Bất Giới đang giảng giải cho Đông Vũ về ảo diệu của "Bát hoang cửu tuyệt địa", đột nhiên có bốn người tuổi trẻ đi tới. Đông Vũ quay đầu nhìn lại, bọn họ bốn người đó là Thạch Kiền, Thanh Thiên, Mễ Triết, Tuyền Thanh. Bởi vì thành tựu tại đỉnh Bình Nham đã làm cho bọn họ có danh tiếng, cho nên Đông Vũ nhớ kỹ. "Sư phụ ngươi xem, là mấy người bọn hắn đây mà!" Phương Hàm kéo kéo vạt áo của Bất Giới. "Tiên sinh! Sao người lại tới đây?" Thạch Kiền cùng Mễ Triết bước tới, Thanh Thiên và Tuyền Thanh đi theo phía sau bọn họ. Bất Giới vẻ mặt hòa hoãn, cười nói: "Tiểu tử các ngươi không phải cũng tới sao? Bần đạo ngày đó đột nhiên tính ra bản thân có cơ hội phát tài, cho nên cũng đến xem". Mễ Triết hồ nghi nói: "Thật hay giả vậy? Cái này cũng có thể tính sao?" "Đương nhiên, ta chính là trên thông thiên văn, dưới tường địa lý Bất Giới đại sư". Thạch Kiền buồn cười nói: "Ha ha! Người thật sự là mặt dày". "Tiểu tửhúi! Nói cái gì vậy? Ngươi dám chửi sư phụ ta?" Phương Hàm chỉ vào mũi Thạch Kiền mắng chửi một trận: "Ngươi đừng tưởng rằng bản thân là tiêu sái, ta xem ngươi là thật ngu ngốc. Có tiền cũng không dạy nổi, không chừng đến đâu để trộm cắp, lừa gạt, chụp dựt…" "Ngươi…" "Ngươi cái gì ngươi, bị ta nói trúng rồi sao. Nhìn ngươi bộ dạng ngươi như vậy, chỉ lo làm dáng nhất định không phải là người tốt…" Phương Hàm tiếp tục nói, người chung quanh nghe dược trợn mắt há hốc mồm. Bị người chỉ vào mũi mà chửi như thế, ai mà có thể nhịn đượci? Chỉ là Thạch Kiền muốn phản bác, nhưng lại tự giác không đủ lý. Tiền của bọn họ đích thật là trộm lấy, tuy nói là cướp của bất nghĩa, nhưng dù sao cũng không thể nói ra được! Mọi người ở bên thấy tình huống như thế, ai cũng thấy buồn cười, không khí trầm trọng nhất thời tiêu tán không ít. "Hừ!" Thạch Kiền nhếch miệng, khinh thường nói: "Nói đi nói đi, tiểu ca ta mới không bằng loại loại trẻ ranh không có kiến thức như ngươi sao!" "Ta…" "Được rồi được rồi, sao không tránh đi?" Phương Hàm còn muốn nói, Bất Giới đi lên nói: "Thật hay giả sau này không phải là sẽ biết sao. Hắc hắc!" Đông Vũ cũng tiến lên, nói với mọi người: "Bây giờ là lúc phi thường, mọi sự hẳn là dĩ hòa vi quý mới phải". Lúc này, Mễ Triết đột ngột nói: "Ta nhớ ngươi, ngươi là Hội chủ Huynh đệ hội, hơn nữa là bằng hữu của Lý Nhạc Phàm". "Đúng vậy, các ngươi có thể gọi ta là Thiết Huyết" Đông Vũ nói thẳng không kiêng kỵ: "Nhạc Phàm đích xác là huynh đệ của ta". "A di đà phật…" Thanh Thiên, Tuyền Thanh hai người cũng tiến lên giới thiệu lẫn nhau. Sau khi mọi người làm quen với nhau, Đông Vũ cũng mời bọn họ cùng tham dự việc tầm bảo. Bốn người Thạch Kiền thương lượng chốc lát, cuối cùng đáp ứng điều kiện của hắn. Sau khi nói rõ tình huống, Đông Vũ quay về Bất Giới hỏi: "Tiên sinh, chúng ta có biện pháp để phá 'Bát hoang cửu tuyệt địa' này không?" Bất Giới lắc đầu nói: "Bát hoang cửu tuyệt địa' này chính là kỳ trận dị pháp do thiên nhiên hình thành, trên đời không ai có thể phá được, trừ phi linh khí của nó mất đi, nó mới có thể tự hủy… Dù sao thế gian này người nào có thể dịch loại oai lực của thiên địa tự nhiên?" Đông Vũ khiêm tốn nói: "Chúng ta nên thế nào? Mời tiên sinh chỉ điểm". "Kỳ thật, biện pháp tốt nhất chính là rời khỏi nơi này, sau này vĩnh viễn cũng không đến nữa…" "Không được!" Đông Vũ thái độ cương quyết nói: "Máu không thể có màu trắng, nếu ta đã quyết định, sẽ không bao giờ lùi bước! Cho dù có chết cũng không lùi". Bất Giới