Nơi cửa có mãnh thú Tiểu Hỏa này trấn giữ, có thể nói là không ai có thể lại gần! Không phải là tộc trưởng Tang Nha cùng các vị thần sợ điều này, chỉ là vừa nghĩ đến bộ dạng phiền phức của đối phương, bọn họ tự không muốn trêu chọc một tên gia hỏa như vậy. Thấy căn nhà tranh bị bao phủ bởi một tấm màn trắng, mọi người chỉ biết nhìn mà hưng phấn than thở! Chỉ lát sau, đám người tộc trưởng Tang Nha tụ tập cách đó không xa, bắt đầu trao đổi về tình hình trong tộc: "Các thần tướng, tình hình tộc địa ra sao?" "Động đất tới quá mức đột ngột, lúc ấy chúng ta đang thương lượng việc truyền thừa ở Tế tự thần điện, căn bản không cứu nguy kịp, tộc địa đã bị hủy…" Loạn Ngũ vẻ mặt trầm trọng, mặc dù tộc trưởng Tang Nha đã có chuẩn bị, nhưng vẫn không khỏi chấn động tâm thần: "Vậy… Vậy tộc nhân bây giờ đã yên ổn chưa?" "Tộc trưởng cứ yên tâm, tộc nhân không sao cả." Loạn Ngũ khẽ gật đầu nói: "Mặc dù bọn họ có không ít người bị thương, nhưng không ai chết. Ta bây giờ đã dẫn tất cả mọi người an bài bên trong thần điện, có thần điện che chở, tạm thời sẽ không việc gì." "Người không việc gì là tốt rồi… không việc gì là tốt rồi!" Tộc trưởng Tang Nha chậm rãi thở phào, khuôn mặt già nua lộ ra thương cảm sâu sắc, có thể tưởng tượng hắn đã chịu áp lực nhiều biết bao nhiêu. Không gì có thể kiến tạo lại, nếu không còn người nữa, vậy thì toàn bộ cố gắng đều cũng vô nghĩa, cũng may hết thảy tạm thời đã qua. Suy nghĩ một chút, tộc trưởng Tang Nha nói tiếp: "Những ngày này đã phát sinh quá nhiều chuyện, hiện tại trên đảo cũng không an toàn, ngươi hãy gọi tộc nhân bên ngoài về đây trước đi…" "Tộc trường, vậy địa cung thực sự… thực sự đã sập rồi sao?" Bạo Cửu không nhịn được mở miệng, hai mắt trợn trừng che dấu sự thống khổ của nội tâm. Thủ lăng nhất tộc chính vì bảo vệ Hoàng lăng mà tồn tại, hôm nay mất đi mục tiêu cùng niềm tin, bảo họ làm sao tiếp nhận được. "Đúng vậy, Hoàng lăng địa cung đã sập, kỳ bảo trấn áp phong ấn cũng bị người đoạt đi rồi!" Tộc trưởng Tang Nha lắc đầu đau khổ: "Đây là ý trời, là số phận… không thuộc về con người, đã vượt quá con người rồi!" "Cái gì? Kỳ bảo bị người đoạt đi rồi!?" Mọi người kinh hãi thất sắc, khuôn mặt ngay lập tức biến đổi muôn hình vạn trạng, cuối cùng lộ ra tuyệt vọng sâu thẳm! Bao năm nay, Thủ lăng nhất tộc hứng chịu nỗi khổ bị địa sát, nếu không có kỳ bảo trấn áp cùng sự hy sinh của tộc trưởng các đời, e rằng Thủ lăng nhất tộc sớm đã bị diệt vong trên cõi đời. Mà nay, kỳ bảo trấn áp phong ấn đã bị mất, vậy có nghĩa là địa sát sẽ không còn kiêng kỵ gặm nhấm tính mạng của tộc nhân nữa rồi. Cho dù mọi người hy sinh, cũng không cách nào thay đổi vận mệnh diệt vong của Thủ lăng nhất tộc! "Ý trời, số phận… Chẳng lẽ ngay cả ông trời cũng muốn tộc ta diệt vong sao…" Mãnh Sơn hốt hoảng đến thất thần: "Hoàng lăng đã không còn, kỳ bảo cũng đã mất, vậy cuộc sống của chúng ta còn ý nghĩa gì nữa? Còn ý nghĩa gì nữa chứ?" Loạn Ngũ cau mày, những người còn lại cũng đều buồn bã. "Đủ rồi!" Tộc trưởng Tang Nha quát lên một tiếng, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Chẳng