Thương Thiên

Chương 444: Phong ấn chi mê

"Minh Hữu?!""
Nhạc Phàm đi ra ngoài phòng, lúc này bầu trời vẫn chưa sáng rõ, chỉ thấy một nam hài quần áo kì dị đứng ở trước cửa. So với hai ngày trước, Minh Hữu đã có sự biến hóa
phi thường lớn. Vóc dáng chẳng những cao lớn vài phần, khí chất càng thêm thành thục không ít. . Chẳng qua hắn mặc áo da thú khoác áo choàng dài đầu mang vòng gỗ (mộc hoàn)tay cầm cốt trượng(trượng xương) trên trán điểm một cái kí hiệu thần bí .Diện mạo như thế cũng khó trách khiến Nhạc Phàm cảm thấy ngạc nhiên
- Oa đại ca, đây đều là bọn họ để cho ta mặc .
Nhìn biểu tình trên mặt Nhạc Phàm, khuôn mặt Minh Hữu có chút nóng lên, hận không thể tìm một cái lỗ mà chui vào. Bộ trang phục này là Tang Nha tộc trưởng sống chết
bắt hắn mặc vào,nói cái gì là chỉ có thánh giả của Thủ Lăng bộ tộc mới có tư cách mặc vào. Vốn Minh Hữu sinh trưởng tại trung thổ có quan niệm tương đối truyền thống
nào đâu chịu được lối ăn mặc như vậy? Đương nhiên mặc dù trang phục có vẻ cổ quái nhưng thứ tốt cũng không phải là không có,không nói cái khác chỉ nói cái "Cốt
Trượng" trên tay Minh Hữu ""chính là Đại Minh lừng lẫy thượng cổ tế tự quyền trượng ,hàm chứa năng lượng lớn có thể tăng cường tinh thần niệm lực, không phải phàm
vật có thể sánh được,nếu không có đánh chết Minh Hữu cũng sẽ không đội mấy thứ này.
Ngạo!
Tiểu hỏa theo sau lưng Nhạc Phàm đi ra ngoài, chứng kiến trang phục của Minh Hữu ,suýt nữa thì không nhận ra
-"
Vẫn là Tiểu Hỏa tốt"
Minh Hữu kích động nhìn tiểu tử kia,nghĩ thầm rằng động vật trong mắt không có phân biệt xấu đẹp, ai ngờ hắn liền ngoảnh đi,nhảy ra thật xa làm ra bộ dáng không quen
biết.
"
"Ngươi,tên gia hỏa vô lại này ""
Minh Hữu vẫn cảm thấy một sự an ổn, mặc dù hiện tại hắn là thánh giả của Thủ Lăng bộ tộc nhưng hắn vẫn cảm thấy không muốn xa rời dù việc này là không thể cải biến.
Có lẽ ngay cả lúc này hắn cũng không phát giác ra điều này
Đúng lúc này ,một người từ trong phòng đi ra,thân ảnh phiêu phiêu(nhẹ nhàng như gió thổi ) khí chất như sương
-Ách ,Trần Hương tỷ
Về biến cố phát sinh trên người Trần Hương, Minh Hữu từ miệng Tang Nha tộc trưởng cũng có biết.Chỉ là đột nhiên gặp mặt lúc này tự nhiên không biết nói gì cho phải .
Nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Nhạc Phàm ,trong mắt tựa hồ ít đi vài phần tăm tối lại thêm vài phần mất mát.
-Xem ra bọn họ nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi.
-"Minh Hữu lại đây tỷ xem nào"
-"
Ân"(vâng ạ)
-"
vài ngày không gặp Minh Hữu có vẻ cao thêm không ít"
Nhìn hài tử với bộ trang phục quái dị trước mặt Trần Hương bất giác cảm thấy kỳ quái,nhưng mà lại lộ ra vẻ tiếu ý thân thiết không giống bộ dạng lãnh khốc lúc trước .
Nhạc Phàm thấy được biến hóa của Trần Hương ,trong lòng xuất hiện một cảm giác không nói lên lời ,muốn buông bỏ nhưng cũng đành chịu không biết phải nói gì
Nhưng hắn vẫn tự nói với mình, Nhã Nhi là Nhã Nhi, nhưng có thể Nhã Nhi không có ở đây cũng là nguyên nhân khiến Trần Hương như vậy.
Thu hồi tâm tình Nhạc Phàm hỏi dò:
"Minh Hữu, tình huống bên ngoài thế nào rồi?"
-"
Tình huống bên ngoài không tốt cho lắm. Tình huống trong tộc coi như tương đối ổn định nhưng bên ngoài rất loạn,nhất là mặt tây thú đàn rất lớn từ bốn phía di chuyển,
vài tộc nhân ở bên ngoài đều đã bị tập kích, tổn thất thảm trọng…"
Nghĩ tới tai nạn sắp tới tâm tình Minh Hữu thoáng trầm trọng đi rất nhiều :
"
Hơn nữa dư chấn trên đảo đã giảm bớt nhưng chấn động càng lúc càng mạnh hơn. Nếu ta đoán không sai chúng ta tối đa chỉ có thêm hai ngày thời gian."
