Thương Thiên

Chương 205: Tuyệt Tiễn tịch diệt

"Hắn là Lý Nhạc Phàm, lúc trước hắn có xông vào nha môn Ứng Thiên, cho nên ta nhận ra" Lê Hạo Kiệt trong lòng rất phức tạp, nha môn bị xông vào dù sao cũng không phải là chuyện vẻ vang gì.
"Lý Nhạc Phàm? Người này là Lý Nhạc Phàm?" Khổng Thiên Vũ sửng sốt.
Trịnh Hoa Hùng đồng tử co rút lại, lông mi nhăn lại: "Xông vào nha môn? Chẳng lẽ… chẳng lẽ hắn chính là yếu phạm bị triều đình truy nã Lý Nhạc Phàm?"
"Cái gì!" Khổng Thiên Vũ thân thể run rẩy, đánh giá Nhạc Phàm nói: "Hắn là Lý Nhạc Phàm? Hắn không phải tóc bạc sao? Như thế nào…"
"Lê huyện lệnh nói đúng đấy, ta tại đỉnh Bình Nham đã gặp qua hắn" Mộ Dung Lãnh Tuyết chậm rãi tiến lên, khí chất thanh đạm nhu mì, làm cho Khổng Thiên Vũ ngây người ra.
Nhạc Phàm liếc mắt nhìn Mộ Dung Lãnh Tuyết một cái, quay qua Trịnh Hoa Hùng vẫn là câu nói kia: "Là ai đã ra tay!"
Không ai trả lời, thậm chí im lặng đáng sợ. Một không khí áp bức trùm lên mọi người, Trịnh Hoa Hùng vội vàng đưa thê tử ra sau, Tư Đồ Hướng Đông cũng đưa phu nhân lui lại vài bước, bọn nha hoàn hạ nhân co cụm lại một đoàn…
Cái tên Lý Nhạc Phàm làm cho bọn hắn chấn động quá lớn, sợ rằng một đứa nhỏ trên đường cũng nghe nói qua cái tên này. Giết người như ma, tàn bạo bất nhân, hung danh khắp thiên hạ, hai chữ ma quỷ cơ hồ đã thành đại danh của hắn.
Tư Đồ Hướng Đông khẩn trương nhìn ra phía trước, nếu không phải nghĩ đến bên cạnh còn có Trịnh Hoa Hùng, sợ rằng hắn đã bỏ chạy khỏi đây rồi.
Thiết Nam có chút kinh ngạc! Lúc đầu vội vàng đi, đã quên mất thân phận của Nhạc Phàm chính là trọng phạm bị triều đình truy nã.
Trong mắt hắn, thiên hạ đều dưới sự quản chế của triều đình, quan phủ tự nhiên là lớn nhất. Thấy thân phận của Nhạc Phàm bây giờ bị người ta vạch trần, có phần không hiểu…
"Lý đại ca, xin lỗi, là ta làm liên lụy người, người mau đi đi, đợi quan sai tới thì đã muộn, ta…"
Nhạc Phàm giữ vai hắn lại nói lớn: "Có những điều, đối với ta mà nói không có ý nghĩa, phản đạo là ngươi…" Nhớ tới kỳ vọng của Tô Phóng Hào, Nhạc Phàm trong lòng đau khổ. Chuyện lần này hậu quả hắn không nghĩ tới. Mình bây giờ là tội phạm truy nã, cũng không nên đi cùng người thường, nhưng có một số việc phải đối mặt, không cách nào trốn tránh, cũng giống như năm đó…
Nhạc Phàm không để ý tới người khác, trầm mặc nhìn Thiết Nam, phảng phất như chờ đợi đáp án.
Thiết Nam hiểu ý Nhạc Phàm, sư phụ cũng đã bị thương như vậy, bản thân làm sao có thể buông tay? Dù sao sớm muộn cũng phải đối mặt, vậy cần gì phải trốn tránh.
"Ta không hối hận, chết cũng không hối hận, ta nhất định vì sư phụ mà đòi lại công đạo, cho dù, nơi này không có công đạo…"
Nhìn Thiết Nam kiên định gật đầu, Nhạc Phàm mắt lạnh như băng hiện lên một nét ấm áp: "Tốt!"
Chẳng bết là cố ý hay là vô tình vừa nói, Nhạc Phàm vừa dẫn Thiết Nam đi tới chỗ mấy ngọn núi giả.
"Đủ rồi!" Khổng Thiên Vũ giận quát một tiếng, thật sự không thể chịu được ánh mắt của Nhạc Phàm. Khinh thường nói: "Lý Nhạc Phàm, ngươi tưởng có thể đi sao. Ngươi là yếu phạm truy nã của triều đình, dám chống lại cả triều đình, quả nhiên là không biết lượng sức. Hừ!"