lẽ các ngươi cứ như vậy mà buông xuống sao? Nếu trơ mắt nhìn Thủ lăng nhất tộc biến mất trên thế gian này, như vậy, chúng ta làm sao còn mặt mũi mà đi gặp lịch đại tổ tiên, làm sao đối mặt với những tộc nhân đã chết đi nữa?" Đối mặt với chất vấn của tộc trưởng, các vị thần tướng càng không cam lòng. Nếu như có thể, thậm chí dù chỉ còn một tia cơ hội, có ai lại nguyện ý buông tha hy vọng? Nhưng bây giờ, tia hy vọng đó ở nơi đâu? Rời khỏi nơi này? Tộc trưởng Tang Nha không phải chưa từng nghĩ tới, nhưng bọn họ không vứt bỏ tôn nghiêm của Thủ lăng nhất tộc, so với tính mạng thì tôn nghiêm còn quan trọng hơn… Loại tình cảm này không quan hệ sống chết, bất kể là nam hay nữ, vượt qua cả dân tộc. "Không, chúng ta vẫn còn hy vọng." Ngừng lại một chút, tộc trưởng Tang Nha chậm rãi nói: "Chúng ta còn có truyền thừa của tổ tiên…" Vừa nghĩ tới việc truyền thừa, trong mắt mọi người khôi phục lại một chút thần thái. "Không sai!" Chư Vương phấn chấn tinh thần nói: "Cho dù chúng ta không còn gì nữa, nhưng tộc nhân vẫn còn, chỉ cần huyết mạch Thủ lăng nhất tộc còn tồn tại, thì chúng ta vẫn còn hy vọng, chính là có thể kiến tạo lại Hoàng lăng địa cung." Bàn Lão đã thay đổi vẻ mặt lười biếng ngày xưa, trong mắt tinh quang mãnh liệt bắn ra hừng hực. Phảng phất đã chịu ảnh hưởng của đối phương, trên mặt mọi người đã mất sạch u ám. Lúc này, trong phòng linh khí cuồn cuộn, tràn ngập cả không gian. Giữa phòng, Nhạc Phàm cùng Trần Hương ngồi đối diện nhau, hai mắt nhắm nghiền, năm ý niệm hướng lên trời, một người thì trên mặt không có nửa điểm xao động, mà vẻ mặt người kia thì lại kiên nghị! Qua bắt mạch, tâm tình của Trần Hương có thể nói là rơi xuống đáy vực! Kinh mạch trong cơ thể Nhạc Phàm hoàn toàn hỗn loạn, ba loại năng lượng hoành hoành chế ngự lẫn nhau, lực từ bên ngoài tới đều bị bài xích, tim đập càng khẽ không thể nghe thấy, thậm chí còn có mấy lần ngưng lại. Nếu chỉ có như thế, Trần Hương cũng không thấy khó khăn, thế nhưng cái khó là ở chỗ, thân thể Nhạc Phàm cứng rắn như thép, lại dẻo dai phi thường, thậm chí sử dụng thuật kim châm thứ huyệt cũng là không làm gì được. Mặc dù Trần Hương y thuật bất phàm, nhưng nàng cuối cùng cũng không phải thần tiên, đối mặt tình huống như vậy, làm sao ra tay? Mê man, thống khổ, phức tạp, bất đắc dĩ, khổ sở, đau thương! Sau khi suy đi tính lại, cô gái vô cùng kiên quyết, không hề hối hận vận dụng Thiên môn cấm pháp "Sanh tử chuyển", đem tinh thần lực cường đại cùng chân nguyên của bản thân trút vào trong cơ thể Nhạc Phàm, thử giải khai sự trói buộc của lực lượng, đánh thức hắn. Sanh tử chuyển, chính là một loại cấm thuật phi thường cường đại, có thể nghịch chuyển sinh tử, hiệu quả kỳ diệu điên đảo càn khôn. Thế nhưng phương pháp này vô cùng hung hiểm, phải rút hết tính mạng mới có thể thi triển, có thể nói là thuật lấy mạng đổi mạng, bởi vậy bị Thiên môn liệt vào "cấm pháp". Phương pháp mặc dù vô cùng hung hiểm, nhưng cũng không phải không có một chút sinh cơ. Giả sử có ngoại lực tương trợ bù vào sự hao tổn nguyên khí của