"Ầm..." "Ầm... ầm... ầm" Một tiếng nổ cực lớn vang lên làm chấn động tâm thần mọi người! Thế như bài sơn đảo hải (dời non lật bể), khí thế mênh mông, mãnh liệt bành trướng! Giữa sân đã bị hàn quang bao phủ đầy trời, mọi người dưới đài càng cảm thấy run sợ trong lòng, cả người không khỏi run lẩy bẩy. Đây là loại lực lượng gì! Đây là loại uy thế gì! Độc Cô Vô Phong có chút gật đầu, không ai rõ trong lòng hắn tính toán ra sao. Còn đám người Thiên Âm lão quái, Vũ Văn Trường Sanh thì lại chăm chú nhìn về phía trước, đám người Vô Trần tử cùng Mông Chiến cũng như thế. Bên kia, đám người Nhạc Phàm cũng vạn phần khẩn trương, trận tranh đấu này quan hệ tới vận mệnh của cả giang hồ, bất kể ai thua ai thắng, đều sẽ quyết định đến thời đại mới của giang hồ. Đương nhiên, bởi vì Thiết Huyết lấy lợi ích của giang hồ làm đầu, cho nên mọi người đại bộ phận trong lòng vẫn hướng về Thiết Huyết. Về phần đám người Lỗ Thứ, tuy là một nhánh của Ẩn tông, nhưng do quan hệ với Nhạc Phàm, ngược lại đối với đề nghị của Thiết Huyết mơ hồ chờ mong. Về phần Nhạc Phàm, hắn kỳ thật chỉ quan tâm đến Thiết Huyết. "Mau nhìn! Có bóng người xuất hiện rồi…" Trong đám người truyền đến một tiếng kêu sợ hãi, tất cả mọi người khẽ chấn động, ai ai cũng tập trung tinh thần nhìn lại. Hàn quang tan dần, chỉ thấy một thân ảnh lờ mờ đứng ở giữa sân. Là ai? Thân ảnh dần dần rõ ràng, Thiết Huyết chống đao mà đứng, trên dưới toàn thân không có một chỗ nào lành lặn, khuôn mặt vốn đã tái nhợt càng không thấy một tia huyết sắc, còn sống đã là việc may mắn đáng giá duy nhất. Chứng kiến tình cảnh trước mắt, Thiên Âm lão quái nhất thời chân mày giãn ra, gật đầu mắt lộ ý cười, nhìn lại Vô Trần Tử cùng Mông Chiến, vẻ mặt u ám. Thiết Huyết ở đây, vậy Mộ Dung Ngạo Hàn ở đâu? Trên đài cao một cái hố khác thật lớn ám chỉ cho mọi người, Mộ Dung Ngạo Hàn đang ở dưới đó. Về phần sống hay chết… đại đa số mọi người thì không có hy vọng gì tốt đẹp. "Đại ca…" "Ngạo Hàn..." Người của Mộ Dung thế gia đang muốn tiến lên xem đến cùng, lại bị Vô Trần Tử chặn lại: "Thắng bại chưa phân, không ai được phép đi qua". Lúc này Mộ Dung Ngạo Hàn sống chết vẫn chưa biết, còn nói thắng bại cái gì. Mộ Dung Lãnh Tuyết vốn định phản bác, nhưng vừa nghĩ lại thân phận của đối phương, cuối cùng vẫn nhẫn nhịn trở lại. Còn dưới đài cao, không ai chú ý tới ánh mắt của Quỳ Hoa cung chủ lóe lên giống như vẻ mặt. "Ầm..." Đột nhiên có tiếng nổ vang, một bóng người từ trong hố phóng ra, không phải là Mộ Dung Ngạo Hàn thì còn có thể là ai? Chỉ có điều hắn toàn thân đầy máu, mặt mày bẩn thỉu đầu tóc bù xù, chật vật không thể tả, đâu còn có nửa phần bộ dạng tiêu sái như lúc ban đầu. "Cửu dương trấn thiên kính!?" Thiên Âm lão quái nhìn trước ngực Mộ Dung Ngạo Hàn kinh ngạc, một mặt kính bạc phản xạ ánh sáng chiếu ra kim quang lóng lánh, lập tức cười quái dị nói: "Hay nhỉ! Phiêu Miểu Phong các ngươi quả nhiên là trọc phú, ngay cả kỳ vật "Cửu dương kính trấn thiên kính" như vậy cũng có thể đem