Thương Thiên

Chương 245: Quân doanh chinh binh

Sau khi tầm bảo chấm dứt võ lâm Trung Nguyên có nhiều biến động, không ai nghĩ rằng người chiến thắng lại là huynh đệ hội mới quật khởi lên. Các môn phái còn lại tử thương vô số, nguyên khí đại thương.
Vốn tưởng rằng sau đại nạn này, giang hồ sẽ có được một cuộc sống yên bình, thế nhưng tình thế ngày càng khắc nghiệt.
Nhân cơ hội này, loạn thế lại có thêm không ít thế lực, như nấm mọc sau cơn mưa. Các loại âm mưu dương mưu cũng dần dần hiện ra, tranh chấp địa bàn, đấu tranh vì danh lợi thường xuyên xuất hiện, không ít cao thủ thần bí hiện thân trên giang hồ, những sự việc quái dị cũng thường xuất hiện. Hơn nữa bây giờ binh hoang mã loạn, cả thiên hạ lâm vào cảnh loạn lạc.
Hậu viện khách lâu, tự nhiên yên lặng. Bên trong tiểu trúc Nhạc Phàm, Vương Sung, Lăng Thông, Phó Suất và Nhan Nguyệt Thi tụ tập bàn chuyện, không khí hòa hợp.
Sắp xếp cho tiểu cô nương nghỉ ngơi, Phùng Uyển Nhi cũng gia nhập vào.
Nhạc Phàm thích thú hưởng thụ cảm giác này, hôm nay có thể là một ngày tâm hắn cười nhiều nhất.
Nơi này mỗi người đều có một tích cách riêng. Vương Sung đối nghịch tính tình ngoài lạnh trong nóng, Lăng Thông hài hước có tài ăn nói, Phùng Uyển Nhi tao nhã thông minh, Phó Suất tính tình hào phóng , Nhan Nguyệt Thi nữ trung hào kiệt, tính cách tuy khác nhau nhưng tất cả bọn họ đều có điểm chung, đó là sự chân thành. Nhạc Phàm có thể cảm nhận sự chân thành của bọn họ đối với bằng hữu, chính là kinh nghiệm tâm thần của bản thân .
Tiệc rượu đã tàn, thức ăn cũng hết, sau một hồi tụ hội cũng phải đến lúc chia tay, cuộc vui nào rồi cũng có lúc phải kết thúc.
Lăng Thông thấy Nhạc Phàm phải đi, đảo mắt một lượt nói: "Ngày nay loạn thế, thiên hạ không được bình an. Không biết Nhạc Phàm huynh định đi đâu, nếu đi cùng đường, thì tiếp ứng cho nhau cũng tốt".
Nhạc Phàm vỗ vai Lăng Thông, mỉm cười nói: "Ta biết ngươi nghĩ cái gì… Ta lần này lên phía Bắc tìm người, cùng đi với ta sẽ nguy hiểm phi thường… Hơn nữa chúng ta vốn không đi cùng đường".
Nói ít tình nhiều, Nhạc Phàm từ biệt mọi người rồi tiếp tục ra đi, sau đó bọn người Vương Sung cũng rời đi.
Không tiện ở lại lâu, Phó Suất cùng Nhan Nguyệt Thi đang muốn từ giã chuẩn bị lên đường thì một nha hoàn vội vã xông vào.
"Tiểu Quyên!" Phùng Uyển Nhi nhìn thấy nha hoàn của mình, liền tiến lên hỏi: "Ngươi không phải đang chăm sóc tiểu cô nương sao? Sao lại tới đây?"
Nha hoàn tên Tiểu Quyên vừa thở gấp vừa nói: "Tiểu thư, tiểu cô nương nọ còn đang ngủ, bất quá trong miệng luôn gọi: 'Lý Nhạc Phàm, Lý Nhạc Phàm', con biết thiếu gia và Lý đại hiệp đang ở cùng một chỗ, cho nên chạy lại đây hỏi một chút".
Lăng Thông ngạc nhiên nói: "Sao lại như vậy? Nếu là nhận biết, vì sao Nhạc Phàm lại không để ý?"
"Cái này..."
Đang hồ nghi, Phùng Uyển Nhi tựa hồ nhớ ra điều gì, mở miệng nói: "Lúc đó Tiểu cô nương đầu tóc rối loạn, nói không chừng Lý huynh đệ không chú ý tới".
"Ồ!" Lăng Thông giật mình, lẩm bẩm nói: "Chẳng lẽ nàng cũng là bằng hữu của Nhạc Phàm? Nhưng Nhạc Phàm đã đi rồi…" Lập tức xoay người hướng về hai người Phó Suất nói: "Phó đại ca, ta thấy chuyện này không bình thường! Dù sao các người cũng không có việc gì, chúng ta đi xem như thế nào?"
"Cũng tốt! Chúng ta cũng rất tò mò".
Phó Suất cùng Nhan Nguyệt Thi tự trách không bảo vệ được Nhã Nhi, trong lòng vẫn có chút áy náy, cho nên những sự việc có liên quan đến Nhạc Phàm bọn họ đặc biệt để ý.
Dứt lời, hai người cùng Lăng Thông nhanh chóng rời đi.
Ra ngoài Đại danh phủ, phía Bắc biên giới kinh đô, nơi này đã không còn quân đội triều đình đồn trú, nghiễm nhiên là đang ở trong tay nghĩa quân, chiến hỏa tạm dừng, hoàn toàn yên tĩnh.
Trên đường cái vắng vẻ, chỉ thấy cảnh tượng tàn phá, thỉnh thoảng chỉ có một hai người dân đi qua, cũng có thể cảm thấy sự cô đơn và đau khổ trong lòng bọn họ.
Mặt trời đã ngả bóng, Nhạc Phàm đứng ở đầu đường cái bóng ngả dài trên đường.
"Tĩnh quốc nghĩa quân chiêu mộ quân!"
Nhìn chiêu bài bố trí phía trước, Nhạc Phàm sửng sốt hồi lâu, tâm tư nhiễu loạn…
Đó là thời kỳ chiến hỏa tán loạn, là loạn thế, Nhạc Phàm đối với chiến tranh cùng giết người đều quen thuộc phi thường, có lẽ chỉ có kinh nghiệm của người đã từng trải qua sinh tử, mới có thể hiểu được tính mạng trân quý như thế nào. Tính mạng không phải là yếu ớt mà là trân quý, nó sở dĩ trân quý, bởi vì hắn biết được giá trị, giá trị của sự tồn tại.
Nhạc Phàm vẫn đang hoài niệm, bốn năm trong quân doanh cuộc sống tựa như một loại thể nghiệm, dường như cũng thành một loại thói quen, trong sự hoài niệm lộ ra nét chua chát thản nhiên cùng với sự bất đắc dĩ.
… Đang ngẩn ra, một người đụng phải Nhạc Phàm, mặc dù vô sự, nhưng làm cho hắn sực tỉnh.
"Xin lỗi, xin lỗi…"
Một gã nam tử gầy gò vội vàng nói, phía sau còn có hai người, nhưng giống hắn như đúc, chỉ có chút khác nhau rất nhỏ.
Bọn họ đúng là ba huynh đệ đồng bào, tên là Vương Đại, Vương Nhị, Vương Tam, song thân đã chết vì ôn dịch, cho nên đi vào thị trấn.
Ba huynh đệ nhà họ Vương trời sinh hiếu động, tính cách lạc quan tích cực, chăm sóc lẫn nhau đến nay. Đã từng tham gia Tiểu Đao hội, Thiên Nhất giáo, Song Long bang thì không cho vào bang. Chỉ bất quá, "tính cách" bọn họ quá khác lạ, cuối cùng đều bị trục xuất ra. Tại đây, đều có tiếng là "đảo môi tam tinh" - (ba tên xui xẻo)..
Trong loạn thế, muốn sinh tồn được phải có thực lực hoặc thế lực. Sau khi suy nghĩ kĩ càng, ba huynh đệ nhà họ Vương cuối cùng cũng quyết định đầu quân, mở ra một con đường cho tương lai.
Khi họ nghe "Tĩnh quốc quân" chiêu binh, vì vậy vội vã chạy đến đây, mới va chạm phải Nhạc Phàm.
Nghe được lời xin lỗi của Vương Đại, Nhạc Phàm vốn định gật đầu thôi. Thì Vương Nhị lại tiếp lời: "Đại ca số khổ, thật sự là số khổ! Tự nhiên đụng phải người khác
"Xin lỗi, xin lỗi…" Vương Đại lại xin lỗi.
Vương Tam cũng cười nói: "Đại ca số khổ, nhị ca cũng số khổ, số ta cũng khổ, chúng ta đều số khổ! Ha ha…"
"
Đủ rồi!"