người thi triển thuật này, thì có thể bảo toàn tính mạng bản thân. Đương nhiên, cho dù như thế, cũng khó tránh khỏi tâm thần bị hao tổn lớn. Linh khí xung quanh càng tụ càng nhiều, càng tích càng dày đặc, Màn sáng màu trắng xông lên tận trời, đồng thời bao phủ hai người vào trong. Chỉ lát sau, Trần Hương từ trong lòng móc ra một khối "Thiên tinh" để vào lòng bàn tay, nhẹ nhàng bôi một cái đã hóa thành mạt phấn, sau đó tung lên không trung, giống như từng điểm tinh quang. Chỉ trong nháy mắt, một luồng tinh khí vừa khổng lồ vừa tinh khiết nghiêng trời lệch đất xông thẳng vào trong cơthể Trần Hương, tràn ngập toàn thân nàng. "Thiên tinh" chính là tinh hoa của thiên địa linh khí, thậm chí ở tu hành giới cũng là vật trân quý dị thường. Trần Hương làm vậy, chính là muốn mượn lực của "Thiên tinh", thuật sinh tử, điều hòa khí tức hỗn loạn trong cơ thể Nhạc Phàm. Áo bào chuyển động, tơ xanh phấp phới. Theo sự trút vào của linh khí, gương mặt Trần Hương nổi lên một quầng sáng màu trắng, thánh khiết mà lại xinh đẹp. Chậm rãi giơ hai tay lên đặt ở trước ngực Nhạc Phàm, một luồng lực lượng xuyên qua tay của Trần Hương nhập vào thân thể hắn. Ngoại lực vừa vào cơ thể, gặp ngay sự bài xích của ba luồng lực lượng khác, chỉ bất quá lúc này đây ngoại lực hùng mạnh, thực sự đã đánh tan thế cân bằng trong cơ thể Nhạc Phàm. Linh khí màu trắng, nguyên khí trong suốt, sát khí màu đỏ, còn có một luồng khí lưu màu đen, chính là chiến văn sau khi rút lui đã lưu lại. Ở trong bốn luồng năng lượng này, linh khí nhu hòa mênh mông, mà nguyên khí sở hữu sinh cơ vô hạn, sẽ không tạo thành thương tổn đối với Nhạc Phàm. Chỉ có huyết sát tàn bạo hung hãn do quân hồn tụ lại kia mới là căn nguyên phá hỏng tất cả. Về phần đạo chiến văn lực đó, lại là sau khi chịu sự ăn mòn của huyết sát đã kích thích phát ra lực lượng, đây có thể nói là lực lượng nguyên thủy nhất, thuần túy nhất của loài người. Bốn loại năng lượng hoàn toàn bất đồng cọ sát lẫn nhau, Nhạc Phàm trong cơ thể giống như dời sông lật bể, ngũ tạng rời khỏi vị trí, kinh mạch đại loạn… máu tươi từ thất khiếu tràn ra. Chứng kiến bộ dạng Nhạc Phàm như thế, Trần Hương vẻ mặt lạnh lùng, tựa hồ sớm đã có chuẩn bị. Lập tức, linh lực cuồn cuộn không dứt ở trong cơ thể đối phương tản ra, hình thành một cái lồng màu trắng, sau đó đem ba luồng năng lượng khác bao chặt lấy. Thời gian từng chút trôi qua, chân nguyên trút ra quá độ, làm cho sắc mặt Trần Hương càng thêm tái nhợt, chỉ là thần quang trong mắt một chút cũng không giảm. Một lúc lâu sau, ba luồng năng lượng rốt cục bị át chế, kình khí trong cơ thể Nhạc Phàm chầm chậm bình ổn trở lại, tình hình chuyển biến dần dần tốt hơn. Tuy nhiên, đây mới chỉ là đã hoàn thành được bước đầu tiên của cấm pháp. Trần Hương kế tiếp muốn làm, đó là lấy tinh thần làm vật dẫn, thử khai dẫn ra năng lượng hỗn loạn trong cơ thể Nhạc Phàm. Phương pháp này hung hiểm vạn phần, nếu như hơi sơ xuất, nhất định sẽ gặp phải lực lượng phản ngược lại. Như vậy hai ngườiđều sẽ lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục.