Bóng đen kinh hiện, đột biến nổi lên! Một cổ khí thế cường đại thổi quét qua toàn bộ đại điện, suýt nữa khiến cho tâm thần của đám người Tang Nha đều phải thất thủ. "Hắc!" Một tiếng động yếu ớt vang lên phảng phất như có đồ vật gì đó bị gãy nứt. Sắc mặt của Minh Hữu cùng với Tang Nha tộc trường đại biến, bởi vì bọn họ kinh hãi phát hiện, tinh thần lực mà mình dùng để dẫn dắt Linh Khu đột nhiên bị cứng rắn chặt đứt, hai người bọn họ lúc này không còn có bất kỳ liên hệ nào. - Người nào!? - Người nào lại dám xông vào cấm địa của chúng ta!? Minh Hữu cùng với chư vị thần tướng vừa nôn nóng lại vừa căm hận, tâm tình bọn họ đang được dâng cao! Mắt thấy thành công sắp tới nơi, nhưng lại không ngờ đến biến số tự dưng xảy ra, mà hiện tại bọn họ cũng không rảnh để mà làm việc khác, chỉ đành phải tức giận quát tháo! Tang Nha tộc trưởng lộ ra vẻ mệt mỏi, mà Nhạc Phàm và Trần Hương lại có vẻ ngưng trọng, chỉ có Minh Hữu thì biểu tình vẫn chưa thay đổi, hai mắt trầm tĩnh tựa như đang tự hỏi cái gì. "Phanh!" Thừa dịp mọi người đang ngây ra, bóng đen cũng không hề báo trước, thôi động Linh Khu, trực tiếp ép về phía Minh Hữu. - Không tốt! - Thánh giả cẩn thận... Nguy cơ đột nhiên xuất hiện, đám người Tang Nha tỉnh táo lại thì cũng đã không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn Linh Khu đánh về phía Minh Hữu. Tại trong mắt mọi người, Minh Hữu cũng chỉ là một hài tử choai choai mà thôi, mặc dù hắn đã chiếm được linh hồn truyền thừa, trở thành một tồn tại vĩ đại của Thủ Lăng nhất tộc, nhưng thân thể của hắn vẫn nhỏ yếu như cũ, lực lượng thủy chung cũng có hạn. Nếu quả thật bị Linh Khu đập trúng, thì tính mệnh còn lại cái gì? Sinh tử ở trước mắt, không hề cho phép nửa điểm do dự! Hai mắt Minh Hữu đột nhiên mở to, đem toàn bộ tinh thần lực bạo phát ra, hình thành một đạo bình chướng vô hình. "Tư tư..." Linh Khu bị ngăn trở lại, nhưng chẳng qua là tốc độ hơi bị trì hoãn mà thôi, nguy cơ vẫn chưa có thật sự trôi qua. Bóng đen lại lần nữa thôi động Linh Khu đánh tới, tinh thần bình chướng trong nháy mắt tan vỡ! Tại thời điểm chỉ mành treo chuông, Nhạc Phàm đột nhiên xuất hiện trước mặt Minh Hữu, bóng lưng kiên quyết kia liền chắn ở trước tầm mắt, và cũng chắn lại nguy hiểm trước mặt. "Oành..." Hai cánh tay trực tiếp đánh ra một quyền, hai bên va chạm vào nhau, phát ra một tiếng trầm đục. Nhạc Phàm lui về phía sau nửa bước, song chưởng tê dại, mà Linh Khu cũng bị đánh văng ra, bụi đất văng tung tóe! Thuần túy chỉ là lực lượng mà khí thế có thể dao động lòng người. Đám người Tang Nha hơi ngây người ra, nhưng ngay sau đó lập tức nhìn về phía Minh Hữu. Sau khi thấy hắn vẫn vô sự, bọn họ mới có thể hơi thở phào nhẹ nhỏm, trong lòng đối với Nhạc Phàm lại càng cảm kích hơn trước. So sánh với đám người Tang Nha, Minh Hữu đúng là trấn định hơn nhiều. Chí ít trên mặt của hắn cũng không có hiện ra một tia hoảng loạn, phảng phất như lần sinh tử vừa rồi cũng không liên quan đến hắn. - Ngươi không sao chứ! Trần Hương đi tới bên cạnh Nhạc