không có cừu hận, không có tai nạn, cứ như là cuộc sống nơi thế ngoại đào nguyên. Ở một chỗ cao của ngọn núi, một gã thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi đang đứng đón gió, mục quang ngắm nhìn về phương xa. Thiếu niên tay cầm cốt trượng, thân vận áo da thú, cùng với một tấm áo choàng, toàn thân tản mát ra dã tính nồng đậm... Hắn đúng là trụ cột tín ngưỡng và tinh thần duy nhất của Thủ Lăng nhất tộc - Thích Minh Hữu. Ở bên cạnh hắn, một con mãnh thú - Tiểu Hỏa - lặng lẽ đứng làm bạn. Suốt mười năm, Minh Hữu đã thay đổi rất nhiều, mà thứ duy nhất không thay đổi đó là nội tâm cô độc và hoài niệm của hắn. Ở nơi này rất tốt, không buồn không lo, hoàn cảnh tốt, sinh hoạt tốt, các tộc nhân đối với Minh Hữu lại càng tốt. Nhưng là, hắn vĩnh viễn cũng không thể tìm được cảm giác lưu luyến và yêu mến. Dù sao, thân phận của hắn mới quyết định cuộc sống của hắn. - Thánh giả, bọn Thiên Sinh đã trở lại. Tang Nha tộc trưởng vừa chạy tới, so với mười năm trước thì lão nhân càng thêm già nua, chẳng qua là biểu hiện trên mặt đã nhẹ nhàng đi rất nhiều. - Có tin tức gì không? - Không có. Tuy rằng trong lòng sớm đã có chuẩn bị, Minh Hữu vẫn là nhịn không được mà cảm thấy mất mác. Những năm gần đây, hắn vẫn luôn phái ra rất nhiều người đi tìm tin tức của Nhạc Phàm, đáng tiếc cho đến nay vẫn không thu hoạch được gì, thậm chí ngay cả tin tức của Trần Hương một chút cũng không có. Đại ca... Trầm mặc trong chốc lát, Minh Hữu chậm rãi mở miệng nói: - Tộc trưởng, ta muốn trở về một thời gian. Trở về? Không phải là trở về trong tộc, mà tự nhiên là trở về Trung thổ. Tang Nha tộc trưởng đầu tiên là hơi cau mày, nhưng ngay sau đó lập tức lộ vẻ thoải mái: - Suốt mười năm, thánh giả đã giúp cho chúng ta quá nhiều rồi, trong tộc hiện tại rất ổn định, thánh giả cũng nên trở về cố hương một lần, bất quá Trung thổ hiện nay giống như một phiến hỗn loạn, ta sẽ để cho Thiên Sinh và A Đồ cùng đi với người, như vậy ta cũng yên tâm hơn một chút. Tuy có chút không vui, nhưng lão nhân vẫn là ủng hộ sự lựa chọn của đối phương. - Có một số việc, hẳn là nên có một kết quả. Dưới ánh mắt bình tĩnh của Minh Hữu, ẩn sâu sự cừu hận thấu xương. Hắn không có một ngày nào mà không nhớ về nỗi đau diệt thôn, và còn có sự bận tâm về Nhạc Phàm. Nếu Nhạc Phàm hiện tại không có tin tức, vậy hắn lại càng phải đi hoàn thành tâm nguyện chưa nguôi của Nhạc Phàm. Tang Nha tộc trưởng tự nhiên là biết tâm ý của Minh Hữu, không thể làm gì khác hơn là hòa nhã nói: - Thánh giả, không quản người đi bao xa, không quản ngươi đi phương nào, nơi này vĩnh viễn là nhà của người. Cảm động cùng với hổ thẹn, cừu hận cùng với kiên trì. Nội tâm Minh Hữu rất là phức tạp, nhưng cũng có một tia ấm áp. Ở trong đầu hắn, thủy chung vẫn hiện lên một bóng lưng, cô độc nhưng lại kiên cường! (Lưu ý bài thơ này rất cao thâm, ai hiểu được thì hiểu, còn không hiểu được thì... cũng đừng có hỏi ta. Ta chỉ hiểu ở trong lòng, không cách nào diễn đạt bằng lời được! Khửa khửa!!! - DG) Mười năm tịch mịch trăm tuổi không, Dõi mắt vô hạn ngắm biển xanh. Một cánh buồm đơn xa ngàn dặm, Một cánh hồng nhạn giữa thiên không. Sóng biếc rì rào rặng đá ngầm, Không cần cuồng phong cũng tự di. Chỉ thấy biển xanh không thấy nước, Sóng vừa tan biến sóng lại sinh.