Thương Thiên

Chương 340: Lực phá huyết trận đao phong hàn

Thiếu Lâm chính viện, hai phương thế lực đứng đối địch, bốn phía nồng đậm huyết tinh kích động thần kinh chúng nhân, không khí thâm trầm dị thường.
Theo sự xuất hiện của Thanh Thiên, đám người Kính Thủy dưới mặt nạ thần tình lập tức nghiêm túc. Đối phương có thể biết được Ma môn bí truyền "Hóa huyết thần kinh", làm sao mà giống người trong giang hồ? Chẳng lẽ…
Liệt Phong ngăn Cuồng Sa đang muốn động thủ lại, lạnh lùng hỏi:
"Xin hỏi các hạ là ai? Lại có thể biết tới bí mật Thánh môn bọn ta?"
"A di đà phật" Thanh Thiên mạnh mẽ đè áp sân niệm trong lòng, một vẻ lạnh nhạt mà nói: "Ma môn chính là ma, sao còn xưng là thánh… Việc của Ma môn, tiểu tăng cũng biết được một chút, nói vậy các người chính là Ma môn Tứ sứ?"
"Người là người của Thánh Vực?" Liệt Phong thanh âm băng lãnh, trong mắt một đạo tinh quang bạo xạ mà tới, bức thẳng hướng Thanh Thiên. Người sau hai tay hợp nhất, cương tráo hộ thân, tinh quang liền lập tức tiêu tán vô hình.
"Nghĩ không ra người của Thánh vực lại có thể xuất hiện tại đây. Nhìn tới đây sự việc đã vượt ra dự liệu của chúng ta…" Dưới mặt nạ, Kính Thủy chau mày, mở miệng châm chọc: "Không biết người của Thánh vực từ lúc nào nhúng tay vào sự tình trên giang hồ? Chẳng lẽ các người muốn phá vỡ quy củ?"
"A di đà phật" Thanh Thiên chắp song chưởng, mặt không đổi sắc nói: "Ma môn tới, sao Thánh vực tới không được? Nếu nói phá vỡ quy củ, thì sợ là các ngươi cũng đã làm không ít?"
"Thì sao?" Kính Thủy thảnh nhiên chẳng để ý: "Hiện tại Thần Châu đã loạn, thế cục của thiên hạ một lần sắp phân lại, Thánh Môn bọn ta tự thuận theo thiên mệnh chấp chưởng thiên hạ… Lúc này, các người đừng mơ tưởng sử dụng thủ đoạn hèn hạ gì!"
Thiếu Lâm chúng tăng vẻ mặt mờ mịt, bọn họ cũng không biết thân phận chân chính của Thanh Thiên. Lúc này nghe hai người đối thoại cũng là nghi hoặc không thôi. Chỉ có đám người Nhạc Phàm, Khấu Phỉ mơ hồ hiểu ra.
"Câm mồm!" Thanh Thiên luôn luôn bình thản, đây cũng là lần đầu gầm lên: "Thần Châu ta rộng lớn, cũng không để các người nhúng tay vào. Nếu các người chấp mê bất ngộ, đừng trách tiểu tăng động nộ kim cương".
Dứt lời, Thanh Thiên khí thế bạo phát, thiên địa xung quanh trống rỗng sinh ra một cổ vô hình chi lực, phô thiên cái địa hướng Kính Thủy ba người đánh tới.
"Uy áp?" Cuồng Sa khinh thường nhìn đối phương, đồng dạng phát ra một luồng lực đạo vô hình kháng cự.
Tại Đại Hùng bảo điện, Thi Bích Dao cùng Tiểu Minh Hữu khẩn trương chú ý tình huống phát sanh bên ngoài. Trong đại điện, Tiểu Hỏa đảo qua đảo lại, thỉnh thoảng phát ra tiếng gầm trầm thấp, tâm tình phảng phất trầm trọng phi thường. Nghĩ tới, Cùng Kỳ loại ma thú này mà nói, còn hứng thú gì hơn so với giết chóc, nếu không phải là Lý Nhạc Phàm dùng bạo lực uy hiếp, làm cho hắn chịu canh giữ bên người Tiểu Minh Hữu, sợ rằng tên gia hỏa hung bạo này đã lao tới loạn sát một trận.
Tiểu Minh Hữu thấy song phương giằng co, nóng lòng hỏi:
"Vị tỷ tỷ, tỷ xem ca ca tóc bạc cùng sư phụ, sư thúc ta bọn họ có gặp việc gì không? Đối phương thoạt nhìn qua bộ dáng thì rất lợi hại!"
"Ca ca tóc bạc?" Thi Bích Dao sửng sốt, rồi lập tức tỉnh ngộ: "Yên tâm đi tiểu tử. Đối phương mặc dù lợi hại, nhưng ta tin Lý Nhạc Phàm có thể ứng phó. Chẳng lẽ người không tin tưởng ca ca tóc bạc của người?"
"Tin! Ta hoàn toàn tin ca ca tóc bạc chứ… Chỉ là ta còn lo lắng" Tiểu Minh Hữu trù trừ một lúc, lại nói: "… chúng ta có nên ra hỗ trợ họ hay không?"
"Hỗ trợ?" Thi Bích Dao mỉm cười: "Ha… ha… Ta thấy lưu tại đây đã là giúp bọn họ rồi, chẳng lẽ người còn muốn ra ngoài gia tăng gáng nặng cho bọn họ nữa sao?"
"À, ta biết rồi!"
Tiểu Minh Hữu phi thường không cam lòng, tự mình nếu là có lực lượng cường đại, tự mình có thể bảo vệ bản thân, vậy… Ta nhất định phải nỗ lực, nhất định phải mạnh lên!
Thầm nhủ, Tiểu Minh Hữu nắm chặt hai tay, nhìn ra bên ngoài.
"Tiểu gia hỏa này trông thật hứng thú. Ít nhất… so với Lý Nhạc Phàm tên gia hỏa kia còn thú vị hơn nhiều. Hắc hắc…"
Thi Bích Dao tâm lý thị dễ dàng, tựa hồ phát sinh bên ngoài hết thảy đều không liên quan đến mình.
