Võ lâm đại hội đang tới cao trào, ai ngờ một đám hồng y nhân đột nhiên xuất hiện phá vỡ thế cục. Thật không dễ mới tạo được tình thế phát triển như vậy lại bị người phá hoại, đổi lại là ai đều không cam từ bỏ. Thuyết Huyết ánh mắt lạnh lùng nhìn đám người vừa tới, chỉ bất quá hắn tu dưỡng thâm hậu, vẫn là thanh sắc bất động, tĩnh lặng chờ sự tình phát triển. Người đến ước chừng tầm hai ba trăm, kẻ nào cũng đều đeo mặt quỷ, một thân hồng bào như lửa, ở tại đại hội vạn người hiện ra đột ngột dị thường. "Là Tâm nhi?" Quan Mạc Vân nhìn thấy nữ nhi của mình cũng ở trong đó, trên mặt kinh hỉ vạn phần. Đang muốn bước lên, Hồng y thủ lĩnh ở phía đối diện quát lên: "Ngừng lại! Người nếu dám tiến lên một bước, lão phu sẽ vặn gãy cổ tiểu nữ nhi này!" Dứt lời, bàn tay phải nắm lấy cổ Quan Tâm. "Dừng tay!" "Làm càn!" Thiên Tà Tông tả, hữu hộ pháp dẫn đầu đồng loạt quây lại đây, đứng đối lập bên Hồng y nhân. Tình hình này mà xét, một lời bất hòa liền phát sinh thành một tràng hỗn chiến hung tàn. "Ha ha ha!" Hồng y thủ lĩnh cất tiếng cười nhạo báng, nói lớn: "Võ lâm Trung Nguyên cũng chỉ như thế, đều là lũ chó cắn nhau ngu ngốc!" "Cái gì?" "Xuất khẩu cuồng ngôn! Con mẹ người là ai?" "Súc sanh nơi nào tới, còn không mau cút về cũi chó của các người, đấy mới là địa phương của đám súc sanh". "Hừ, cũng không biết bọn nào thất đức, không quản tốt đám súc sinh nhà mình, lại thả cho chạy loạn". "Ha ha ha…" Một lời đã kích làm tất cả nhân sĩ giang hồ dưới đài phẫn nộ, không khỏi chửi mắng lại một phen. Quả nhiên là người nhiều lực mạnh, chúng nhân người một câu ta một câu, nhất thời dập tắt vẻ kiêu căng ngạo mạn của hồng y thủ lĩnh. "Hừ!" Hồng y thủ lĩnh cả người run rẩy, một cổ khí tức âm lãnh tản khai, hét lên: "Đám người Trung Nguyên các người chỉ biết kêu la chửi mắng…" "Bùng…" Thuyết Huyết khí thế bạo tăng, nháy mắt đánh tan uy áp đối phương bức ra, thản nhiên hỏi: "Các hạ rốt cuộc là người nơi nào? Đến Võ lâm đại hội của chúng ta có chuyện gì?" "Lão phu Liễu Sanh Vân Hạc…" Hồng y thủ lĩnh cười lạnh lùng nói: "Nghe nói Trung Nguyên các bang phái hữu lễ, nghĩ không ra các người là đãi khách như thế, thật là nghe danh không bằng gặp mặt. Hừ hừ…" "Người của phiên bang ngoại vực?" Tại một góc, Tư Mã Như dừng bút lại, nhìn thẳng vào đám người này, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét. Phó Suất ở gần hỏi: "Tư Mã tiên sinh, người đối với đám người phiên bang ngoại vực biết được bao nhiêu?" "Phiên bang ngoại vực đều là các tiểu quốc, vốn không đáng nhắc tới" Tư Mã biểu tình khinh thường, rồi lập tức cảm khái thở dài: "Nghĩ tới lúc nước ta phồng thinh, các nước láng giềng bọn chúng hàng năm hiến công, bây giờ Đại Minh lại đang suy bại, sài lang hổ bảo tự nhiên lại dám dòm ngó Thần Châu đại địa chúng ta. Nhất là sau khi đám Thát Đát tộc xâm lấn, đám phiên bang ngoại vực lại càng nhân cơ hội kiếm chút canh ngon". "Thì ra là thế…" Mọi người bừng tỉnh! Nói vậy lần này đám người từ ngoại vực