cho một tiểu gia hỏa cảnh giới thiên đạo sơ cấp, không sai, không sai, các ngươi nên trông coi hắn cho tốt, nếu không có ngày bị người cướp mất, vậy khó mà trách được người khác. Hắc hắc…" Nói xong, ánh mắt của Thiên Âm lão quái khinh bỉ nhìn về phía Vô Trần tử, ý tứ trong lời nói rất rõ ràng, trừ phi ngươi mỗi ngày trông coi tiểu tử này, nếu không sẽ cướp của ngươi không thương lượng. "Sư huynh bỗng nhiên đem "Cửu dương kính trấn thiên kính" cho Ngạo Hàn?!" Vô Trần Tử có chút sửng sốt, trong lòng xoay chuyển vô số ý nghĩ, dĩ nhiên không để ý tới sự châm chích của Thiên Âm lão quái. Mông Chiến thấy thế có chút thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại nghĩ tới hai viên thiên tinh đó của mình, thủy chung không cách nào buông được. Mọi người thấy tận mắt, tự nhiên hiểu ra, mới vừa rồi Mộ Dung Ngạo Hàn nếu không phải là có kỳ vật bảo vệ, sợ rằng đã dữ nhiều lành ít. "Khụ khụ khụ..." Sau một trận ho khan kịch liệt, Mộ Dung Ngạo Hàn lau vết máu ở khóe miệng, thở hổn hển nói: "Khá lắm Thiết Huyết, hay cho một thanh ma binh. Bất quá… ta vẫn chưa bại!" Thiết Huyết không nói một lời, chằm chằm nhìn thẳng vào đối phương. Không khí thâm trầm lạnh tựa như băng giá! Mọi người nín thở, yên lặng quan sát hai người. "Tại sao "Thừa ảnh" lại là thượng cổ thần binh, há người thường có thể tưởng tượng được…" Mộ Dung Ngạo Hàn giơ tay phải lên cao, dưới sự chiếu rọi của ánh sáng, "Thừa ảnh" vốn trong suốt như nước dần dần biến mất không thấy đâu nữa! Không ít người dụi đi dụi lại mắt, xác nhận mắt mình không có gì khác thường. Mặc dù Mộ Dung Ngạo Hàn vẫn nắm chặt tay phải như cũ, nhưng "Thừa ảnh" quả thật biến mất ở trước mắt mọi người. Nhìn mặt trời lặn phía chân trời một chút, Mộ Dung Ngạo Hàn chậm rãi mở miệng nói: ""Thừa ảnh" chính thức vô hình vô ảnh không cách nào phát hiện, đáng tiếc ta vẫn chưa đủ bản lĩnh chính thức nắm giữ..., nếu không… Nhưng bây giờ dùng để đối phó ngươi, như vậy là đủ rồi". Thiết Huyết vẫn không nói gì, khuôn mặt trầm tĩnh nhìn không ra chút biến hóa nào. "Hừ!" Mộ Dung Ngạo Hàn tưởng rằng đối phương khinh thường mình, cười lạnh lùng đang định ra tay… Đúng vào lúc này, một bóng người đột nhiên xuất hiện ở giữa sân, đi thẳng về phía Thiết Huyết. Chờ cho bóng người dừng lại, mọi người lúc này mới nhìn rõ hình dáng của đối phương, chính là Lý Nhạc Phàm. Lý Nhạc Phàm đi lên làm gì? Hắn không phải không còn khí lực nữa sao? Không để ý tới phản ứng kỳ quái của mọi người, Nhạc Phàm nhanh chóng lấy ra kim châm từ trong túi da, tay mở như hoa sen hướng quanh thân Thiết Huyết đâm tới. Trong nháy mắt, mấy chục cây kim châm đã phủ kín các đại yếu huyệt của Thiết Huyết. Một loạt biến cố bất thình lình làm cho mắt người khác không theo kịp, thậm chí khiến cho Mộ Dung Ngạo Hàn cũng dừng động tác lại, lạnh lùng nhìn phía trước im lặng. Cắm xuống trước ngực Thiết Huyết một châm cuối cùng, Nhạc Phàm cau mày: "Ngươi không muốn sống nữa sao?" "Hắc hắc, có kẻ ngu mới không muốn sống!" Trên mặt Thiết Huyết hồi phục một chút huyết sắc, cố mỉm cười khẽ nói: "Ta đã gạt được hết bọn họ, không ngờ ngươi vẫn nhìn ra được". Nhạc Phàm cũng không khách khí, âm thanh lạnh lùng nói: "Trên thân một người có bao nhiêu máu ta biết, ngươi không chết xem như số ngươi trời đánh không chết, nhưng ta không ngờ rằng ngươi vẫn muốn kiên trì, nếu không phải ngươi điên, thì chính là thực không muốn sống nữa". Nghe tới đó, mọi người chợt bừng tỉnh. Chả trách mà Thiết Huyết vẫn bất động, thì ra không phải hắn rất trấn tĩnh, mà là hắn sớm đã kiệt lực. Thấy Thiết Huyết trầm mặc, Nhạc Phàm lại nói: "Khoản cược này đối với ngươi rất quan trọng?" "Ừm" Thiết Huyết gật đầu, khổ sở nói: "So với tính mạng của ta còn có phần quan trọng hơn, đây là sứ mạng của ta. Ta có thể chết, nhưng ta không thể bại". Nhìn đối phương, Nhạc Phàm trầm giọng nói: "Ngươi có biết ta đang nghĩ gì không?" Thiết Huyết tự chế giễu nói: "Có phải ngươi nghĩ rằng ta rất ngu ngốc hay không?" "Không sai, điều này không giống với con người của ngươi lúc trước" Nhạc Phàm trong mắt buồn bã: "Trước kia, ngươi luôn hy vọng được sống thật lâu". "Đáng tiếc, người sẽ thay đổi…" "Vậy bây giờ ngươi biến thành ngu ngốc". Đối với sự châm chọc của Nhạc Phàm, Thiết Huyết tuyệt không hề bất mãn, hắn có thể hiểu được sự quan tâm và tức giận của đối phương. Vì vậy thản nhiên nói: "Có lẽ vậy. Cả đời kẻ này, ít nhất cũng làm một hai việc ngu ngốc. Hơn nữa ta tin rằng, nếu ngươi là ta, ngươi cũng sẽ làm như vậy". "…" Lần này, đến phiên Nhạc Phàm trầm mặc. Hắn biết rằng, Thiết Huyết rất kiên trì, chính giống như sự cố chấp của chính mình, không người nào khác có cách thay đổi. "Ta bây giờ khá hơn rồi, ngươi tránh ra đi, đừng để mọi người đợi quá lâu". Thiết Huyết muốn đẩy Nhạc Phàm ra, người sau nói không hề nhúc nhích: "Nếu ngươi lại đánh nữa, cho dù không chết ở trong tay người khác, cũng sẽ chết ở trong tay chính mình. Chắc ngươi cũng biết, ta không nói láo". "Hắc!" Thiết Huyết cười khổ nói: "Ta nói huynh đệ, ngươi đừng cố chấp vậy, có một số việc dù gì cũng phải làm". "Vậy để ta lên đi" Nhạc Phàm bình tĩnh nói: "Ta vẫn còn sức đánh một trận, ngươi thì không". Một câu nói đơn giản, Thiết Huyết trong tim xúc động thật sâu, thân hình hắn khẽ run, phảng phất rung động trong linh hồn. Đoạn hồi ức mồ hôi và máu lại hiện lên trong đầu, mà nam nhi trước mắt, đã không phải là thiếu niên non nớt lúc ban đầu nữa. Đã từng mất đi những cái thuộc về mình, hắn bây giờ, càng biết cái gì gọi là quý trọng. "Huynh đệ, ngươi…" Thiết Huyết trong lòng có một luồng "xúc động", đã lâu lắm rồi hắn không có thử qua, cơ hồ sắp quên mất loại cảm giác này, trong lúc suy nghĩ xoay chuyển, khẽ mang theo thanh âm yếu ớt nói: "… Hay là cứ để ta tự mình tới đi!" Nhạc Phàm không có nói nữa, lẳng lặng xoay người che ở trước mặt Thiết Huyết, ý tứ của hắn rất rõ ràng, lập trường càng kiên định. Quyết định như vậy phảng phất nói cho người khác rằng, Lý Nhạc Phàm cũng là người cố chấp.