"Bùng" Hai cổ lực đạo vô hình đồng thời bị phá tan, trong không khí truyền lại tiếng nổ lớn! Khí thế mãnh liệt khuếch tán ra bốn phía.
"Bất hay! Mọi người nhanh lui xuống" Không Văn gấp gáp nhắc nhở, lập tức tung ra cương khí hộ thể toàn thân, đám người Khấu Phỉ cũng đồng dạng như thế. Duy chỉ có tăng chúng Thiếu Lâm công lực kém chỉ cảm giác thân như tại trong sóng to gió lớn, sắp trụ không được.
"Xoạt…"
Đột nhiên, Nhạc Phàm chiến đao xẹt qua, khí thế mãnh liệt lập tức tan thành mây khói. Chung quanh tăng chúng nhất thời thở phào nhẹ nhõm, đối với hành động của Nhạc Phàm càng cảm kích trong tâm.
"Ồ!"
Cuồng Sa nao nao, lúc nàyóanh mắt mới chuyển hướng tới Nhạc Phàm, mắt lộ hung ác rít: "Lý Nhạc Phàm, người thật không tệ, thật không tệ! Mặc dù ta hận người, nhưng cũng nhịn không được phải khen ngợi người… Đáng tiếc người cứ đối nghịch với Thánh môn ta, cho nên không chết không được".
"Thì sao?" Nhạc Phàm hoành đao mà đứng, cùng một câu hướng tới đối phương.
"Thạt can đảm!" Kính Thủy ba người trong mắt hiện ánh tinh quang, dù đối phương là địch nhân, thì cũng đáng kính nể. Phần ngạo nghễ đĩnh lập, lại thêm nội liễm khí thế bất phát, không phải kẻ nào cũng có thể làm được! Trầm mặc, Nhạc Phàm mơ hồ cảm giác sự việc kỳ quặc, đối phương đối mình hận sâu như thế, tại sao còn chưa động thủ.
Dựa vào trực giác của thợ săn, Nhạc Phàm suy nghĩ nhanh, đột nhiên hỏi một câu: "Các người chẳng lẽ là đang trì hoãn thời gian".
"Ồ!" Câu nói khiến mọi người tại nơi đây sửng sốt. Đám người Thanh Thiên chau mày, Kính Thủy ba người càng thấy lạnh lùng từ tận đáy lòng, đối phương cảm giác thật nhạy cảm thái quá, chỉ có thể dụng từ kinh khủng để hình dung! Nếu Lý Nhạc Phàm cảm thấy nguy hiểm liền tránh xa, vậy trong thiên hạ còn ai đả thương được hắn?
"A di đà phật" Thanh Thiên phạn âm quát khẽ: "Thiêu Lâm đệ tử nhanh rời khỏi đây".
Thiếu Lâm chúng tăng không biết thân phận đối phương, cùng nhìn nhau, không có chút động tĩnh. Không Văn thấy thế, tức giận mắng: "Diệu Hư còn không mau dẫn người thối lui".
"Đệ tử lĩnh mệnh!" Diệu Hư chắp tay hành lễ, liền vội nói: "Chúng tăng còn không nhanh rời khỏi nơi này".
"Rõ!"
Mọi người đang định rời đi, thì lại lúc này, một màn quỷ dị xảy ra… Trên mặt đất nước máu nồng đậm chậm rãi hướng tản ra bốn phía, cuối cùng ăn mòn cả đại viện, phảng phất tất cả mọi người ở trong biển máu.
"Ha ha ha ha…"
Cuồng Sa thấy thế cười cuồng ngạo không thôi: "Ẩn thế thì thế nào? Thánh Vực thì ra sao? Hiện tại Huyết hà đã thành, đừng nói một tiểu hòa thượng như ngươi, chính là lão bất tử gia hỏa kia tới, cũng đành nhìn tất cả hóa thành huyết thủy mà thôi. Các người hãy nhìn mình dần dần dung hóa thành vũng máu đi…"
Đang nói đột nhiên ngừng hẳn, chỉ thấy một thanh hồng sắc chiến đao mang theo huyết tinh sát khí phách không mà tới!
"Xoẹt xoẹt" vang lớn! Lại là Nhạc Phàm xuất thủ trước tiên.
Dưới đao phong hung mãnh, Cuồng Sa đại kinh thất sắc. Chính là khi hắn muốn né tránh, nhưng lại hoảng sợ phát hiện, tự mình đã bị khí thế, đao thế đối phương bao vây, không chỗ thoát hiểm.
Nhanh! Mãnh! Trọng! Nguy hiểm! Kinh khủng!
Đây là lần đầu Cuồng Sa cảm thấy tử vong gần mình như thế, dù là lần trước bị Nhạc Phàm dụng Tiển hồn gây bị thương, hắn cũng chưa bao giờ cảm giác được. Loại áp lực này giống như là từ bản năng sinh tồn, thấu thẳng tới thâm sâu trong linh hồn.
"Oành…"
Tại lúc mấu chốt, Liệt Phong cùng Kính Thủy tức thì đồng thời xuất thủ, cùng Cuồng Sa ba người hợp lực, mới tạo thành một đạo tường khí vô hình, cùng đao thế Nhạc Phàm đồng thời va chạm. Lập tức bốn người đồng thời kịch chấn thối lui. Cường thế! Lấy một địch ba không rơi xuống hạ phong.
Người khác không rõ, nhưng trong mắt Thanh Thiên cùng Kính Thủy ba người đúng là khiếp sợ không thôi. Nhất là Kính Thủy ba kẻ bọn họ, rõ ràng cảm giác được Lý Nhạc Phàm khí tức trên người chỉ là vừa bước vào thiên đạo chi cảnh. Thế nhưng lựu lượng mãnh liệt như thế làm người ta hoảng sợ không thôi. Cho dù tính là đối phương đột nhiên xuất thủ, nhưng thế công mạnh mẽ như thế quả thực là khiến người nghe mà sợ hãi. Thật là cách biệt ba ngày đã phải mở mắt xem lại.
"Lại là thủ ấn! Tốt! Thật là tốt"
Nhớ tới tình cảnh Trần Hương bị mang đi, Nhạc Phàm trong lòng không khỏi đau thương, trong mắt bạo xuất hai đạo tinh quang khiến người khiếp sợ, cũng không để ý huyết khí bạo ngược, cả người lại bổ nhào tới… Lần này, hắn trong mắt càng thêm vài phần điên cuồng.
"Nhanh lui lại!"
Liệt Phong thấy thế hét vang, ba người đồng thời thối lui, thân như quỷ mị ẩn hiện. Tiếp sau tam kỳ võ sĩ đồng loạt tiến lên, ngăn cản Nhạc Phàm.
"Phụp…"
Nhẹ nhàng thanh âm lướt lên, võ sĩ tu luyện Hóa huyết thần kinh, thân như kim cương liền dưới một đao mà đứt đôi! Sau mặt nạ, Kính Thủy ba người thần sắc phát xuất vẻ ngưng trọng.
"Động thủ! Huyết hà biến…"
Ba người đồng thời thi triểu thủ ấn, từng đạo quầng sáng màu đỏ trong tay bọn họ mà biến ảo. Dưới ánh trăng, một tầng huyết vụ trong trẻo nhưng lạnh lùng tràn ngập cả Thiếu Lâm chính viện, trên mặt đất thi thể đã sớm hóa thành huyết thủy, dần dần bốc cao… cuồn cuộn không thôi.
"A… a… a…"
"A…"
"Cứu ta! nhanh cứu ta…"
"Để ta ra ngoài… để ta ra…" Cả thế giới huyết sắc bao phủ, thiếu lâm tăng nhân giãy dụa trong biển máu. Đối với biển huyết ăn mòn, bọn họ tuyệt vọng kêu gào, tràng cảnh thật như tại địa ngục.
Mà lúc này, đám người Thanh Thiên đang thừa nhận áp lực thật lớn, đã không cách nào bận tâm tới bọn họ.
Thống khổ! Máu tanh! Kinh khủng!
Một tai nạn trước giờ chưa từng có bao trùm cả Thiếu Lâm.
Bóng đêm trong trẻo mà tĩnh mịch, không biết vô tình, hay hờ hững. Dưới chân Tung Sơn đèn dầu đã dần tắt hết, mọi người gối đầu mà ngủ, say trong mộng cảnh.
Mộng có một đời ung dung, mộng có thanh sắc khuyển mã, mộng có khốn cùng thất vọng đến chán nản, còn có sanh ly tử biệt mà bi thương…
Để ngày mai tỉnh lại, bọn họ vẫn sống như cũ, vẫn ì tương lai mà bôn ba như cũ, vẫn tồn tại như cũ…
Chính là giờ đây, không ai nghe được tiếng hô hoán tuyệt vọng, tử vong chực phía sau lưng, càng không người nào biết, lúc này Thiếu Lâm máu tanh bao phủ, vô số tăng nhân ngã xuống địa ngục đang thống khổ giãy dụa… giãy dụa…
Bầy trời một mảnh huyết sắc mông lung, mặt đất cũng là một bể máu, cả thế giới bị một tấm vách vô hình vây quanh, không ai có thể xông ra được!
"A… a…"
"Không…"
"Cứu con! Sư phụ mau cứu con".
Tiếng kêu tuyệt vọng hiện ra thật thương tâm vô lực, Diệu Hư tự thân còn lo chưa xong, làm sao có thể cứu người? Huyết thủy thẩm thấu tới da tay tăng chúng Thiếu Lâm, ăn mòn thân thể họ…
Giờ khắc này, bọn họ trong lòng không phật, không ma, chỉ thầm muốn còn sống được, thầm muốn rời khỏi địa ngục này, hoặc là chỉ cầu một sự giải thoát thống khoái!
Tuy nói phật tu kim thân, vạn thế luân hồi, nhưng có thể còn sống, lại so với chết tốt nhiều lắm. Chính là, còn sống tức còn hy vọng!
Trời và đất phảng phất rất nhanh sẽ hợp lại. Thanh Thiên, Không Văn, Khấu Phỉ, Mạc bắc, Điêu Minh, Cửu Huyền, Diệu Hư bảy người đứng tại huyết hải, thừa nhận áp lực cực lớn. Chỉ có nhờ tiên thiên cương khí cực kỳ kiên cố bảo vệ thân mình, mới có thể miễn cưỡng ngăn cản biển máu ăn mòn.
Mà Nhạc Phàm sau khi lên giết vài tên Tam kỳ võ sĩ, lùi thân thoát ra, một mình đứng giữa vũng máu, thân bạch bào nhiễm huyết không thèm để ý.
Huyết hồng sắc "Bách kiếp chiến đao" nơi tay phát ra từng ông ông chấn hưởng, tự hưng phấn, tự tham lam, tự bạo lệ!
Thấy đối phương thối lui, Tam kỳ võ sĩ cũng không truy kích, mà đều tản ra ẩn thân trong huyết vụ.
Tự trách, đau khổ, bi phẫn, vô lực! Đây là một hồi sanh tử kiếp nạn! Nhìn trong huyết hải tăng chúng Thiếu Lâm đang tuyệt vọng giãy dụa, Thanh Thiên, Không Văn vẻ mặt bi khổ, đám người Khấu Phỉ cũng tràn đầy phẫn nộ. Chỉ vì nhất thời sơ ý, mới tạo thành cục diện không thể thu thập thế này, nếu là ngay từ đầu bên mình đã động thủ, có lẽ…
"Hây…"
Dưới áp lực cực lớn, Khấu Phỉ lửa giận ngút trời, trong tay đại đao trầm trọng lăng không nhất trảm.
"Vấn thiên bát pháp, quỷ thần kinh".
"Phụp…"
Chỉ nghe một tiếng yếu ớt, chung quanh lại không có chút phản ứng nào. Không Văn, Thái Tiêu, Mạc Bắc ba người nhìn nhau, đồng thời nhảy lên, lập tức nhất kích sử ra tuyệt kỷ bình sinh của mình.
"Huyền vũ băng phá Cửu trọng thiên…"
"Xả thân chứng đạo, Kim cương hộ thể…"
"Vô thượng thái cực, Thiên cương chính pháp…"
"Phụp, phụp, phụp…"
Cũng là mấy tiếng vang yếu ớt, ba người vô công mà về, trong lòng đầy nhụt chí. Thu hồi đại đao, Khấu Phỉ trừng cả hai mắt chửi:
"Con mẹ nó! Rốt cuộc đây là cái đồ chơi gì mà lợi hại như thế?"
"Đây là trận pháp, hơn nữa là một loại trận pháp rất lợi hại…" Nhạc Phàm chậm rãi lên tiếng, mọi người âm thầm kinh dị!
Lúc này bọn họ mới chú ý, Nhạc Phàm lại có thể an nhiên đứng tại huyết hải, không thấy nửa điểm ảnh hưởng.
"Trận pháp?" Mọi người sửng sốt, đến cả Điêu Minh bác học đa tài, đối với trận pháp chi đạo nghiên cứu rất nhiều cũng mờ mịt.
Bọn họ những người này đều là cao thủ đứng đầu trong giang hồ, với trận pháp tất nhiên không xa lạ. Chỉ là, bọn họ đã nơi nào thấy được trận pháp kỳ diệu, quỷ dị, tàn nhẫn như thế?
Nhạc Phàm vẻ mặt trầm tĩnh, ánh mắt sắc bén không ngừng tìm tòi bốn phía. Thân là một gã thợ săn hợp cách, lúc này chính là càng phải tỉnh táo.
"Bốn phương tám hướng đều bị huyết vụ ngăn cách, ngay linh thức cũng không biện pháp cảm giác… Thật là trận pháp lợi hại!"
Nhạc Phàm chau mày, trong lòng ý niệm chợt lóe, chiến tay nơi tay hướng xung quanh thăm dò
"Xoẹt…" Đao phong thâm sâu, vậy mà giống như đánh vào bông, mềm yếu vô lực.
"…"
Nhạc Phàm trầm mặc không nói, âm thầm suy tư phương pháp phá trận.
"Con mẹ nó khốn nạn thật! Đến cả thiên địa cảm ứng đều có thể ngăn cách! Thật là đáng chết…"
Khấu Phỉ lên tiếng chửi mắng, Không Văn, Thái Tiêu, Mạc Bắc cũng là không cam lòng! Không cách nào cảm ứng được với thiên địa, nói cách khác, bốn người Khấu Phỉ căn bản không cách nào mượn thiên địa chi thế tăng cường lực lượng bản thân.
Giờ phút này, bọn họ cùng Điêu Minh, Cửu Huyền giống như nhau, đều chỉ có thể xem như tiên thiên cao thủ mà thôi. Thiên đạo cao thủ tự nhiên không có nửa phần chống lưng.
Nghĩ tới, đám người Khấu Phỉ ánh mắt không khỏi hướng tới Thanh Thiên, bọn họ rất muốn biết cảm thụ đối phương lại là thế nào?
"Sư thúc, việc này…" Không Văn đang muốn hỏi, Thanh Thiên đã cắt ngang nói:
"Nếu tiểu tăng không đoán sai, đây sợ sẽ là Ma môn Huyết hà thiên sát trận!"
"Huyết hà thiên sát trận?"
Nghe qua tên cũng biết trận này hung hiểm dị thường! Đương nhiên, bây giờ tình huống nguy cấp, Thanh Thiên cũng không có thời gian giải thích rõ ràng.
Từ xưa truyền lại, Huyết hà thiên sát trận chính là một trong thượng cổ Đại ma đạo tối cường đại trận thức, tụ huyết từ vạn người sống, tử khí từ trăm người chết mà thành, hung tàn dị thường, biến hóa đa đoan, uy lực vô cùng, sự vật gì bị nhốt trong trận, cuối cùng đều bị luyện hóa thành vũng máu…
Thế nhưng ma đạo kinh qua vạn biến, Huyết hà thiên sát trận đã không còn đầy đủ, uy lực tự nhiên không lớn như trước.
Đã như thế, Huyết hà thiên sát trận hung danh cũng không giảm, không biết đã bao nhiêu ẩn sĩ chết dưới trận thế này!
"Nam mô a di đà phật" tiếng phạn âm vút cao, Thanh Thiên chắp tay hành lễ, sắc mặt trang nghiêm, quanh thân phát ra kim sắc quang huy…
"Như lai thần chưởng đệ tam thức – Phật động sơn hà".
Đột nhiên, phía sau Thanh Thiên xuất hiện một tòa tượng phật vô cùng to lớn, ngồi tại tòa sen xanh, tay phải niêm hoa, tay trán án trước ngực, lòng bàn tay hướng phía trên chậm rãi nâng lên, giống như muốn khai phá cả trời đất.
Vạn quân chi lực một người gánh chịu, Thanh Thiên hành động khiến mọi người đều cảm thấy áp lực suy giảm, trong lòng không khỏi than thở Ẩn sĩ thực lực quả thật cường mãnh.
Đứng tại gò đất cao, ba người Kính Thủy nhìn xuống mọi người, sau mặt nạ là biểu tình lạnh lùng, chỉ có khi nhìn tới Nhạc Phàm trong mắt hiện một tia kinh dị! Cuồng Sa hai mắt trừng lớn, giọng khó thể tin bộ dáng:
"Liệt Phong, tiểu tử thúi họ Lý kia vậy mà không sợ huyết hà chi độc! Con mẹ nó thật không phải người!"
"Có thể đáng là người được tôn chủ xem trọng, lại là hạng người bình thường sao?" Liệt Phong giọng vẫn bình tĩnh, trong có vài phần nghiền ngẫm:
"Nếu là như thế đã chế trụ được bọn chúng, vậy phí tâm bày trận lần này, chẳng phải thật là vô thú sao?"
"Không sai không sai…" Cuồng Sa gật đầu rất là tán đồng, lại tiếp:
"Tiểu hoà thượng kia coi như có chút công lực, xem ra là đệ tử lão lừa ngốc nọ! Bất quá, công lực hắn còn là kém rất xa. Càng huống chi, cho dù sư phụ hắn tới, cũng chịu nạn như nhau mà thôi!"
"Lực lượng một người dù sao có hạn…" Liệt Phong lạnh nhạt:
"span>Bây giờ vừa mới bắt đầu, ta thật muốn xem bọn chúng có thể trụ được bao lâu".
"Động thủ đi!"
Kính Thủy sanh tính lạnh lùng, nói một tiếng đã bắt tay hành động. Cuồng Sa, Liệt Phong hai người cũng không chạm trễ, trong tay ấn quyết không ngừng biến hóa… càng lúc càng nhanh… càng ngày càng nhiều… thiên biến vạn hóa, phảng như ảo ảnh. Bên trong huyết sắc đại trận, hồng triều đột nhiên cuồn cuộn không ngớt, từng đợt tiếp từng đợt cuộn trào mà tới, đừng đợt tiếp từng đợt áp lực càng mạnh mẽ…
Dưới sức ép cực lớn,Thanh Thiên toàn thân mồ hôi như tắm, trán nổi gân xanh. Nếu cứ tình trạng thế, đợi khi đại trận hợp nhất, mọi người đều chỉ có hóa thành huyết thủy.
Nhạc Phàm thấy không ổn, khí thế bạo tăng… Một lục sắc cự long cuộn bốc lên từ thân thể, chống đỡ đất trời, Thanh Thiên âm thầm thở phào.
"Tiểu Thiên, chúng ta đã tới! Ha ha…"
Chính tại lúc này, ba đạo nhân ảnh xuyên qua huyết vụ đạp không mà tới, đến trước mặt Không Văn. Bên phải là một thanh niên mặc thanh sắc đạo bào, tóc búi phiêu dật, vẻ mặt anh tuấn, lưng đeo một thanh đại kiếm. Bên trái thiếu niên, trang phục màu trắng, tóc tùy ý xõa bay, mày rậm mắt to, tướng mạo đoan chính, khóe miệng lại luôn lộ nét cười tà ý. Mà ở giữa là một vị thanh tú thiếu nữ, bạch y tố trang, trong tay là mộc trượng thanh nhã tuyệt trần! Thanh Thiên thấy người đến cau mày nói:
"Tiểu Thước, Thạch Đầu, Tiểu Thanh, đây là Huyết hà thiên sát trận, hỗ trợ nhanh một chút!"
Ba người đến đúng là Thước Triết, Thạch Kiền cùng Tuyền Thanh. Trước đó vài ngày thấy ma môn có điều hành động, bọn họ ba người lại phụng sư mệnh xuống núi, ai ngờ vừa tới Thiếu Lâm lại gặp đại sự phát sinh thế này. Giờ phút này cũng không phải thời gian hàn huyên kể chuyện, Thước Triết tay nắm chặt cương kiếm, thẳng hướng lên trời kình khí phát ra, trợ Thanh Thiên và Nhạc Phàm. Tuyền Thanh tại bên rất nhanh điều phối thuốc giải độc. Thạch Kiền cũng không rảnh rỗi, không biết từ nơi nào lấy ra từng vật lại từng vật gì đó, sau đó không ngừng tổ hợp lại cùng một chỗ.
Trên mô đất, Kính Thủy ba người chau mày, cũng không nói lời nào, ấn quyết lại biến hóa. Tam kỳ võ sĩ ẩn thân trong huyết vụ rốt cuộc xuất thủ.
"Tới hay lắm! Lão tử phiền muộn tới nửa ngày, đang muốn kiếm địa phương xuất khí. Tổ cha nó! Hát…"
Khấu Phỉ hét lớn, dẫn đầu tiến lên. Đám người Không Văn cũng không tụt lại sau, tràng diện nhất thời hỗn loạn.
Bên ngoài tinh phong huyết vũ, bên trong Đại Hùng bảo điện vẫn như cũ an tĩnh. Trận trận khí tức huyết tinh bay tới, Tiểu Minh Hữu cảm thấy phi thường bất an, đôi mắt sáng ngời mở to nhìn chằm chằm bên ngoài, chỉ là một mảnh mơ hồ huyết vụ, muốn thấy gì cũng không rõ. Trong lo lắng, Tiểu Minh Hữu bả ánh mắt hướng tới Thi Bích Dao bên cạnh:
"Vị tỷ tỷ này, bên ngoài làm sao rồi? Có phải ca ca tóc bạc cùng sư phụ bọn họ xảy ra chuyện hay không?"
"Ta cũng không rõ lắm".
Thi Bích Dao vẻ mặt suy tư nói: "Bọn họ bây giờ tình huống rất là nguy hiểm. Bất quá chúng ta cũng là giúp không được, ra ngoài cũng chỉ có thể chịu chết thôi!"
"A!"
Tiểu Minh Hữu kinh hãi hỏi: "Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?"
"Gầm…"
Một tiếng gầm gừ nhẹ thức tỉnh Minh Hữu, nghe tiếng quay lại, đúng là Tiểu Hỏa tiểu gia hỏa này hướng tới bên ngoài mà rít gào.
"A! Ta như thế nào lại quên mất Tiểu Hỏa".
Tiểu Minh Hữu vỗ vỗ trán, vội vàng ngồi xuống bảo:
"Tiểu Hỏa, ta biết người rất lợi hại, nhanh đi giúp bọn họ đi!"
"Ngao…"
Tiểu Hỏa con ngươi sáng ngời, đang muốn phóng ra ngoài, thì lại đột nhiên bốn chân khựng lại, quay đầu.
"Làm sao vậy?"
Tiểu Minh Hữu lòng đầy nghi hoặc, chỉ thấy Tiểu Hỏa lui bước, sắc bén thủ trảo không ngừng cào cào trên nền đá, như là rất không cam lòng.
Thấy thế, Thi Bích Dao xuất ngôn nhắc nhở:
"Có thể là tiểu gia hỏa này sợ Lý Nhạc Phàm trách nó, cho nên không dám đi ra?"
Tiểu Minh Hữu có chút sững sờ, thầm nghĩ:
"Bạch phát ca ca cùng sư phụ bọn họ bây giờ có nguy hiểm, ta cho Tiểu Hỏa đi hỗ trợ cũng không có gì không đúng!"
