Thương Thiên

Chương 431: Ma hóa

"Oành…"
Huyết mạch cuồng bạo, khí dâng ngập trời…
"Nhạc Phàm" chung quanh từng luồng ánh sáng đen dao động, tinh thần lực khổng lồ của Thi Bích Dao văng ngược lại!
Một loạt tiếng vang ngân lên rồi ngừng lại, công kích của ngũ lão không lưu được bất cứ dấu vết gì trên người "Nhạc Phàm".
"Bùng…"
"Phụp… phụp… phụp…"
Bạch bà bà bị "Nhạc Phàm" một quyền đánh gục, Thi Bích Dao cùng tứ lão khác cũng bị kình khí xâm nhập.
Binh khí không thể gây thương tổn, dị thuật không thể xâm nhập được… Như vậy còn có thể xem là người sao? Quả thực là một quái vật.
Nhìn thân ảnh sừng sững của "Nhạc Phàm", Bạch bà bà trong nội tâm lần đầu tiên sinh ra cảm giác vô lực! Ngay cả thiên đạo cao thủ cùng binh khí cũng phá không được da thịt của đối phương, có đánh nữa cũng là uổng phí khí lực.
Chứng kiến khung cảnh như thế, Tang Nha Tộc trưởng lập tức khống chế các cơ quan chiến sĩ ngừng công kích, để tránh tạo thành cục diện hỗn loạn hơn.
Một bên là chiến sĩ trong truyền thuyết, một bên là cơ quan chiến sĩ bất tử. Nhưng nếu hai bên đánh nhau sống chết, vô luận là ai thua ai thắng cũng không phải là điều Tang Nha Tộc trưởng muốn thấy, hắn cũng không hy vọng lúc này có người đục nước béo cò. Dù sao, Nhạc Phàm cũng không phải địch nhân.
Liếc mắt nhìn đám người Thi Bích Dao, người mặt quỷ cuối cùng đưa tầm mắt đặt trên người "Nhạc Phàm", trong ánh mắt lạnh lùng tràn đầy sự nghiêm túc cùng thận trọng. Thế cục hiện tại rõ ràng không nằm trong sự khống chế của mình, nếu như không tìm đường trở ra, sợ rằng còn có thể trở nên xấu hơn nữa.
Khẽ trầm ngâm, người mặt quỷ âm thầm quyết định, trước khi chứ nắm chắc được việc gì, tuyệt đối không thể lấy thân mạo hiểm.
Tâm niệm vừa động, bốn gã quái nhân bên cạnh đột nhiên vọt tới, hướng về phía "Nhạc Phàm" mà đánh tới, mà người nọ vẫn không nhúc nhích, phảng phất như không biết.
"Cẩn thận…"
Thấy "Nhạc Phàm" không có phản ứng, Trần Hương nóng lòng bật thốt lên nhắc nhở. Nhưng thanh âm còn chưa dứt, "Nhạc Phàm" đã biến mất tại chỗ!
Thân ảnh màu đen như quỷ mỵ, một cơn gió nhẹ khe khẽ xẹt qua, bốn gã quái nhân đã bị đánh nằm trên mặt đất.
Không thấy bất cứ động tác gì, thân ảnh của "Nhạc Phàm" đã xuất hiện ở giữa sân, đôi mắt đỏ hồng kia lộ ra hung quang, làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
Đơn giản, trực tiếp, quỷ dị… Làm cho người ta cảm thấy rùng cả mình.
Mọi người ở đây còn đang ngẩn ra, bốn gã quái nhân đã chậm rãi đứng lên, trừ dấu nắm tay ở trước ngực ra, vẫn không có bất cứ điều gì khác thường.
"Sao… sao lại có thể như vậy!"
Trần Hương cau mày lại, Tang Nha Tộc trưởng vẻ mặt kinh ngạc, Thi Bích Dao cùng ngũ lão cũng ngạc nhiên! Nếu một người sống bị trọng thương như vậy, sớm đã không thể không chết. Nhưng bốn người này… Chẳng lẻ, bọn họ cũng là cơ quan nhân?
Phảng phất nhìn ra điều suy nghĩ trong lòng mọi người, người mặt quỷ cười lạnh không thôi: "Cơ quan nhân? Bất quá chỉ là một đám tượng gỗ nhỏ yếu mà thôi, làm sao có thể so với Ma nhân chiến sĩ của Thánh môn ta. Hừ hừ… Bổn tôn sẽ để cho các ngươi tăng thêm kiến thức, cái gì mới chân chính được gọi là tấm thân bất tử!"
Vừa nói xong, bốn gã quái nhân dưới sự điều động của chủ nhân, lại tiếptục tiến lên.
Lần này đây "Nhạc Phàm" không có tránh né, hai tay hai chân lại bị bốn người gắt gao không chế.
"Xé ra cho ta…"
Người mặt quỷ ra lệnh, bốn gã quái nhân giống như ăn phải "đại lực hoàn", thân hình kịch liệt bành trướng, so với "Nhạc Phàm" không chỉ lớn gấp hai lần, như muốn đem hắn xe ra làm năm mảnh.
Bởi vì thể tích của hai bên lớn dị thường, Trần Hương cùng Tang Nha Tộc trưởng tâm thần nhất thời mơ hồ. Hai người đang muốn tiến lên ngăn cản, đã thấy quanh người "Nhạc Phàm" tản mát ra uy thế làm cho người ta sợ hãi!