Nhạc Phàm thản nhiên nói: "Thì sao?" Hắn bây giờ còn cái gì mà không dám làm!
Tư Đồ Hướng Đông nghe cái tên Nhạc Phàm, chỉ dám ở phía sau trách mắng: "Thiết Nam, ngươi dám chứa yếu phạm truy nã của triều đình, đây là tội tru di cửu tộc! Còn không mau tự thú, nói không chừng còn tha cho ngươi một mạng".
"Tử tội? Tự thú… Ha ha…" Thiết Nam cười điên cuồng, gần như điên dại nói: "Dựa vào cái gì… dựa vào cái gì mà ta nên yên lặng thừa nhận? Dựa vào cái gì mà ta không thể vì sư phụ đòi lại công đạo? Dựa vào cái gì mà ta chấp nhận số mệnh? Dựa vào cái gì…"
Thiết Nam giận dữ hỏi, không có ai trả lời, ngoại trừ ánh mắt đồng cảm của Tư Đồ huynh muội. Trịnh Hoa Hùng thì chỉ cười khinh thường, nếu không phải vì câu giờ, bọn họ đã sớm động thủ, đâu cần phải ở đây mà nói qua nói lại!
"Sào sào…" bốn phía đột nhiên truyền đến nhiều tiếng động…
"Tới rồi! Bọn họ tới rồi" Khổng Thiên Vũ trong lòng mừng rỡ, rốt cục cũng đã tới.
"Thịch, thịch…"
"Lên…"
Chỉ chốc lát sau, một đoàn Cẩm y vệ, bộ khoái cầm cung nỏ đao kiếm xông vào Lâm uyển, mấy trăm người bao vây thàng ba vòng xung quanh, vũ trang đầy đủ, ngay cả bốn phía trên tường cũng đều là tiễn thủ, mục tiêu đều là hai người Nhạc Phàm. Trong nháy mắt, Trịnh Hoa Hùng mượn cơ hội lui ra ngoài vòng chiến.
"Đến thì cũng sẽ đến!" Nhạc Phàm vừa rồi thấy tín hiệu tung ra, đã đoán được đối phương sẽ có cứu binh, chỉ là không nghĩ đến nhanh như vậy mà thôi. Linh thức quét qua bốn phía một chút, có thể thấy khoảng bốn năm trăm người.
Thiết Nam khẩn trương, nhưng hắn cũng không sợ hãi, bởi vì đã có Nhạc Phàm đứng ở phía trước. Nhạc Phàm ngưng trọng, nhưng lại càng thêm tỉnh táo, bởi vì hắn là thợ săn.
"Ha ha…" Trịnh Hoa Hùng đắc ý nở nụ cười, những người còn lại cũng lộ nét mặt vui mừng, bởi vì bọn họ đã có thực lực để nói chuyện.
Khổng Thiên Vũ bễ nghễ nhìn hai người nói: "Lý Nhạc Phàm, ngươi trên giang hồ có tiếng tăm ta cũng nghe nói qua, hung ác tàn bạo võ công rất cao, 'Hắc Bảng' cũng không làm gì được ngươi, ngay cả Cái Bang "Đả Cẩu trận" cũng khốn không được ngươi… nhưng hôm nay, cho dù ngươi có mọc cánh cũng vô dụng, hãy thúc thủ chịu trói đi! Ha ha…"
"Cha…" Tư Đồ Yến thấy thế khẩn trương, muốn tiến lên khuyên can, nhưng Trịnh Uyển kéo nàng lại nói: "Biểu tỷ, việc này chúng ta quản không được đâu, đừng đi…"
Tư Đồ Hướng Đông quát lớn: "Nha đầu ngươi thật không hiểu chuyện, còn không mau lui ra".
Trịnh Hoa Hùng tâm trạng hơi bực, không vui nói: "Quân Văn, đưa Yến nhi đi".
"Ồ!" Trịnh Quân Văn không cam lòng lên tiếng. Hắn xem Nhạc Phàm như đồ trong tay, muốn nhìn bộ dáng thê thảm Nhạc Phàm như thế nào, bây giờ lại bị bảo đi chỗ khác, trong lòng không khỏi càng thêm oán hận, hung hăng trừng mắt nhìn Nhạc Phàm một cái. Chỉ là, Nhạc Phàm sẽ để ý đến sao?
"Cha, cô phụ, hãy nghĩ lại…" Tư Đồ Yến cứ như vậy bị lôi đi. Ngoại trừ Thiết Nam, ai cũng nhìn không ra thần sắc phức tạp trong mắt nàng, là cổ vũ hay thống khổ, có lẽ còn có sự đồng tình và không muốn.