tới, chính là muốn kiếm chút chỗ tốt. "Lão gia tử, Liễu Sanh Vân Hạc kia là ai thế?" Long Tuấn một bên tiến lên hỏi. "Liễu Sanh Vân Hạc này hẳn chính là người của đệ nhất gia tộc của "Lưu Ly quốc"…" Tư Mã ánh mắt như thêm phần căm hận nói: ó lẽ các người rất ít nghe qua về Lưu Ly quốc, nhưng mỗi binh lính, chiến sĩ sẽ tuyệt đối không xa lạ!" "Ồ?" "Cướp biển… Bọn chúng là chính là cướp biển xâm lấn quốc thổ ta…" "Cái gì?" Mọi người vừa kinh vừa nộ, đến cả Nhạc Phàm cũng bất giác xiết chặt nắm tay. Giữa sân, Thiết Huyết biểu tình vẫn như cũ: "Thì sao? Đối đãi bằng hữu, chúng ta chính là hữu hảo nghênh đón, còn đối địch nhân, chúng ta tự nhiên chẳng phải khách khí!" Liễu Sanh Vân Hạc đang muốn phản bác, Quan Mạc Vân đã tiếp lời: "Không biết các hạ vì sao bắt nữ nhi của ta? Nếu là có việc gì, cứ đến tìm Quan mỗ là ta, cần gì phải bắt tiểu hài tử trút giận". "Cha!" Quan Tâm vẻ mặt phẫn nộ nói: "Đám người này hèn hạ vô sỉ, lại dám tại dưới chân núi đột kích con, nếu không phải con nhất thời sơ ý…" "Không đúng không đúng!" Liễu Sanh Vân Hạc khoát tay giải thích: "Bọn Sơn Điền lúc ấy vốn là muốn mai phục các phái chính đạo, ai ngờ lại bị tiểu nữ oa này phát hiện, hơn nữa nàng một lời vừa nói đã động thủ với mấy người Sơn Điền, bất đắc dĩ đành phải bắt tiểu nữ oa này". "Vô sỉ! Quá vô sỉ! Lại có thể có ý tứ khi dễ nữ nhân!" "Hèn hạ! Lấy nhiêu khi ít! Các người thế cũng là nam nhân?" "Không sai, ta xem những kẻ này cả súc sanh đều không bằng". "Con mẹ nó! Hóa ra Thánh nữ hắc đạo lại giúp cho chính đạo tránh được một tai kiếp!" "Đúng vậy! Trời của ta, đấy là thế đạo sao! " Dưới đài mọi người tới tấp buông lời, chính đạo cửu phái mỗi người đều giận tới xanh mặt, thế nhưng lại không biết nói sao mới tốt, đành gắt gao nhìn đám khách không mời mà tới kia. Không để ý tới ánh mắt chực ăn thịt người của chính đạo cửu phái, Liễu Sanh Vân Hạc tiếp tục nói: "Xin Thiên Tà Tông tông chủ yên tâm, sau đó thì lão phu biết được nàng là Thánh nữ của Thiên Tà Tông, cho nên cũng không có làm khó nàng, lần này đến đây chính là muốn đem nàng trả lại cho các người". Nói lại, tình huống này quả thực phức tạp… Ngày đó, Quan Tâm bị người nói mà xuống Thiếu Lâm, tâm tình vốn là không tốt, ai ngờ nửa đường phát hiện có người mai phục, lại ngộ là đối phó mình, giận dữ tới hỏi cũng không hỏi đã đánh tới, cuối cùng đương nhiên thực lực không bằng người mới bị bắt đi. Bất quá, Quan Tâm xuất hiện lại phá hỏng kế hoạch của Liễu San Vân Hạc, cũng để cho chưởng môn các phái chính đạo mạc danh kỳ diệu mà qua một kiếp nạn. Ân oán trong đó, nhất thời cũng khó mà nói rõ. Thấy nữ nhi bình yên vô sự, Quan Mạc Vân nhất thời yên tâm không ít. Vì vậy tỉnh táo hít một hơi nói: "Tiểu nữ phá hư chuyện của các hạ có điều không đúng, nhưng mong rằng các hạ bỏ quá cho. Về phần bồi thường…" Liễn Sanh Vân Hạc ra vẻ phóng khoáng nói: "Không có gì không có gì! Nếu đã là Thánh nữ của quý tông, việc này coi như chưa có phát sinh đi! Bất quá…" Đang