cười khổ nói: "Bần đạo đương nhiên biết đã đến nơi đây, không ai nguyện ý buông thả, kể cả ta cũng vậy. Bần đạo một thân nghiên cứu kỳ môn thuật, có thể gặp được nơi kỳ dị như vậy, đương nhiên cũng sẽ không bỏ qua. Hơn nữa, tại 'Vũ Tàng Trọng Quang' ngày đó, bần đạo cũng đã tính toán chuyện này bản thân cũng không tránh khỏi liên quan, cũng không chạy thoát khỏi vận mệnh, vì sao lại không thuận theo trời mà làm. Từ đó, chúng ta cũng có thể trong tuyệt vọng mà tìm ra được một đường sinh cơ". Thấy Bất Giới nói trầm trọng như thế, Đông Vũ cũng biết chuyện này phi thường khó giải quyết, còn thật ra Thạch Kiền cxung không có gì gì phải suy nghĩ, dù sao bọn họ cũng chỉ vì tò mò mà tới, chuyện tìm hiểu 'Quỷ Trủng' hay không cũng không phải là vấn đề lớn. Đông Vũ trầm ngâm chốc lát, chắp tay nói: "Tiên sinh yên tâm, việc này cũng là do ta dựng lên, nếu thật có việc ngoài ý muốn xảy ra, Huynh đệ hội ta nhất định hết sức bảo vệ thầy trò tiên sinh được an toàn". "A di đà phật…" Thanh Thiên đột nhiên đứng ra nói: "Tiểu tăng cũng muốn đi trước". "Ồ!" Mọi người sửng sốt, Thạch Kiền nói: "Tiểu Thiên, ngươi xảy ra chuyện gì vậy?" Thanh Thiên vẻ mặt lạnh nhạt nói: "Sư phụ có nói, ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục". "Lại là sư phụ nói…" Ba người Mễ Triết cảm thấy nổi giận! Hòa thượng này đầu óc chết rồi chắc? "Được rồi!" Bất Giới thở dài nói: "Nếu mọi người đều đã có mục tiêu, thì càng dễ hợp tác với nhau, hy vọng chúng ta đều có thể còn sống đi ra" Dứt lời, lấy từ trên người ra mấy cái linh phù nhỏ, phát cho mỗi người một cái, nghiêm túc nói: "Cổ điển có ghi lại: 'Bát hoang cửu tuyệt địa' tuyệt hiểm không có đường, dể tiến khó lùi, cửu tỏa bát hoang, thiên địa cũng vô dụng… Cái này tên là 'Thiên Tâm Phù', dùng để chỉ ra phương hướng khi bị lạc, các ngươi cất đi. Nếu sau khi đi vào chúng ta thất lạc, hoặc là bị huyễn cảnh mê hoặc, cái này có thể cứu mọi người một mạng". Thạch Kiền cầm lấy 'Thiên Tâm Phù', lật qua lật lại nói: "Lá bùa? Ngươi sẽ không lại gạt người đấy chứ?" "Đồ vô tri!" Phương Hàm khinh bỉ nói: "Trông tướng ngươi như vậy, nào biết đâu rằng thế gian có nhiều ảo diệu! Mình không hiểu đã nói người khác là lừa gạt, chẳng những vô tri, mà còn vô sỉ". "Ngươi… ta…" Thạch Kiền tức giận muốn phát tác, lại bị Mễ Triết giữ lại, cười nói: "Hắc! Ông bà tổ tiên các ngươi thế nào cũng có hoan hỉ oan gia, cho nên mới cãi nhau suốt như vầy!" "Ta khinh!" Hai người quay về Mễ Triết làm một thủ thế bất nhã, dĩ nhiên là phía sau lưng đối phương. "A di đà phật! Thiện tai, thiện tai". "Nhanh đi! Từng tấc một ở nơi này cũng không nên bỏ qua…" "Ồ". "Kìa!" Trời đã sập tối, người của các thế lực lớn trên giang hồ vẫn còn đang tiếp tục tìm kiếm đường vào. Bên trong sơn cốc, ánh lửa sáng bừng. "Tiên sinh, vì sao ngươi lại bảo chúng ta tất cả đều ở đây nghỉ ngơi? Chẳng lẻ không cần tìm đường?" Đông Vũ thấy người khác liều mạng tìm kiếm, mà Bất Giới lại để cho người của mình ở đây nghỉ ngơi, tâm trạng rất là nghi hoặc. Bất Giới cười thần bí nói: "Bần đạo đã nói qua, 'Bát hoang cửu tuyệt địa' này dể vào khó ra, đợi lát các ngươi sẽ biết" Lơ đãng một hồi, lão ngẩng đầu nói: "Đêm nay ánh trăng không phải là rất đẹp sao". "Hừ, cố lộng huyền hư" Tuyền Thanh vẫn là bộ dáng lạnh như băng. Bầu trời trong sáng, ánh trăng chiếu rõ, chiếu ánh sáng lạnh lùng xuống mặt đất. Bỗng nhiên, ánh trăng biến thành màu đỏ, bao trùm cả sơn cốc. "Mau nhìn