Trong lòng đã quyết định, Tiểu Minh Hữu nói tiếp:
"Tiểu Hỏa, người mau đi đi! Nếu bạch phát ca ca trách người, ta sẽ nói là ta để người đi! Đến lúc đó người có phạt thì phạt ta một mình thôi!"
Có Tiểu Minh Hữu đảm bảo, Tiểu Hỏa dị thường hưng phấn, thân hình tăng vọt ba thước, không chỗ cố kỵ phá tan cánh cửa gỗ đại điện, hướng vào trong huyết vụ.
"Hi vọng ca ca tóc bạc cùng sư phụ bọn họ không việc gì! Mọi người đều không sao!"
Tiểu Minh Hữu trong miệng thì thào, đang muốn quay đầu, chợt thấy sau gáy tê rần, lập tức cả người đã mất đi tri giác.
Bóng đêm mông lung… Huyết vụ dần dần khuếch tán, bao phủ cả đỉnh Thiếu Thất.
Tiếng la tuyệt vọng , tiếng kêu gào thống khổ không dứt bên tai.
Thiếu Lâm vốn là chốn Phật môn thanh tịnh, thế nhưng đại kiếp phủ xuống, lúc này quang cảnh thật giống địa ngục.
Theo sự gia nhập của ba người Thước Triết, Thạch Kiền cùng Tuyền Thanh, Huyết hà thiên sát trận áp lực giảm bớt rất nhiều, đương nhiên cũng lại càng thêm náo nhiệt.
Ở trong vầng huyết sắc này, Nhạc Phàm vung tay thanh quang cự long giương nanh múa vuốt, như muốn trùng phá cả thiên địa. So sánh tới, kim thân phật tượng của Thanh Thiên cùng cự kiếm của Thước Triết lại không quá nổi bật.
Trận thế biến hóa, mười mấy Tam kỳ võ sĩ đột nhiên từ huyết vụ vọt ra, gặp người liền giết, thần sắc đờ đẫn, phảng phất như xem thường tất cả!
Bọn hắn chiêu thức quỷ dị, lực lượng cường đại, tại biển huyết tăng nhân Thiếu Lâm nào có sức hoàn thủ… Mỗi một người chết, trong trận huyết khí liền hội gia tăng vài phần. Ba người Nhạc Phàm áp lực lại càng lớn.
Khấu Phỉ hằm hằm, một tiếng hét lớn hướng phía trước mà tiến, đám người Không Văn cũng đồng thời theo sau…
Thấy địch nhân tới, Tam kỳ võ sĩ lập tức chuyển dời mục tiêu, song phương cứ như thế đồng thời va chạm.
Huyết khí nhộn nhạo, đao phong cuồng vũ, kiếm khí tung hoành, quyền cước đầy trời… Tình cảnh một mảnh hỗn loạn không thôi! Đám võ sĩ này phảng phất như tử sĩ trời sinh, không sợ chết, thật trước nay chưa từng thấy, quần chiến thế này võ sĩ lại có chút chiếm thượng phong.
"Ồ ồ…"
Tại trong huyết hải, đám người Khấu Phỉ, Không Văn tuy có tiên thiên cương khí hộ thể, nhưng áp lực vẫn thật mạnh mẽ, căn bản vô pháp thẳng tay đối địch, thậm chí tới phân nửa thực lực cũng không thể phát huy. Mà đối phương một thân kim cương thiết cốt, đao thương khó phá, mọi người tự nhiên thế yếu. Bất quá, mấy người Khấu Phỉ đều là lão giang hồ, tại nghịch cảnh thích ứng rất nhanh.
"Cẩu vật, lão tử cho các người biết, Khấu đại gia đại đao cứng, hay là các người cổ cứng hơn! Tìm chết đi" Khấu Phỉ trong lòng tích trữ ức khí rốt cuộc bộc phát!
Cuồng bạo đao thế, mãnh liệt phá khai tầng tầng huyết vụ trong không khí…
"Oành…"
Đại đao trảm tới một võ sĩ, tại trước ngực lưu lại một vết sẹo dữ tợn, mặc dù không có lực đạo cỡ Nhạc Phàm, nhưng cũng là dưới một kích toàn lực của Khấu Phỉ.
"Ha ha…" Khấu Phỉ cất tiếng cười lớn: "Xem lại chính là đại đao của lão phu…"
Đang nói chợt im bặt, Khấu Phỉ sắc mặt như là ăn phải cóc chết khó coi, mà đám người Nhạc Phàm, Không Văn đều giật mình mà nhìn! Tại ánh mắt kinh hãi của chúng nhân, trong biển sóng huyết sắc, rõ ràng đã chết đi võ sĩ lại có thể chậm rãi đứng lên, mà trước ngực vết đao dữ tợn đã khép lại như ban đầu, phần năng lực khôi phục này ngay cả Nhạc Phàm đều tự than thở không bằng.
Một khắc sững sờ, đám người Khấu Phỉ đã lại hãm nhập vào vòng vây.
"Mẹ ta ơi! Đám này đến cuối cùng là quái vật gì? Chặt đến chặt đều không chết!" Khấu Phỉ một trận than lớn, chung quanh mọi người lại càng tâm loạn không thôi.
Thanh Thiên thấy thế lên tiếng nói lớn:
"Mọi người tận lực tách ra, đây có thể là duyên cớ từ trận pháp".
"Gầm…"
Ngay lúc này, một thân ảnh to lớn xong vào huyết trận, giống như cự hổ, hàm răng tua tủa, thân lớn như trâu, toàn thân lông mao đỏ tươi như cương châm, trên lưng hai bướu thịt… Quái dị, hung hãn, trong mắt tán phát khí tức đầy nguy hiểm.
"Tên gia hỏa ngươi sao lại ra đây?" Nhạc Phàm có chút cau mày, chính là cũng không được phân tâm nghĩ nhiều.
Tiểu Hỏa hình thái khiến mọi người cảm thấy kinh dị, mọi người tại tràng, trừ Nhạc Phàm cùng Khấu Phỉ, chưa có người nào thấy qua chân thân của Tiểu Hỏa tại hình thái chiến đấu.
"Chẳng lẽ lại là địch nhân?" Đám người Không Văn đang muốn tiến tới động thủ thì Khấu Phỉ vội vàng lên tiếng:
"Mọi người chờ chút, nó chính bên mình…"
"Ồ!" Mọi người xấu hổ: "Con vật to lớn thế lại là phe mình?"
Khấu Phỉ thầm hận tự mình đã biết con vật xấu xí này, làm sao lại còn giật mình? Phân tâm đến chút nữa thì bị võ sĩ địch nhân gây thương tích.
"Gầm… gầm…"
Huyết sắc đầy trời khiến Tiểu Hỏa hưng phấn không thôi, hai mắt như chuông đồng phát sáng từng tia! Nghênh ngang huy động thân thể, sau đó đạp bước hồng triều xông lên…
"Bộp…"
Một tiếng hét lớn, quyền đầu cứng rắn của một võ sĩ đánh thẳng tới trước ngực Tiểu Hỏa, vậy mà không có nửa điểm phản ứng. Mà kẻ sau liền bổ lại một trảo, liền đem đối phương đánh văng ra xa.
"Bùng… bùng… bùng…"
Một đạo hồng ảnh thấp thoáng trước mọi người, mắt thường thật khó có thể phân biệt!
Dưới sự tấn công mãnh liệt của Tiểu Hỏa, cả đám võ sĩ lần lượt đều bị đánh văng, cho dù không chết, cũng tựu lảo đảo không thôi. Thấy một màn như thế, đám người Khấu Phỉ trong tâm thật sướng khoái.
Hết thảy phảng phất thành vũ đài cho Tiểu Hỏa thể hiện! Trên mô đất cao, ba kẻ Kính Thủy sắc mặt càng lúc càng ngưng trọng, sự tình phát triển tới giờ, không giống như vừa mới bắt đầu nghĩ là sẽ thú vị.
Sau mặt nạ, Cuồng Sa liếm liếm khóe miệng khô khan, thanh âm kìm nén:
"Liệt Phong, quái vật kia là gì? Đến ngay cả võ sĩ bọn ta đều không thể đả thương nó".
"Nếu ta đoán thật không sai, quái vật đấy chính là thượng cổ mãnh thú Cùng Kỳ, quả nhiên thật lợi hại giống như truyền thuyết".
Liệt Phong thanh âm băng lãnh, hiển nhiên đối với hung thú có điều cố kỵ, mà trong mắt cũng hiện một tia tham lam:
"Bất quá, xem hình thái nó bây giờ, hẳn là còn chưa hoàn toàn thành thục, nếu là có thể mang hung thú này về hiến cho tôn chủ, chính là nhất kiện đại công, nói không chừng sau này nó có thể thành chúng ta hộ pháp linh thú ma thánh".
"Vậy còn chờ gì? Chúng ta vào trận bắt giữ súc sanh này là được! Ha ha…" Cuồng Sa mừng rỡ, trong mắt hiện hưng phấn tinh quang.
Trầm ngâm chốc lát, Liệt Khắc liền gật đầu đồng ý:
"Vì để ngừa vạn nhất, trước dụng "Huyết dẫn" gia cố uy lực trận pháp, sau đó chúng ta đồng thời đi xuống".
"Không sai!"
"Hay!".
"Phụp…"
Ba người đồng thời phun một ngụm tinh huyết, dưới chân không ngừng quay cuồng.
Liền sau đó, ba người liền tiến vào huyết trận, trở thành trận tâm sở tại, nắm trong tay cục thế đại trận.
Trận thế biến hóa. Tiểu Hỏa kiêu ngạo dần dần bị chèn ép xuống, lúc này đám người Khấu Phỉ mới tỉnh ngộ, tiến lên trợ giúp. Trong huyết trận, Thanh Thiên đột nhiên cảm giác áp lực gia tăng, không khỏi hướng ánh mắt tới một phía.
Thời gian gấp gáp, Tuyền Thanh cùng Thạch Kiền đều càng gấp gáp không ngừng, một người tại phối trí các giải dược, một người còn lại thần thần bí bí bày biện ra cái gì đó.
Tuyền Thanh không hổ truyền nhân y tiên, không tới một hồi công phu, đã tạm thời điều chế ra giải dược chống cự độc tố huyết vụ, mọi người uống vào liền giảm bớt thống khổ rất nhanh.
"Thanh nhi làm thật không tệ! Ha ha".
Thước Triết lúc này hoàn toàn quên xuất thân khen hai câu.
Thiếu Lâm chúng tăng đang muốn cảm kích, Tuyền Thanh lại là sắc diện ưu tư nói:
"Mọi người không cần khách khí, hiện tại nhanh nghĩ ra biện pháp phá khai trận pháp, nếu không dược tính qua đi, ta cũng không thể giúp nữa".
Thiếu Lâm tăng chúng nghe vậy vẻ mặt ảm đạm, nhưng lại đã nghe Thước Triết hướng Thạch Kiền hỏi:
"Thạch đầu, người chuẩn bị ra sao rồi".
"Ừm, ừm… gần xong rồi, nhanh thôi, chỉ còn chút nữa…"
Thạch Kiền sắc mặt vui mừng: "Thành rồi!!"
Thạch Kiền hai tay linh xảo rung động, giống như hồ điệp khiêu vũ hài hòa tại vườn hoa, nháy mắt công phu, một "thú máy" rất lớn hiện ra trước mắt mọi người.
Thật sự là khó tưởng tượng, một người một đôi tay, lại có thể tạo nên một vật lớn như thế, quả nhiên là kỳ diệu vô cùng.
"Oành…"
"Oành… oành…"
"Thú máy" thật lớn vô luận lực lượng hay thân thể, đều không thua kém hung thú Tiểu Hỏa, hắn dưới Thạch Kiền khống chế liều mạng hướng tới bích chướng huyết trận, ba người Kính Thủy trong lúc này cũng khó chịu được.