nói chợt chuyển giọng, lại bảo: "Bất quá lão phu có một thỉnh cầu nho nhỏ, hy vọng Quan tông chủ có thể lo lắng một chút." Nói rồi, tay rời khỏi cổ Quan Tâm. "Ồ? Mời các hạ cứ nói" Quan Mạc Vân lông mi khẽ nhíu, cười cười không lên tiếng. Hắn biết đối phương chẳng phải phường tốt lành gì, nếu không cũng sẽ không đi mai phục các phái chính đạo. Bất quá hiện tại Quan Tâm trong tay đối phương, cũng thật không thể nói gì khó nghe. "Ta sẽ nói thẳng vậy" Liễu Sanh Vân Hạc hài lòng gật đầu đáp: "Chúng ta vốn là muốn thu phục thế lực các phái chính đạo, nhưng là bị Thánh nữ quý tông phá hủy, cho nên ta hy vọng hắc đạo thế lực các người có thể quy phục chúng ta, đương nhiên, lão phu sẽ không xử tệ với các người". "Ồ…" Khẩu khí thật lớn lối! Thái độ thật kiêu ngạo! Lời vừa nói ra, thật là đả kinh bốn phương. Có người phẫn nộ, có người khinh thường, có người cười nhạo, cũng có người là thận trọng cân nhấc. Hắc đạo thế lực tại trong giang hồ đã thâm căn cố đế, dị thường khổng lồ, đến cả Thiết Huyết với cường thế như vậy cũng không dám một lời muốn thôn tính bọn họ, một đám ngoại vực lại dám ở trước mặt quần hùng giang hồ phóng ngôn không cố kỵ, Liễu Sanh Vân Hạc thật là đại ngôn không biết xấu hổ. "Ha ha ha…" Quan Mạc Vân cười lớn nói: "Các hạ thật có cam đảm… Chẳng lẽ người không biết, tự mình làm khó cho người?" "Làm khó người khác? Không không không…" Liễu Sanh Vân hạc bất mãn thái độ đối phương, trực tiếp nói: "Giang hồ Trung Nguyên các người không phải chính là kẻ mạnh làm vua hay sao? Chỉ cần ta so với các người mạnh hơn, tự nhiên có thể thu phục các người, như thế nào gọi là bức người làm khó? Dụng lời Trung Nguyên mà nói, hẳn là "Lẽ đương nhiên" đi". "Ồ!" Quan Mạc Vân đang nói, lại bị những lời này chặn họng. Nghĩ đến, hắn còn không phải loại người vênh váo hung hăng như thế sao, không nghĩ tới hôm nay lại từ trên kẻ khác cảm nhận được đãi ngộ đồng dạng như thế, tư vị trong tâm, không phải người ngoài có thể hiểu được. Quan Mạc Vân như thế, mà tâm tình của hắc bạch lưỡng đạo cùng thế lực trung gian há lại không giống vậy. Loại cảm giác này chỉ có thể dụng hai từ để hình dung, đó chính là "Khuất nhục!" "Con mẹ nó ngươi đừng lắm mồm!" Vừa nói chính là hữu hộ pháp Thiên Tà Tông, Nhan Hùng, hắn hung hăng nhìn đối phương quát: "Liễu Sanh Vân Hạc thì sao? Ta không quan tâm người là Vân Hạc hay Vũ Hạc, nhanh thả Thánh nữ của chúng ta ra, nếu không, lão tử hôm nay cho người thành hạc chết". "Mau mau thả người…" Bên trái, dưới sự thống lĩnh của hữu hộ pháp, đoàn người Thiên Tà Tông binh khí cầm lên tay, tùy thời chuẩn bị xông lên. "Đám Trung Nguyên các người chính là cuồng vọng vô tri… Để lão phu hôm nay cho các người kiến thức kiến thức, thế nào mới gọi là võ học chân chính!" Vừa dứt lời Liễu Sanh Vân Hạc lấy tay làm đao, tùy ý chém tới, khiến cho người ta một loại cảm giác huyền diệu…. "Bùng…" Một đạo đao kình vô hình đột nhiên kéo tới, cứ thế mà phá tan tiên thiên cương khí của Nhan