Hiệu quả củaCửu U phong ấn sẽ giảm dần.Đến lúc đó sẽ có lượng lớn sát khí phún phát ra.Sở dĩ lần này Minh Hữu tới quấy rầy chính là muốn cùng đại ca và Trần Hương tỷ thương lượng việc này
Dừng một chút mục quang Minh Hữu lại nhìn hai người nói:
"
Trần Hương tỷ , không biết thần bí môn phái truyền thừa Thiên môn nhất mạch có ý kiến gì về Cửu U phong ấn không?"
-Cửu U phong ấn ?
Nói đến việc phong ấn Trần Hương vẻ mặt nghi hoặc nói:
"
Theo ta biết thì lăng mộ dưới đất dưới đất xuất hiện phải là Cửu Châu phong ấn ,các ngươi tại sao…"
Minh Hữu tiếp lời:
"
Trần Hương tỷ có thể không rõ lắm ,ta từ cổ lão truyền thừa cũng biết được một chút tin tức Cửu U phong ấn này là chỉ là cách xưng hô thời thượng cổ tổng cộng có
chín đạo kết giới phân biệt ẩn giấu ở chín nơi trên Cửu Châu bởi vậy sau này người ta gọi là Cửu Châu phong ấn"
- A
Nghe đến đó Trần Hương càng thêm nghi hoặc :
"
Cửu Châu phong ấn lúc đầu không phải ở cửu Châu sao,sao giờ lại xuất hiện trên đảo ?"
Minh Hữu giải thích :-"
Sự thật phong ấn xuất hiện trên đảo là cái thứ 10,còn như vì sao xuất hiện cái phong ấn thứ 10 này có phải là một cái phong ấn khác hay không thì
ta cũng không biết rõ ràng, chỉ biết trong đó đề cập đến rất nhiều thượng cổ bí văn, có lẽ năm đó đạo sĩ Từ Phúc cũng chưa biết điều này vì hắn là người đầu tiên tới đây"
Đối với những lời Minh Hữu nói Trần Hương không có vẻ hoài nghi,chỉ cúi đầu trầm ngâm tự hỏi . Nhạc Phàm thấy thế cũng không quấy rầy ,đem ánh mắt hướng về nơi xa ,không ai biết hắn trong lòng hắn đang suy nghĩ gì.
Một lát sau Trần Hương ngẩng đầu nói :
"
Ta nhớ kỹ là Thiên môn cổ tịch có ghi lại Tại thời hồng hoàn trời giáng tại kiếp trên trời dưới đất bị phá thành mảnh nhỏ ,tai nạn ập đến yêu ma loạn vũ(gây rối loạn-nd ) nhân gian ,thượng cổ trí giả vì cứu vớt nhân gian tự lấy thân mình tụ tập vạn nhân chi lực(lực lượng của vạn người) hóa thành vạn quân chi phong trấn yêu ma dưới Cửu u kết thành truyền thuyết phong ấn Cửu Châu "
Đang nói thì Trần Hương vẻ mặt nghiêm túc :
"
Cửu Châu phong ấn là kết tinh tâm lực của thượng cổ trí giả,lấy châu môn lực lượng để phong ấn lại Cửu U trên cơ bản là việc không có khả năng hoàn thành, trừ khi…. "
-"
Trừ khi cái gì ? Nhạc Phàm nhướng mày ,trong lòng sinh ra một dự cảm không hay."
Trần Hương hít sâu một hơi ,sau đó chậm rãi nói :
"
Trừ khi có người tự nguyện hy sinh thân mình, trả giá bằng sinh mệnh lực một lần nữa trọng phục(sửa lại) phong ấn..đó là biện pháp duy nhất mà ta biết."
-Trả giá bằng sinh mệnh lực ? Vậy phải hy sinh bao nhiêu người cho vừa ?
Nghe xong lời Trần Hương nói Nhạc Phàm trong đầu càng rối loạn .Không biết tại sao hắn cảm thấy đối phương ngày càng xa cách
Không đợi Nhạc Phàm nói Trần Hương âm thanh chợt đổi :
"
Minh Hữu ,của ngươi truyền thừa ký ức có biện pháp nào không?"
Minh Hữu nói luôn;
"
Biện pháp của ta với Trần Hương tỷ không sai biệt lắm. Chỉ bất quá ta định dùng cấm thuật cùng kỳ môn trận pháp bố trí thành "thập nhị kiền chi đại trận", như vậy không cần người hy sinh sinh mệnh lực để phong ấn lần nữa"
-"
Thật sự có trận pháp này sao?"
Hai người cùng ngạc nhiên ,Trần Hương có chút khó tin ,Nhạc Phàm nội tâm sinh ra một tia hoạt ý không cần hy sinh liền có thể trọng phục phong ấn tự nhiên là việc không thể tốt hơn .
-"
Đương nhiên rồi"
Minh Hữu gật đầu lại nói tiếp :
"

Chẳng qua ta cần mượn dùng đại ca thanh Thái A ."
"
Được"
Không một chút do dự Nhạc Phàm bay thẳng đến trong phòng. Khi hắn đi ra trong tay đã xuất hiện một thanh cổ kiếm giản dị