Nhạc Phàm nghe ba huynh đệ hồ ngôn loạn ngữ, nhức đầu không thôi, đang muốn rời đi, Vương đại lại nói: "
Ta xem vị huynh đệ này cũng đến báo danh, ta nói đúng không…"
"
Báo danh? Tòng quân!" Nhạc Phàm hoàn toàn không chú ý tới đối phương đang nói điều gì, tâm niệm nghĩ đến chuyện báo danh tòng quân. Trong bốn năm đi lính, Nhạc Phàm đối với quy củ binh doanh cũng có hiểu biết nhất định, tân binh bình thường thì ở tại trung ương ở quân doanh, thống nhất huấn luyện sau vài tháng mới được dùng, cho nên đi theo tân binh xuất phát cũng cách tìm được mấy người Trương Phong Nghị.
Lần này hắn lên phía Bắc, vốn là vì tìm kiếm hậu nhân của Lệ Vân. Cứ như thế tùy tiện đi vào sợ là không ổn, hơn nữa trong lòng hắn còn có ý nghĩ khác, đó chính là chuyện về bảo tàng.
Cho tới nay, Nhạc Phàm vẫn giấu chuyện bảo tàng ở trong lòng, năm đó Lệ Vân không muốn bảo tàng bị thất truyền nên mới nói cho Nhạc Phàm biết, đồng thời cũng dẵn dò hắn không nên cho bất kì người nào khác biết. Nhạc Phàm hiểu được việc này, nhưng hắn chính là muốn báo cho con cháu Lệ gia biết, việc này hai bên đều khó khăn, Nhạc Phàm vẫn chưa quyết định nên đi tìm con cháu của Lệ gia rồi hãy nói.
Nhìn thấy Nhạc Phàm sững sờ, Vương Đại khẩn trương kéo hắn đi tới chỗ tòng quân, quay về phía quan ký sự nói: "Xin lỗi, xin lỗi đại nhân, chúng ta đến đây, mấy người chúng ta cũng muốn gia nhập nghĩa quân".
Vương Nhị cũng đi lên nói: "
Đại nhân, chúng ta số khổ, quả thật là số mệnh! Ngài hãy để cho chúng ta gia nhập đi".
Vương Tam ở phía sau cười nói: "
Đều cũng là số khổ, chúng ta đều là người số khổ, hắc hắc!"
Chứng kiến bốn người trước mắt thống nhất, quan kí sự vuốt cằm nói: "
Nói một chút, các ngươi tại sao lại tòng quân?"
Vương Đại cười nói: "
Để được ăn cơm".
Vương Nhị nói: "
Chúng ta số khổ! Ngay cả cơm ăn cũng không có, chúng ta thật sự số khổ".
Vương Tam gật đầu nói: "
Chúng ta cũng là số khổ, không có cơm ăn!"
Vương Đại thấy sắc mặt quan ký sự quan bực bội, vội vàng nói: "
Xin lỗi, xin lỗi đại nhân, chúng ta…"
"
Tốt lắm tốt lắm!" Quan ký sự quan không nhịn được ngắt lời nói: "Không nên nói nhảm, báo danh các ngươi tên là gì, tổ tiên và bối cảnh thân thế".
"
Ta trước… ta nói trước" Vương Đại cao giọng nói: "Ta gọi là Vương Đại, tổ tiên hình như là ở Sơn Đông… Không đúng, là Hà Bắc… Không đúng không đúng... cái này… xin lỗi, xin lỗi! Để ta nghĩ lại, ta nghĩ…"
"
Ta gọi là Vương Nhị, chúng ta số khổ, cả nhà đều đã chết, chỉ còn lại ba chúng ta".
"
Đúng vậy, tất cả đều đã chết, tất cả đều đã chết. Thật là số khổ… Ta gọi là Vương Tam".
Nghe ba huynh đệ nói, thiếu chút nữa quan ký sự lộn tiết, nếu quân doanh không thiếu người, hắn chắc chắn sẽ đuổi ngay ba người này đi. Làm nhanh cho xong thủ tục, quan ký sự mau chóng gọi người đưa bọn họ đi, nếu không hộc máu ra mất!
Còn chưa hoàn toàn lấy lại tinh thần, Nhạc Phàm lần thứ hai lại bắt đầu cuộc sống trong quân đội. Những chuyện của ngày hôm qua, phảng phất như sống trong mộng ảo.