Hùng, đánh vào cơ thể hắn. "Phụt…" Máu tươi phun ra! Ai cũng không nghĩ tới, tiên thiên cao thủ như Nhan Hùng đến một chiêu của đối phương cũng đỡ không được. "Nhan hộ pháp!" Quan Mạc Vân kinh hãi, để mọi người bao lại bảo vệ Nhan Hùng. Đại hội đột nhiên trở thành lặng ngắt như tờ, hoàn cảnh áp lực làm cho không khí dần trầm trọng! Nhan Hùng yếu sao? Đương nhiên không! Hữu hộ pháp của Thiên Tà Thông như thế nào có thể dụng từ "yếu" để hình dung? Trong lòng mọi người đều minh bạch, không phải Nhan Hùng quá yếu, mà là đối phương quá cường đại. Lại có thể tùy ý xuất ra một chiêu, khiến tiên thiên cao thủ thụ trọng thương, thực lực cường hãn như thế, quả thật có tư cách kiêu ngạo. "Cha!" Nhan Nguyệt Thi nháy mắt xuất hiện tại tràng, ôm lấy Nhan Hùng: "Cha… cha, người thế nào? Thế nào rồi?" Quan Mạc Vân bất đắc dĩ lắc đầu, không biết nên mở miệng an ủy thế nào. Đáng tiếc hắn tự thân cũng bị trọng thương, nếu không nhất định vì huynh đệ mình mà đòi lại công đạo. Có vết xe đổ của hộ pháp Thiên Tà Tông, các thế lực còn lại nào dám làm loạn, từng người thối lại về nhất phương thế lực của mình, yên tĩnh chờ xem sự tình phát triển. Hành động lui lại này, lại làm cho người của Thiên Tà Tông sợ hãi không thôi. Đương nhiên, đủ loại phản ứng của các đại thế lực, đều không được Thiết Huyết để vào mắt. Nhìn Nhan Hùng bộ dáng thụ trọng thương, Nhan Nguyệt Thi lo lắng không thôi, vội vàng vận chuyển chân khí gúp phụ thân liệu thương. Không nghĩ tới chân khí vừa nhập thể, sắc mặc Nhan Hùng lại càng tái nhợt. "Tại sao lại như thế ? Không… Cha…" Nhan Nguyệt Thi cưỡng chế nghịch chuyển chân khí, huyết khí nhất thời bốc lên! "Hắc hắc!" Liễu Sanh Vân Hạc âm hiểm cười: "Tiểu nữ oa, ta khuyên các người chớ làm xằng làm bậy. Kình lực của lão phu các người lại có thể hóa giải sao! Người nếu tiếp tục làm thế, hắn càng chết nhanh hơn. Các người chính là ngoan ngoan phủ phục dưới ta, ta tự nhiên xuất thủ cứu hắn!" "Để ta tới xem sao". Phó Suất lập tức đi tới sau thê tử, bắt mạch một lúc, hắn phát hiện kinh mạch trong cơ thể Nhan Hùng rối loạn, một đạo cương kình dang chạy loạn trong nội tức, nếu không phải Nhan Hùng đã nhập tiên thiên, sợ rằng lục phủ ngũ tàng đều bị chấn đứng thành từng đoạn. Nhiễu loạn như thế, nếu không lập tức bức đạo nội kình trong cơ thể kia ra, hậu quả thật không thể tưởng. Nhan Nguyệt Thi thấy Phó Suất vẻ mặt ngưng trọng, gấp giọng quan tâm hỏi: "Lão Phó, cha muội rốt cuộc thế nào?" "Tình huống thật không hay!" Phó Suất lắc đầu, nhíu mày nói: "Ta thử vận công trước vì nhạc phụ đại nhân ổn trụ thương thế, xem xem có thể khu trừ ngoại kình trong cơ thể người hay không, muội tại một bên giúp ta hộ pháp". "Được…" Nhan Nguyệt Thi đang chuẩn bị bắt đầu, thì Nhạc Phàm bước tới, nói: "Ta hiểu y thuật, để ta xem!" Đôi phu thê nghe vậy ngẩn ra, lập tức mừng rỡ! Bọn họ biết được bản lãnh Nhạc Phàm, tâm lý tự nhiên buông lỏng không ít. "Ồ! Đó chính là Đao cuồng!" "Hung thần cũng cứu người sao? Ta