Phàm, trong lời nói không tự chủ được để lộ ra sự ân cần thân thiết. Nhạc Phàm khẽ lắc đầu tỏ vẻ không có việc gì. Chỉ bất quá, nhìn vào bóng đen lơ lửng trên không trung, hai đầu lông mày của Nhạc Phàm không khỏi nhíu lại, trong đầu xoay chuyển vô số ý niệm. Đối phương là ai? Người của Lâu Thượng Lâu? Hay là người của Ma Môn? Hoặc giả là người của những thế lực khác? Nếu như là của những thế lực khác, vậy mục đích hắn tới nơi này là gì? Dù sao, ở thời điểm đặc thù như thế này mà xuất hiện thì sao có thể là người lương thiện? (Thiện giả bất lai, lai giả bất thiện a – DG) "Cạc cạc..." Một trận cười âm lãnh trộn lẫn với khí tức huyết tinh khủng bố, khiến cho hai lỗ tai người ta phải đau đớn! Mọi người chăm chú nhìn, chỉ thấy hình dáng của bóng đen trên không trung dần dần hiện ra, cho đến khi chân diện mục được hiện rõ trong tầm mắt mọi người! Nhìn thấy kẻ trước mắt, mọi người đều xuất hiện một cảm giác ghê tởm thẩm thấu đến toàn thân. Kẻ kia đúng là một tên quái nhân với hình dáng cực kỳ xấu xí, lưng còng, đầu tóc rụng mất một nửa, con ngươi thì lồi ra, môi sứt răng hô, trên tai và mũi được xỏ qua bởi những cái móc quái dị, thân mình gầy như bộ xương khô với đám trùng giòi loi nhoi ở trên. Ghê tởm! Ghê tởm tới tận xương tủy! Một cổ hàn ý trực tiếp chạy dọc theo sống lưng của Nhạc Phàm, hắn chưa bao giờ thấy qua một kẻ ghê tởm như thế, thay vì nói là "người", còn không bằng nói là một khối thi thể thối rữa thì đúng hơn! Hắn giống như là một thi thể mới từ trong phần mộ leo ra. "Đây là người sao?" Trần Hương, Minh Hữu cảm thấy trong bụng xuất hiện một trận co quắp, Tang Nha tộc trường cùng với đám người thần tướng có lẽ không úy kỵ sinh tử, nhưng gặp phải tràng cảnh trước mắt, cũng là nhịn không được mà ứa ra từng giọt mồ hôi lạnh. Những người ở chỗ này, chỉ có Nhạc Phàm bình thường đã từng ngủ qua thi sơn, uống qua huyết hải, tự nhiên sẽ không bị bộ dáng này của đối phương hù dọa. - Ngươi, rốt cuộc là người hay quỷ? Mục quang của Nhạc Phàm tỏa ra vẻ lạnh lẻo, sát ý nồng đậm như phô thiên cái địa phóng thích ra. "Xuy!" Hai cổ khí thế chạm vào nhau, cư nhiên là không ai chịu nhường ai nữa bước. Khô cốt nhân hơi có chút động dung, nhưng ngay sau đó lập tức cười quái dị nói: - Có thể cùng với khí thế của lão phu tương đương, tiểu oa nhi ngươi thật sự là không tệ. "Cạc cạc!" - Ngươi là người hay quỷ? Nghe đối phương tán dương, Nhạc Phàm vẫn bất động thanh sắc, cảm giác mẫn tuệ đã khiến cho hắn phát hiện ra nguy cơ trong lời nói của hắn. Khô cốt nhân âm trầm nói: - Lão phu là người cũng là quỷ. - Hừ! Tang Nha tộc trưởng cố nén cảm giác bùn nôn lại, lạnh giọng nói: - Các hạ chớ ở chỗ này giả thần giả quỷ, nếu không lập tức rời đi, đừng trách lão phu phải động thủ. - Động thủ? Khô cốt nhân chẳng thèm ngó tới nói: - Mấy người các ngươi, còn chưa có tư cách cùng ta động thủ. - Càn rỡ! Tang Nha tộc trường định xuất thủ nhưng Minh Hữu đã nhanh chóng lấy một tay ngăn lại, trong mắt tràn đầy cảnh giác. - Truyền thừa giả của Thủ Lăng nhất tộc! Tốt! Rất tốt! Phi thường tốt! Khô cốt nhân nhìn Minh Hữu, vẻ mặt điềm nhiên nói: - Ngươi, ngươi có biết ta là ai hay không? Mấy lão gia hỏa chết tiệt kia sẽ không có đem chuyện của ta nói cho ngươi biết chứ? - Ngươi, Minh Hữu bình tĩnh nói: - Ta không muốn biết ngươi là ai, ta chỉ biết là, ngươi vốn không nên tồn tại ở trên thế gian này, bởi vì ngươi không phải là người. - Không phải là người? Nghe được lời nói này của Minh Hữu, đám người Tang Nha có chút mờ mịt, ngay cả Nhạc Phàm cùng với Trần Hương cũng nghi hoặc không thôi. Bọn họ biết Minh Hữu không thể không có căn cứ mà nói như thế, chẳng lẽ đối phương thật không phải là người? - Tiểu gia hỏa, con người phải thích nghi mới có thể sinh tồn, không thích nghi thì sẽ bị trời diệt, ta đây còn tồn tại, liền chứng minh cho lời của ta là chính xác, người hay không phải là người có gì quan trọng. Ngược lại những lão gia hỏa kia, hiện tại đều đã phân rã thành đất vàng cả rồi, ngươi nói thử xem lão phu đây là nói đúng hay sai? Đối mặt với sự chất vấn của Minh Hữu, khô cốt nhân đúng là vô cùng bình tĩnh, mặc dù dung mạo của hắn cùng với hai chữ "bình tĩnh" rất khó có thể đứng chung cùng một chỗ. Minh Hữu cũng không có phản bác, hỏi ngược lại: - Ngươi là vì Cửu U phong ấn mà đến sao? Ngươi rốt cục vẫn phải đến. - Tiểu gia hỏa ngươi nói không sai, lão phu ẩn nhẫn đã nhiều năm như vậy, chính là vì ngày hôm nay... Khô cốt nhân dừng một chút, rồi lại nói: - Bất quá, ngươi làm sao biết lão phu sẽ đến? Minh Hữu trầm giọng nói: - Hai ngày nay ta vẫn cảm thấy tâm tư bất an, mới đầu ta còn tưởng rằng là người của Ma môn có âm mưu gì khác, nhưng sau khi những người đó rời đi, tâm tình bất an cũng không có thuyên giảm, ngược lại càng trở nên mãnh liệt hơn. Khi đó ta liền đoán ra trên đảo này chắc chắn có một đôi mắt đang âm thầm nhìn trộm. Tuy ta cũng không biết ngươi sẽ xuất hiện khi nào nhưng chuyện ngươi xuất hiện cũng không có ngoài ý muốn của ta. Duy nhất khiến ta tò mò chính là, ngươi làm thế nào có thể sống đến bây giờ? "Cạc cạc!" Khô cốt nhân âm hiểm cười nói: - Tiểu gia hỏa nhà ngươi thật là làm cho ta phải nhìn bằng con mắt khác... Không đúng hẳn là truyền thừa của những lão gia hỏa kia đã để cho ta cảm thấy kinh ngạc! - Lời đồn về bảo tàng, là do ngươi phát tán ra? Minh Hữu truy vấn, khô cốt nhân cũng là thống khoái thừa nhận: - Ngươi đã đoán được, lão phu cũng không cần thiết phải phủ nhận, kia cũng chỉ là một bước nhỏ ban đầu trong kế hoạch của lão phu mà thôi! - Bí đạo của địa cung cũng là ngươi nói cho Ma Môn? - Tự nhiên. - Làm sao ngươi biết bí mật của địa cung? - Vào thời điểm những lão gia hỏa Thiên Cơ Môn tạo ra nơi này, lão phu cũng đã âm thầm theo dõi. - Ngươi tại sao muốn phá hư phong ấn? Việc này có ích lợi gì với ngươi? - Hừ! Có một số việc, có nói ra ngươi cũng không thể minh bạch. Cuộc đối thoại của hai người đúng là đã khiến cho đám người Nhạc Phàm có cảm giác mờ mịt về những gì đang xảy ra. Chí ít cho tới bây giờ, bọn họ còn không biết người tới là người nào.