"Gầm…"
Tôn nghiêm của chiến sĩ không tha thứ cho sự khiêu khích, hành vi của bốn người này hiển nhiên khơi dậy hung tính của "Nhạc Phàm". Một tiếng gầm phẫn nộ, kình khí màu đen đột nhiên bắn mạnh ra, đánh văng bốn người kia ra!
"Bùng! Bùng! Bùng! Bùng!"
Từng quyền đấm tới, đánh nát thân thể của bốn người ra, máu màu đen dính vào trên người "Nhạc Phàm", lập tức tỏa ra khói màu xanh.
"Không đúng, trong máu nọ có độc!!!"
Tang Nha Tộc trưởng kinh hãi, chỉ thấy máu đen kia ăn mòn thân thể "Nhạc Phàm", tản mát ra mùi hôi tanh nồng đậm, bao trùm cả thân người!
Chứng kiến tình cảnh như thế, Thi Bích Dao cùng ngũ lão cảm thấy hàn ý đầy trời, mùi hôi thối xốc vào mặt làm cho người ta muốn ói.
Giờ phút này, Trần Hương còn có thể miễn cưỡng bảo trì sự trấn định, nàng biết, thể chất Nhạc Phàm rất đặc biệt, hẳn là không có nguy hiểm gì quá lớn. Chỉ bất quá, trong ánh mắt trong suốt của cô gái vẫn đang lóe ra sự lo lắng sâu thẳm! Nàng thật sự không muốn thấy Nhạc Phàm trở thành một chiến sĩ máu lạnh… Nhưng kiếm trong tay, nên như thế nào đây?
Nàng không muốn, cũng không thể!
"Hừ! Lực lượng tiểu tử này thật sự là đáng sợ. Chỉ tiếc, ngươi là địch nhân của Thánh môn ta, bổn tôn làm sao có thể tha cho ngươi".
Nhìn bốn gã "thuộc hạ" cứ như vậy bị người hủy đi, người mặt quỷ càng rung động, càng tràn đầy hận thù. Bởi vì, mỗi một ma nhân đều phải bỏ ra một sự tiêu hao tinh lực rất lớn để bồi dưỡng, hôm nay tổn thất bốn người này, bảo hắn làm sao cam tâm. Cũng may khói xanh kia đang bao vây lấy "Nhạc Phàm" , hắn cũng không cần phải so đo với người đã chết. Nói không chừng, lại có thu hoạch ngoài ý muốn.
Ma nhân, không chỉ có kim cương thiết cốt cùng lực lượng khổng lồ, độc tính lây bệnh mới là tuyệt chiêu kinh khủng nhất của ma nhân.
Đối với tác dụng của độc huyết, người mặt quỷ phi thường tin tưởng. Bởi vì có người đã từng nói cho hắn nghe, máu màu đen này, tuyệt đối là một trong kỳ độc trong thiên hạ. Một khi bị độc huyết nhiễm vào, cho dù là thiên đạo cao thủ cũng rất khó tránh thoát, cuối cùng cũng phải hóa thành một vũng máu đen, nếu là "Ma hóa" thì sẽ trở thành một ma nhân mới…
Có lẽ, có người có thể tự cứu, nhưng số người này rất ít. Ít nhất, người mặt quỷ không tin "Nhạc Phàm" có thể ngăn cản sự ăn mòn của huyết độc. Cho nên, đối với sự khuất phục của địch nhân mà nói, chỉ là vấn đề thời gian dài hay ngắn mà thôi.
"Lý Nhạc Phàm ơi là Lý Nhạc Phàm, nếu đem ngươi luyện thành ma nhân, Thánh môn ta sẽ có thêm một vị tuyệt thế mãnh tướng…"
Người mặt quỷ ngầm thi triển thủ đoạn, trong lòng không nhịn được sự đắc ý!
Ý nghĩ của hắn quả thực rất chính xác, kế hoạch cũng thành công, chỉ tiếc, có những người đúng là không thể theo lẽ thường mà nói, "Nhạc Phàm" đúng là một trong số đó.
Chiến sĩ Thiên vu nhất tộc, kế thừa hung lệ khí, vì chiến đấu mà sinh, vì chiến đấu mà tử, chém giết quyết đoán, lực lượng khôn cùng, làm sao lại sợ độc hại? Huống chi, Nhạc Phàm còn có thể chất độc đáo cùng Tiển hồn thần bí…
Khói xanh dần dần nhạt đi, sau đó hóa thành hai luồng khí xanh, thu vào trong thân thể "Nhạc Phàm".
"Tốt! Tốt lắm! Rất là tốt!"
Người mặt quỷ hai mắt lộ vẻ mừng như điên, đối phương không hóa thành vũng máu, rõ ràng rằng "Ma hóa" đã thành công, bảo sao không phấn khích cho được!
Nhưng trong lúc người mặt quỷ muốn tiến lên thu phục "Nhạc Phàm", người nọ đột nhiên cử động…
Thấy "Nhạc Phàm" đột ngột vọt tới, người mặt quỷ ngẩn ra sửng sốt, với tính cách giảo hoạt của hắn, đương nhiên sẽ không tin rằng đối phương tới để làm thân với mình.
"Không hay!"
Dưới sự kinh hãi, người mặt quỷ không thể nghĩ tới nguyên nhân sai sót, vội vàng thu hồi "Vạn nhân trảm", trong nháy mắt dồn lên hai mươi hai thủ ấn…