không có hoa mắt chứ". "Huynh đệ, nhanh đỡ ta, ta cảm giác được mình tự sản sinh ảo giác". "Trời ơi!" Đưới đài từng tiếng hô hoán cất lên. Nhạc Phàm không nói nhiều lời, một đạo nguyên khí trực tiếp đưa vào trong cơ thể Nhan Hùng, một bên ổn định lại kinh mạch, một bên trục xuất đạo khí kình kia ra… "Phụt…" Kình khí ra khỏi cơ thể, trên mặt đất lưu lại một đạo ấn ký thật sâu, làm người trợn mắt cứng lưỡi. "Ồ!" Liễu Sanh Vân Hạc trong mắt hiện ra vẻ kinh dị, bất giác nhìn chăm chăm vào Nhạc Phàm. Phó Suất cùng Nhan Nguyệt Thi thấy Nhan Hùng đã không sao, lúc này mới chính thức thở phào một hơi. Làm xong tất cả, Nhạc Phàm tại tự bước về góc cũ, phảng phất như các sự tình khác đều không liên quan tới hắn. Nhìn thật sâu bóng lưng Nhạc Phàm xoay người đi, Quan Tâm muốn nói điều gì, nhưng lời đến miệng thì lại nghẹn ngào. Tâm lý của hắn, rốt cuộc suy nghĩ cái gì? Tại sao hắn cô độc như vậy? Tựa hồ cho tới bây giờ đều không có ai chân chính hiểu rõ hắn! Nhạc Phàm quay đi rồi, Nhan Hùng cũng tỉnh táo lại. Khi hắn chứng kiến loại ánh mắt quan tâm ân cần của nữ nhi, trong lòng có chút cảm khái. Hồi tưởng lúc đầu, đủ loại rối loạn, chuyện xưa thật không thể quay lại. Nhan Nguyệt Thi ánh mắt rưng rưng, cũng không có chú ý tới biến hóa rất nhỏ của phụ thân. Nhưng thấy phụ thân thụ thương nặng thế này, nàng không sao nói thành lời. Đang muốn rút kiếm tiến lên, lại bị Phó Suất kéo lại: "Nguyệt Thi không thể khinh thường vọng động! Đối phương võ công quái dị, thâm bất khả trắc. Chúng ta trước hết bảo hộ cha muội đã. Cừu này chúng ta tạm thời ghi nhớ, sau này tự nhiên phải đòi lại" Phó Suất mắt hiện hàn quang, nếu không phải lo lắng liên lụy thê tử, sợ rằng đã sớm tiến lên. "Thi nhi ngừng lại!" Nhan Hùng lên tiếng ngăn nữ nhi: "Đến cha còn dưới một chiêu của hắn mà bại, con tới sao được… Ài! Hài tử, những năm gần đây thật làm khổ con! Là cha đối với con không đúng…" "Cha! Cha…" Nghe được phụ thân tự mình thừa nhận, Nhan Nguyệt Thi sớm đã bỏ đi cừu hận, ủy khuất nhiều năm giờ khắc này phóng thích ra, nước mắt không ngừng hạ xuống, thấm ướt cả tâm linh. Nhớ tới việc năm đó, Nhan Hùng trong lòng cảm thán, thanh âm khàn khàn mà nhu hòa nói: "Năm đó là cha sai, là cha sai rồi!" Phó Suất cười khổ, Nhan Nguyệt Thi nhào vào lòng Nhan Hùng, lắc mạnh đầu, đau khổ chua xót giờ lại không nói nên được một lời. Mọi người chung quanh ngại không phá vỡ bầu không khí như vậy, chỉ là lẳng lặng nhìn tới. Chỉ chốc lát sau, Nhan Hùng đẩy ra Nhan Nguyệt Thi, hướng tới Phó Suất nói: "Giúp ta mang Nguyệt Thi đi, chiếu cố nó cho tốt… Thế ta cám ơn Lý… tiểu huynh đệ". "Con biết rồi… phụ thân đại nhân" Tâm kết nhiều năm buông bỏ, tâm tình Phó Suất cũng khai sáng rất nhiều. Chỉ bất quá hiện tại không phải là lúc đàm luận. Vì vậy hắn ôm lấy Nhan Nguyệt Thi kéo về phía Nhạc Phàm. "LãNhan…" Quan Mạc Vân thấy bộ dáng Nhan Hùng như thế, lại suy nghĩ tới đả kích mà mình chịu, một chút phảng phất già đi rất nhiều, tâm tranh hùng dần