kìa! Bầu trời làm sao vậy?" "A! Ánh trăng sao lại biến thành màu đỏ như máu?" "Cả sơn cốc cũng hồng lên!" "Nhanh! Mau trở về…" "Chúng ta phải chết ở đây sao?" Bất kể là ai, đối với sự việc không biết rõ đột nhiên phát sinh, ai cũng có tâm lý sợ hãi hoặc kinh ngạc. Nhất là đây là "Quỷ trủng" cấm địa, chuyện gì cũng có thể xảy ra, tánh mạng càng không có gì bảo vệ. Bây giờ lại có khung cảnh quái dị như thế, ai cxung cảm thấy lo lắng dị thường. Mọi người tâm tình khẩn trương nhìn bốn phía, hy vọng hiểu được chuyện phát sinh. Quan Mạc Vân và các thế lực đại môn phái cũng rất là khẩn trương, đi gặp người của Miêu tộc hỏi. Ai ngờ người của Miêu tộc cũng chưa bao giờ đến nơi đây, gặp phải chuyện như vậy bọn họ cũng không ngừng khẩn trương. Đang lúc mọi người mờ mịt thất thần, hồng quang đầy trời chậm rãi thấm nhập vào các đỉnh núi chung quanh, cuối cùng biến mất không thấy nữa. "Chuyện gì vừa xảy ra vậy?" "Không thấy huyết quang nữa!" "Thật tốt quá, không bị sao cả!" "Ha ha…" Dị tượng biến mất, không ai bị sao cả. Nhưng trong lòng mọi người vẫn nghi ngờ trầm trọng. "Tìm được rồi! Ta tìm được cửa vào rồi!" Một người hưng phấn kêu lên, thanh âm quanh quẩn bên trong sơn cốc. Thủ lĩnh các thế lực tinh thần chấn động, đang muốn hành động, lại nghe chung quanh gọi… "Ta cũng tìm được rồi! Phía Đông cũng có cửa vào!" "Ta cũng vậy! Phía Nam cũng có!" "Phía tây cũng có!" Đối mặt với thủ lĩnh thế lực lớn, Quan Mạc Vân sắc mặt không tốt nói: "Việc này quá quái dị! Tổng cộng có chín cửa vào, các vị có ý kiến gì không?" Trầm tư chốc lát, Mộ Dung Thành đề nghị: "Dù sao cũng đã đến nơi đây, không bằng chúng ta đều tự chọn cửa mà tiến vào, sống hay chết dựa vào vận khí, các vị nghĩ như thế nào?" "Không được! Như vậy nguy hiểm rất cao, chúng ta phải cùng nhau hành động" Không ít người phản đối. "…" Không khí ngưng trọng, liên quan đến sinh tử, đương nhiên không thể dựa vào vận khí. Thương nghị một hồi, không ít nhân sĩ giang hồ độc hành đã tùy ý chọn một cửa động mà tiến vào, người bên trong sơn cốc càng ngày càng ít đi, chỉ còn lại người của các thế lực lớn. Quan Mạc Vân thấy thế, quyết định: "Sinh tử có mệnh, thành bại tại thiên. Chúng ta đều là người kiếm sống dưới lưỡi đao, không có quan tâm nhiều được. Đã như vầy, ta đi trtước… Thiên Tà Tông nghe lệnh, chúng ta đi cửa Đông Nam". "Vâng!" Có người dẫn đầu, những người còn lại cũng đều lựa chọn đường vào. Chỉ chốc lát sau, trong sơn cốc chỉ còn lại hơn trăm người của Huynh đệ hội. "Nguyên lai là như thế!" Đông Vũ chợt nói: "Bát hoang cửu tuyệt địa phải đúng thời gian, mới có thể tự động mở cửa vào. Cho nên tiên sinh dể chúng ta nghỉ ngơi ở đây… Chỗ này thật là thần kỳ!" Dừng một chút, Đông Vũ buồn cười nói: "Tiên sinh, nếu ta đoán không lầm, kỳ thật nơi này chín cửa vào tất cả đều là thật phải không? Cũng chính là người nói dể vào khó ra vậy". "Hội chủ nói không sai, chín cửa vào này đều có thể thông đến đích" Bất Giới gật đầu, lập tức cười khổ nói: "Chỉ bất quá, mỗi đường đều là nguy hiểm vạn phần. Cổ điển có nói 'Sanh tử cửu môn', đi vào tất cả đều là sinh, đi ra… tất cả đều là tử". Nghe được câu nói mọi người đều nổi da gà. Bất quá cho tới bây giờ, vẫn muốn dũng cảm đối mặt. "Đi thôi, chúng ta từ cửa Bắc tiến vào!" Vừa dứt lời, Bất Giới dẫn đầu đi về phía trước. "Xuất phát!" Đông Vũ ra lệnh, một đám người nhanh chóng tiến về phía trước. "A di đà phật…" Mấy người Thanh Thiên cũng đi theo sau.