"Xú Thạch Đầu, chúng ta chỉ có người học tới kỳ môn trận thuật, nhanh nhanh nghĩ biện pháp phá trận" Thước Triết áp lực sắp chịu không nổi, gấp tới độ cuống quít kêu lớn.
"Tiểu Thước, tiểu tử người nói chuyện thật hay!"
Thạch Kiền vẻ mặt đau khổ tiếp: "Huyết hà thiên sát trận chính là Ma môn bí pháp, sư phụ chúng ta tới cũng phải cẩn thận ứng phó, sao có thể nói phá là phá liền? Hơn thế lần này tới vội vàng, cũng không chuẩn bị đủ đồ vật, muốn phá trận, sợ rằng cần không ít thời gian".
Dứt lời, từ trong tay hắn lại xuất ra một cái la bàn kỳ quái.
Thời gian? Chính là điều thiếu nhất hiện tại. Một chút thời gian là bao lâu, sẽ không chờ tới chúng ta đều thành vũng máu chứ? Thước Triết hung hăng nhìn tới đối phương một phen, chuyển hướng Thanh Thiên hỏi:
"Tiểu Thiên, hiện tại làm sao giờ? Nếu không trực tiếp truyền tin cầu cứu sư phụ nhanh!"
"A di đà phật!" Thanh Thiên vẻ mặt nhăn nhó nói:
""Sư phụ đã nói, bọn họ hiện giờ không có tiện hiện thân giang hồ, cho nên không tới vạn bất đắc dĩ, chúng ta không nên quấy rầy sự thanh tĩnh của bọn họ".
"
Ta…"
Thước Triết đang muốn nói, Thạch Kiền vội kinh hãi ngắt lời: "
Tìm được rồi, rốt cuộc tìm được rồi".
"
Tìm được gì?" Đám người Khấu Phỉ thật ra lại càng hoảng sợ.
"
Trận nhãn!" Thạch Kiền trực hướng ba đạo hồng ảnh tại huyết vụ nói: "Chỉ cần phá hư trận nhãn, trận pháp này tự mất hiệu lực".
"
Thật tốt quá!"
Đang lúc mọi người mừng rỡ, không khí truyền lại một âm thanh âm trầm: "
Xú tiểu tử thật có chút bản lãnh, bất quá, cho dù người biết trận nhãn lại thế nào? Chẳng lẽ người cho là tự mình có thể phá được sao".
"
Ta chửi mẹ người vương ô quy bát đản! Đi chết đi" Khấu Phỉ nộ mắng, đề đao trực tiếp hướng tới một đạo huyết ảnh mà chém tới…
"
Bùng…"
Một tiếng nổ vang, Khấu Phỉ vậy mà lại bị chấn quay lại.
Không Văn thấy thế vội vàng lớn tiếng: "
Mọi người cùng lên".
Dứt lời cùng đám người Thái Tiêu vọt tới.
"
Không tự lượng sức!"
Không trung một tiếng hừ lạnh, biển huyết lại phiêu dũng, hình thành long quyển đánh mọi người văng ra!
"
Để ta tới!"
Mọi người ở đây đang tại nóng lòng vạn phần, Nhạc Phàm đột nhiên buông bỏ sự chống đỡ xuống, Thanh Thiên, Thước Triết nhất thời huyết khí bốc lên, nếu là không có thú máy chống đỡ, hai người chỉ sợ lập tức ngã xuống.
Mọi người ánh mắt không khỏi hướng tới một chỗ, chỉ thấy Nhạc Phàm kiên cường đứng thẳng, một loại lực lượng cường đại xuyên thấu vách ngăn của trận pháp, ngưng tụ tại huyết hồng chiến đao trong tay Nhạc Phàm.
"Xoẹt, xoẹt…"
Thân đao màu hồng rung lên, một loại cảm giác hung hiểm cùng sợ hãi tràn ngập thần kinh mọi người. Không ai hội hoài nghi lực lượng một đao này, có thể phá tan hết thảy mọi ngăn cản.
"
Không hay!"
Tại huyết vụ truyền tới tiếng kinh tỉnh, thế nhưng Nhạc Phàm đã xuất thủ…
Phá!!!
Cương phong mãnh liệt ào ào lạnh lẽo, một đao xẹt qua, thiên địa tựa hồ đều tách thành hai mảnh.
Huyết vụ, võ sĩ, huyết ảnh, trận thức, dưới lực lượng vô cùng này không thể chịu nổi.
"
Oành đùng…"
Chấn rung như sấm động! Kinh thiên đao thế, cuồn cuộn thẳng trời cao… Huyết trận bị Nhạc Phàm nhất đao phá khai, kịch liệt chấn hưởng kinh động tới dân chúng tận chân núi.
Thiếu Lâm Tự tăng chúng hồi lâu mới hồi tỉnh lại. Nhìn vô tận trời đêm, bọn họ lần đầu phát hiện, thì ra đêm tối lại động lòng người như thế.
"
Phụt… phụt…"
"
Chạy!"
Dưới đao thế Nhạc Phàm cùng trận pháp phản phệ, Kính Thủy, Cuồng Sa, Liệt Phong lập tức thổ huyết không ngừng, trong mắt ba người kinh hãi vô cùng, bất chấp thương thế bản thân, nhanh chóng chạy trốn.
Khấu Phỉ đang muốn truy đuổi, nhưng lại bị Không Văn nắm lại:
"
Cứu người quan trọng hơn".
Hồng triều thối lui, Thiếu Thất sơn rốt cuộc khôi phục yên tĩnh ngày xưa, thế nhưng không ai hội quên sự thống khổ hôm nay.
Gần ngàn Thiếu Lâm đệ tử nay tổn thất xấp xỉ hai trăm, cả Thiếu Lâm Tự bao phủ một tầng bi thương.
Thanh Thiên thở dài trầm trọng, phục hồi tinh thần, đã thấy Nhạc Phàm vẫn đứng tại đó.
"
Lý đại ca, người…" đang nói chợt ngưng, chỉ thấy Nhạc Phàm chậm rãi ngã xuống.
Thì ra, hắn đã sớm kiệt lực!
"
Lý đại ca"
"
Lý tiểu tử? Lý tiểu huynh đệ…"