dần nhạt đi. Thế nhưng lúc này đã là thế cưỡi hổ khó hạ, hơn nữa nữ nhi của mình còn ở trong tay người, hỏi hắn như thế nào cam tâm. Vì vậy hướng tới lão giả tóc bạc trắng bên cạnh nói: "Trịnh lão, tất cả lấy đại cục làm trọng, người trước hết dẫn các đệ tử Thiên Tà Tông lui lại đi! Việc của tiểu nữ, ta tự có chủ trương". Vì cứu nữ nhi của mình, Quan Mạc Vân chuẩn bị buông tay gắng sức. Chỉ là hắn không muốn chứng kiến cơ nghiệp Thiên Tà Tông cứ thế hủy hoại trong chốc lát, nên để cho đệ tử toàn bộ thối lui. Trịnh Vũ Lam là tả hộ pháp, chính là người có thâm niên lâu nhất ở Thiên Tà Tông, địa vị chỉ dưới Tông chủ, do hắn chưởng quản Thiên Tà Tông, tự nhiên là thích hợp. Nhìn thấy ánh mắt quyết tuyệt của Quan Mạc Vân, Trịnh Vũ Lam như thế nào không biết quyết định của đối phương, đành thở dài một tiếng nói: "Vậy Tông chủ cần cẩn thận hành sự!" Nói rồi, cùng Nhan Hùng dẫn theo đoàn người Thiên Tà Tông toàn bộ lui về phía thế lực hắc đạo. Liễu Sanh Vân Hạc thấy đám người Thiên Tà Tông lui lại, còn tưởng rằng đối phương đã thỏa hiệp, cười nói: "Tốt lắm! Quan tông chủ chính là đã hiểu rõ việc?" "Ha ha ha…" Quan Mạc Vân cất tiếng cười lớn nói: "Nghĩ rõ rồi, ta phi thường rõ ràng." Không đợi Liễu Sanh Vân Hạc có phản ứng, Quan Mạc Vân tiếp tục nói: "Nghĩ tới Quan Mạc Vân ta tung hoành giang hồ hơn mười năm, mặc dù là hắc đạo, cả đời cũng là đỉnh thiên lập địa, dám nghĩ dám làm. Nghĩ không ra hôm nay, Quan Mỗ lại bị tặc khấu ngoại tộc bức ép…" Ngón tay chỉ đối phương, quắc mắt phẫn nộ quát: "Quan mỗ bất tài, nhưng khinh thường cùng tặc khấu thỏa hiệp, giúp cho cường đạo xâm lược, theo súc sanh ngoại lai bán nước! Hôm nay, tất phải liều chiến, là sinh là tử, tuyệt không hối hận! Tặc khấu các người, có dám cùng ta chiến không? Có dám cùng ta nhất chiến?" Lời tới tối hậu, từng từ vang vọng, sục sôi chí khí, chấn động nhân tâm! Đốt lên ngọn lửa kìm nén trong tâm mọi người. Thế nào là khí tiết? Đây chính là khí tiết! Thế nào là kiêu ngạo? Đây tức là kiêu ngạo! Nếu phải dùng ngôn ngữ để hình dung: đó chính là kiên trì bất khuất cùng niềm tin! Đó chính là phẩm chất trước địch nhân hoặc áp lực khốn cùng trước mắt mà không khuất phục! Đó chính là ngạo cốt tại đại nghĩa trước mắt. Không luận đen trắng, không luận trắng đen, không phân chính tà, duy chỉ có tâm vinh nhục. Giờ khắc này, tất cả nhân sĩ giang hồ huyết khí đều sôi trào! Giờ khắc này, tất cả người Trung Nguyên tâm cũng đều kích động. Giờ khắc này, tựa hồ lồng ngực mọi người đều ưỡn thẳng. Loại kiêu ngạo này, loại tự hào này, không phải cứ lực lượng là có thể ban cho. "Khón kiếp! Người là kẻ khốn kiếp!" Liễu Sanh Vân Hạc cuồng nộ vô cùng! Ánh mắt dữ tợn chằm chằm nhìn Quan Mạc Vân gằn giọng: "Được được được! Nếu người chấp mê bất ngộ, vậy để lão phu cho người thống khổ mà chết đi" Lập tức tay gỡ mặt nạ quỷ ra, sắc mặt xanh đen, nếp nhăn gấp thành từng đoàn, nhìn qua khiến người ta ghê tởm. "Cha…" Quan Tâm lo lắng nhìn phụ thân mình, trong