Bọn nha hoàn hạ nhân đưa nhị vị phu nhân ra sau, Trịnh Hoa Hùng cũng cho người bảo vệ hai người Tư Đồ Hướng Đông và Lê Hạo Kiệt.
Đang chuẩn bị động thủ, Mộ Dung Lãnh Tuyết lại ngắt lời nói: "Chờ một chút… Trịnh tổng quản, không biết có thể cho tiểu nữ nói đôi câu không?"
"Ồ!" Trịnh Hoa Hùng sửng sốt, lập tức nói: "Mộ Dung cô nương đừng khách khí, có chuyện gì xin mời cứ nói".
Mộ Dung Lãnh Tuyết nói: "Trịnh tổng quản không muốn cá phá lưới mà đi sao?"
Trịnh Hoa Hùng run lên, hắn đương nhiên hiểu được Mộ Dung Lãnh Tuyết đang nói cái gì. Lý Nhạc Phàm cũng không phải là hạng người yếu kém, cho dù có bắt được hoặc giết đối phương, khả năng trả giá là rất lớn, kết quả này không phải là điều hắn muốn chứng kiến.
"Không biết Mộ Dung cô nương có biện pháp gì".
Mộ Dung Lãnh Tuyết khẽ cười không đáp, quay sang Nhạc Phàm, thanh âm thanh nhã nói: "Mộ Dung thế gia Lãnh Tuyết ra mắt Đao cuồng tiên sinh".
"Ngươi muốn thế nào?" Nhạc Phàm hỏi thẳng.
Mộ Dung Lãnh Tuyết cũng không thèm để ý thái độ lãnh đạm của Nhạc Phàm, trong mắt có nét cười nói: "Ta biết Đao cuồng tiên sinh võ công rất cao… Bất quá, tình huống thế này, tiên sinh thật muốn đánh cuộc không? Tiên sinh cho rằng bản thân có cơ hội sống sót là bao nhiêu, đồng thời nắm chắc được bao nhiêu phần bảo vệ được người bên cạnh mình?"
Nhạc Phàm nhìn trong mắt Mộ Dung Lãnh Tuyết, nhưng lại chưa có hành động gì, trong lòng đã có quyết định.
Mộ Dung Lãnh Tuyết tiếp tục nói: "Dù sao cơ hội cũng mong manh, chi bằng tiên sinh cùng Lãnh Tuyết đánh cuộc! Chỉ cần tiên sinh có thể thắng Lãnh Tuyết, liền có thể an toàn rời đi. Nhưng nếu các hạ thua, chúng ta cũng sẽ thả các hạ cùng tiểu huynh đệ này rời đi, chỉ cần tiên sinh đáp ứng với ta một yêu cầu, không biết ý tiên sinh như thế nào?"
Khổng Thiên Vũ đang muốn nói, lại bị Trịnh Hoa Hùng ngăn cản. Hắn cũng muốn biết Mộ Dung Lãnh Tuyết có ý tứ gì.
Nhưng Nhạc Phàm có đáp ứng không? Lúc mọi người ở đây đều nghĩ Nhạc Phàm sẽ đáp ứng đánh cuộc, hắn đột nhiên nở nụ cười, nục cười lãnh đạm mang theo nét trào phúng.
Mộ Dung Lãnh Tuyết sắc mặt không thay đổi nói: "Tiên sinh không tin lời Lãnh Tuyết nói hay sao?"
Nhạc Phàm không để ý tới đối phương, quay lưng về phía Thiết Nam hỏi: "Có sợ không? Nếu chết thì sao…"
"Sợ chết?" Thiết Nam thân thể run lên, hỏi lại: "Lý đại ca, ngươi nói người ta tại sao muốn sống".
Cảm nhận được ngữ khí tang thương, nhượng lại làm cho mọi người ở đây không khỏi ngẩn ra, ánh mắt tụ lại trên người Thiết Nam.
Nhạc Phàm trầm ngâm nói: "Ít nhất, ta vì người đã chết mà sống".
Thiết Nam cười, nhìn sư phụ đang hôn mê nói: "Bây giờ ta cũng vì người khác mà sống. Xem ra, chúng ta đều là vì người khác mà sống… ta sợ chết, bởi vì ta muốn sống".
Mọi người phía trước nghe thấy hồ đồ, nhưng khi nghe được câu nói cuối cùng, vẻ mặt cũng khinh bỉ. Trong lòng bọn họ, trước mặt nhiều người như vậy thừa nhận mình sợ chết, đó là một loại sỉ nhục.
"Hừ!" Khổng Thiên Vũ khinh thường nói: "Quả nhiên là loại chết nhát".
Mọi người ở đây tưởng rằng Thiết Nam trả lời như vậy Nhạc Phàm sẽ tức giận, nhưng Nhạc Phàm lại cười nói: "Ta cũng rất sợ chết, cho nên ta rất quý trọng tính mạng của mình".
Mộ Dung Lãnh Tuyết trong mắt chợt lóe lên vẻ khinh thường, nhưng bọn họ có ai biết được, chỉ có người đấu tranh với sự tuyệt vọng, mới có thể kiên trì đối với tính mạng của mình.
Mộ Dung Lãnh Tuyết đợi nói tiếp, Nhạc Phàm sắc mặt đột biến nói: "Ngươi cho rằng những người này có thể vây khốn được ta sao?"
"Không đúng sao?" Mộ Dung Lãnh Tuyết có ý cười nhìn Nhạc Phàm: "Quân đội không thể so với giang hồ, đạo lý này tiên sinh không hiểu sao?"
Không hiểu? Mọi người ở đây, nào có ai có thể hiểu biết về quân đội hơn Nhạc Phàm? Hiểu biếtchiến trường? Chính là bọn họ không biết đó thôi.
Nhạc Phàm không cần giải thích nhiều, giọng lạnh như băng vẫn là câu nói kia: "Là ai đã ra tay?"
"Hừ! Chết đến trước mắt, còn dám kiêu ngạo?" Khổng Thiên Vũ ưỡn ngực nói: "Là ta đã ra tay, ngươi có thể làm gì ta? Bất quá chỉ là một tiện dân vũ phu mà thôi, phế thì phế rồi, ngươi làm gì được ta…"
"Đó là cái gì?" Trịnh Hoa Hùng đột nhiên cắt lời, chỉ thấy trên tay phải Nhạc xuất hiện một mũi tên nhỏ xoay quanh trong lòng bàn tay, cho dù đang ban ngày cũng che dấu không được ánh sang quỷ dị.
Mộ Dung Lãnh Tuyết tâm trạng hoảng sợ, vẻ mặt lạnh nhạt ngưng trọng, nhắc nhở nói: "Đây là 'Tuyệt Tiễn'…"
"Tuyệt Tiễn!" Trịnh Hoa Hùng cả kinh, hắn phụ trách xử lý vụ đỉnh Bình Nham, đương nhiên hiểu rõ chuyện đã xảy ra. Chính mũi tên nhỏ này đã dễ dàng đánh bại cao thủ Bộ Siêu Quần, sau này người trong giang hồ đặt tên cho nó là "Tuyệt Tiễn".
Cho đến lúc này, mọi người đều biết, Lý Nhạc Phàm chẳng những đao pháp rất cao minh, lại có thần công Phật môn, còn làm cho người ta đoán không ra chính là "Tuyệt Tiễn" thần bí, danh tiếng trên dang hồ ngang với hắc bạch thập đại cao thủ.
"Cẩn thận!" Không để cho Khổng Thiên Vũ kịp phản ứng, "Tiễn Hồn" đã thoáng hiện trước mắt…
Mộ Dung Lãnh Tuyết thực lực chân chính còn cao hơn Trịnh Hoa Hùng một bậc, phản ứng nhanh nhất, tay phải trực tiếp chộp tới "Tuyệt Tiễn"… nếu chỉ là tay không, nàng cũng không dám mạo hiểm như thế, nhưng trong tay nàng có bao tay Thiên Tằm Ti, binh khí khó mà đả thương được. Nhưng…
"Cái gì!" Mở to mắt nhìn "Tuyệt Tiễn" xuyên thấu qua ngón tay, Mộ Dung Lãnh Tuyết trên mặt rốt cục đã lộ ra nét kinh hãi!
"…" Tĩnh lặng, sự tĩnh lặng chết chóc!
Không có khí thế cũng như tiếng vang, "Tuyệt Tiễn" vô thanh vô tức xuyên qua ngón tay Mộ Dung Lãnh Tuyết, tiếp tục xuyên qua thân thể của Khổng Thiên Vũ…
"Không… ta không muốn, đừng lại đây…"
Khổng Thiên Vũ run rẩy, hắn dùng toàn lực hét lên, phảng phất như hy vọng có thể làm cho "Tiễn" dừng lại, nhưng "Tiễn" dừng lại sao? Muốn chạy trốn, nhưng bóng đen của cái chết, đã thẩm thấu vào chỗ sâu trong trong tâm linh không thể nào nhúc nhích được.
Thấy vật làm kinh động tâm phách " Tuyệt Tiễn " đã ở bên cạnh, Khổng Thiên Vũ đồng tử dãn ra, trong mắt lộ ra nét không cùng sự sợ hãi. Khiến cho hắn hối hận cùng tuyệt vọng, cũng không thể vãn hồi… một "tiễn" đã xuyên thấu qua thân thể hắn, cũng như là linh hồn của hắn.