lòng hối hận vạn phần. Hối mình vì sao ngay từ đầu không nghe lời phụ thân, hận mình bổn sự không học cho tốt chỉ làm phiền hà cho phụ thân. Địch mạnh ta yếu, Quan Mạc Vân vốn đã bị nội thương, làm sao có thể là đối thủ của Liễu Sanh Vân Hạc? Bất quá hắn trong lòng đã quyết định, dù có phải sử dụng cấm kỵ thuật cũng không tiếc. "Bắt hắn lại đây cho ta!" Liễu Sanh Vân Hạc tay vung lên, cũng không tự thân động thủ, mà là lệnh bốn gã hồng y võ sĩ ở sau tiến lên. "Đến đây!" Thân hình khẽ động, Quan Mạc Vân đã lao lên trời, sau đó lợi dụng bí pháp Thiên Tà Tông trong nháy mắt đề cao lực lượng tự thân… Hồng y võ sĩ sử dụng binh khí tựa kiếm mà không phải kiếm, tựa đao mà không phải đao, chiêu thức lại càng quỷ dị! Trong khoảng thời gian ngắn, siêu cấp cao thủ như Quan Mạc Vân vẫn bị vây chặt. Đinh Nghị đứng ở một bên Nhạc Phàm, hiếu kì hỏi: "Sư phụ, bọn họ dùng là võ công gì thế? Còn có kia là binh khí gì? Vậy mà lại cần hai tay sử dụng cùng lúc". "Nếu là ta nhớ không lầm, loại binh khí đấy hẳn là một loại Đường đao" Nhạc Phàm có chút cau mày, xem ra hắn biết được cũng không nhiều lắm. "Điều này ta biết" Chu Tĩnh Nguyệt chủ động lên tiếng: "Ta từng tại Hoàng cung xem qua ghi chép về loại đao này. Đây đích thật là một loại Đường đao, truyền thừa từ triều Đường, sau thì bị Lưu Ly Quốc đạt được loại chú tạo thuật của loại đao này, trải qua cải biến mới trở thành "Thái đao" như hiện tại… Mà hải tặc bọn chúng tự xưng là võ sĩ, cho nên Thái đao này cũng được gọi là "Võ sĩ đao". Loại "Võ sĩ đao" này thân mảnh dài, cực kỳ sắc bén, khi huy động chẳng những có thể giảm bớt lực cản, còn có thể gia tăng cường độ lực lượng, có thể nói so với kiếm càng mạnh hơn, so với đao càng nhanh hơn. Bởi vậy võ công bọn chúng cương nhu hỗn hợp, không theo hẳn một đường". Long Tuấn nghe vậy khinh thường nói: "Có gì đặc biệt hơn người, còn không phải đều là một đám cường đạo phóng hỏa cướp của". Đinh Nghị đang muốn phụ họa vài câu, Khấu Phỉ đột nhiên ngắt lời hỏi: "Lý tiểu tử, người có thể nhìn ra nông cạn của tên Hồng y thủ lĩnh kia hay không?" Đám người Phó Suất ngẩn ra: "Chẳng lẽ các vị tiền bối đều nhìn không ra thực lực người nọ?" "Điều này…" Khấu Phỉ vẻ mặt đỏ lên, ngại ngùng đáp: "Nhìn ra được thì cũng không cần hỏi Lý tiểu tử… đối phương khí tức âm trầm, lại còn phiêu hốt bất định, mấy lão gia hỏa chúng ta đều nhìn không thấu căn cơ của đối phương, có thể nghĩ tới cảnh giới đối phương so với chúng ta còn muốn cao hơn một chút". "Cảnh giới? Các người không phải đều đã bước vào thiên đạo, vậy mà nhìn không ra đối phương?" Nhạc Phàm trầm ngâm nói: "Người kia tạo cho ta một loại cảm giác nguy hiểm, xem ra sự tình càng lúc càng phức tạp". Nhạc Phàm cũng không chính diện trả lời, chỉ là nói ra cảm giác của thợ săn, lập tức ánh mắt chuyển sang phía Thiết Huyết, người sau lại là chau mày, không biết đang tính toán gì. Hai bên va chạm không ngớt, Quan Mạc Vân vẫn như cũ rơi vào thế hạ phong. Việc này càng làm mọi người một lần nữa nhận thức tới thực lực mạnh mẽ của đám hồng y võ sĩ này, các thế lực lớn càng không dám coi thường vọng động. Thiết Huyết một mực yên lặng chú ý tới nhất cử nhất động tại tràng. Trên mặt là biểu tình vô kinh vô ý, mặc cho ai cũng không nhìn ra trong lòng hắn rốt cuộc là định thế nào? Một trận qua đi, trận thế rốt cuộc đã biến hóa! "Giải! Thiên cương phá…" Quan Mạc Vân chân khí vận chuyển càng lúc càng nhanh, cuối cùng cứ thế mà phá vỡ tiên thiên cương khí của bản thân. Kình phí kịch liệt bạo loạn, mạnh mẽ chấn văng bốn gã hồng y võ sĩ ra thật xa… Lập tức dựa vào chút khe hở đấy, người trong nháy mắt vọt tới bên cạnh Quan Tâm. Đang định giải cứu nữ nhi, thì một bóng đen nháy mắt đã che tại giữa hai cha con Quan Mạc Vân. "Muốn cứu người sao? Khốn kiếp!" Một tiếng quát mắng, Liễu Sanh Vân Hạc trực tiếp xuất thủ, "Bùng", thoáng qua đã đánh văng Quan Mạc Vân, hoàn toàn không chút trở ngại "Cha!" "Tông chủ…" "Dừng tay!" Quan Tâm cuồng loạn hét lớn, mọi người Thiên Tà Tông vội vàng quây tới, đến cả Thiết Huyết cũng đứng giữa hai bên, phòng ngừa Liễu Sanh Vân Hạc lại xuất thủ. Chỉ thấy Quan Mạc Vân toàn thân là máu nằm trên mặt đất, vẻ mặt vặn vẹo, hiển nhiên là vận dụng cấm kỵ thì phải chịu hậu quả thống khổ. Quan Mạc Vân đại biểu cho cao thủ Trung Nguyên, cứ như vậy bị người một quyền đánh ngã, tâm lý mọi người làm sao chịu được? Nhưng thấy Thiết Huyết ra mặt, mọi người đã lại phấn chấn. Dù sao Thiết Huyết uy thế cường hãn vừa rồi đã khắc sâu ở trong đầu của mọi người. "Thiết Huyết Hội chủ, đuổi đám súc sanh này về lại chuồng đi". "Đúng! Thiết Huyết Hội chủ nhất định phải thu thập bọn chúng thật tốt…" "Thu thập bọn chúng…" "Thu thập bọn chúng… Thu thập bọn chúng…" Tiếng hô của quần chúng càng lúc càng lớn, Liễu Sanh Vân Hạc sắc mặt khó chịu, cuối cùng nhịn không được hét lớn. "Câm miệng! Câm miệng…" Tiếng hô tận trời, chấn tai nhức óc! Tựa hồ cả mây mấy tầng trời cũng đều bị đánh xơ xác. Trên đài yên tĩnh chết chóc. Một thanh âm của cá nhân vậy mà vượt quá vạn người, uy lực thật vô cùng! Quan Hùng nhìn tới Nhạc Phàm một góc, lập tức chuyển tới Thiết Huyết bảo: "Thiết Huyết Hội chủ, hy vọng người có thể xuất thủ cứu Thánh nữ của tông ta, Thiên Tà Tông chúng ta tuyệt đối không quên phần ân tình này…" Thiết Huyết cười nhạt: "Đều là giang hồ nhất mạch, tất sẽ tương trợ". Hai bên đang giằng co, thì tại lúc này, ở xa xa lại có một đám người tới! "Bổn tọa chính là Quốc sư Tây Vưc La Ma Sa, lần này một đường đến bái phỏng giang hồ Trung Nguyên…" Mấy trăm hoàng y vũ giả được một lão giả trang phục hòa thượng dẫn đầu đi tới. "Tiên Vu gia tộc Tiên Vu Khắc Trọng đến đây bái phỏng Trung Nguyên…." Ở một phía, hai lão giả cẩm y cũng dẫn theo mấy trăm người đi vào giữa sân. Nhìn đám người cuối cùng, Long Tuấn cùng Đinh Nghị hai mắt mở lớn: "Sao lại là bọn chúng? Bọn chúng sao lại cũng đến đây". Nhạc Phàm nhìn lại, người tới lại chính là Quốc sư Thát Đát tộc Vũ Văn Trường Sanh!!!