Khoảng ba khắc nữa thì mặt trời mọc, đỉnh Bình Nham người đã tấp nập, nhan sĩ giang hồ từ chân núi đi lên vẫn không dứt, hiển nhiên là đại hội trăm năm khó gặp này hấp dẫn không ít người trong giang hồ đến đây, mặc kệ bọn họ muốn mưu cầu lợi ích, hay là đến xem náo nhiệt, cũng đủ để nói rằng đại hội lần này thực sự có lực hấp dẫn. Nhân sĩ giang hồ tham dự "Vũ tàng trọng quang" tính ra đến cả vài vạn người. Lực lượng chủ yếu là của Thiên Hạ hội, Võ Lâm Minh, Chính đạo cửu phái, Hắc đạo lục tông, Cái Bang, Thanh Vân Thành, Thần Kiếm Sơn Trang, các bang phái lớn nhỏ khác tổng cộng khoảng bốn năm trăm, cao thủ bên ngoài thì nhiều không kể xiết. Đương nhiên không phải mọi môn phái trên giang hồ đều tham dự, một số môn phái ưa an phận thu mình, xa lánh thế sự, không quan tâm đối với đại hội lần này. Để khống chế cục diện như thế, Tứ đại gia tộc cùng Triệu gia có thể nói đem hết toàn lực để chủ trì. Triệu gia xuất tiền, Tứ đại thế gia xuất lực, trên đỉnh núi này, nổi lên mấy trăm cái doanh trướng, ở giữa đã đặc biệt dựng một cái đài thật lớn cao ba trượng. Nhìn đám người lúc nhúc, người của Tứ đại thế gia tất cả đều kêu khổ không thôi, may là bọn họ có căn bản thâm hậu, về phương diện con người vẫn có thể miễn cưỡng được. Muốn an bài mấy vạn người giang hồ không phải là chuyện đơn giản! Có môn phái thì dể nói chuyện, có môn phái thì lại hoàn toàn bát nháo, thật là hỗn tạp bát nháo, khiến cho Tứ đại thế gia sắp không chịu nổi. Bất đắc dĩ cuối cùng chỉ có thể chia mọi người thành bốn bộ phận, chánh đạo một bên có Cửu đại môn phái cầm, mọi việc giao cho bọn họ giải quyết. Hắc đạo một bên do Lục tông phụ trách tiếp đãi. Môn phái trung lập thì có Thanh Vân thành và Thần kiếm sơn trang cầm đầu, còn người trong giang hồ vô môn vô phái tạm thời giao cho Thiên hạ hội và Võ lâm minh quản lý. Nếu có người nào gây náo loạn, trực tiếp đuổi xuống núi. Trái lại, Triệu gia lại nhàn nhã dạo chơi thong thả rất nhiều, đứng đầu thiên hạ tài thần cũng không phải đơn giản, tiền tài đối với Triệu gia mà nói căn bản là nhiều như lông trâu, thậm chí hạ nhan của Triệu gia so với đệ tử Tứ đại thế gia còn muốn nhiều hơn. Dưới tình huống, Tứ đại gia chủ cùng cảm khái, có tiền đúng là thật tốt! Trên sơn đao vắng vẻ, hai đạo sĩ một già một trẻ cũng đang tiến lên, không phải thầy trò Phương Hàm thì còn ai. Sư phụ, người nói nhiều võ lâm cao thủ như vậy, chúng ta đến có thể làm gì? "Phì! Chúng ta dùng trí tuệ, chứ không phải dùng khí lực… Dứoi công phu thần toán của Bất Giới đại sư ta… Khụ! Dùng trí tuệ, không có gì là không thể!" Bất Giới cười lên hô hố. Phương Hàm khinh thường nói: "Thôi đi, về điểm trí tuệ, ài! Con còn lạ lùng gì. Hắc hắc!" "Dám chơi ta sao!" Bất Giới giận dữ, đưa tay lên đánh, nhưng Phương Hàm đã nhảy đi chỗ khác, thỉnh thoảng còn làm mặt quỷ, trên gương mặt tuấn tú lại có vài phần đáng yêu. "Được rồi, sư phó…" Đùa giỡn một hồi, Phương Hàm vẻ mặt tò mò nói: "Con vẫn không rõ, Tứ đại thế gia và Triệu gia sao không tự mình đi tìm bảo tàng? Ngược lại muốn nói cho người khác biết? Bọn họ không phải ngu ngốc như vậy chứ?" "Phanh!" Bất Giới gõ một cái, không biết là báo thù, hay chỉ là thuận tay đánh. Chỉ nghe hắn cười mắng: "Ta xem ngươi mới là kẻ ngu, phải biết rằng dấu diếm là có tội! Có chút đồ không bọn hắn không nên giữ, từ trước đến nay không phải là nhiều gia tộc đã bị diệt môn cũng vì vậy sao. Lui một bước mà nói, cho dù bọn họ tới được bảo tàng, cũng là vô cùng phiền toái. Người của hắc đạo sẽ đến ướp, ngay cả những người chánh đạo miệng đầy nhân nghĩa đạo đức cũng là lang sói… Giang hồ? Nói trắng ra là chỗ của người mạnh, kẻ mạnh sẽ chi phối chuyện tốt xấu. Tứ đại thế gia rất thông minh, tự nhiên cũng biết đạo lý này. Cho dù gia tộc bọn họ thế lớn, cũng không có thể địch cả giang hồ. Cho nên, bọn họ dứt khoát đem tàng bảo đồ ra công khai, bỏ đi cho bản thân không t phiền toái". Nghe Bất Giới giải thích, Phương Hàm vẫn khó hiểu nói: "Làm như vậy bọn họ chẳng phải là trắng tay sao? Tự mình làm chuyện tốt? Người nói bọn họ thông minh, không thể đơn giản là chịu như vậy!" "Đương nhiên… Bất Giới hắc hắc cười nói: "Tàng bảo đồ cũng là vật khôgn thể giữ, dù sao giữ trong tay cũng không hay, còn không bằng đưa ra cho người khác. Cứ như vậy, bọn họ chẳng những có danh tiếng tốt, hơn nữa ta tin tưởng bọn họ cũng sẽ không để cho mình bị thiệt thòi, phần bản tàng dám chắc họ sẽ chiếm miếng lớn". Phương Hàm nghe vậy, nhất thời hiểu ra "Nguyên lai là như thế! Chúng ta đến đây làm sao bây giờ?" "Ài…" Bất Giới thở dài một tiếng, cau mày nói: "Kỳ thật ta tính ra lần này tranh chấp bảo tàng có tai ương đổ máu, chúng ta có thể cũng sẽ bị vây ở trong đó". Phương Hàm ngẩn ra, thấy Bất Giới bộ dáng không giống như nói giỡn liền hỏi: "Thế tại sao chúng ta còn đến đây?" "Ài! Khi tính toán việc này, cũng thấy rõ là vân mệnh của ta cũng liên hệ với nó, cho dù không đến cũng chạy không thoát. Chi bằng đến chỗ căn nguyên xuất phát, mới có sinh cơ!" "Cái gì!" Phương Hàm vẻ mặt trắng nhợt: "Chúng ta có chết không?" "Ngươi yên tâm, ngươi mệnh phú quý, sẽ có quý nhân tương trợ. Ta lúc đầu nhận nuôi dưỡng ngươi, chính vì thấy ngươi mệnh tốt, nếu không nuôi thứ đoản mệnh làm chi! Hắc hắc!" Phải không sư phụ… "Chúng ta xem mệnh người, không thể không cùng ông trời tranh đấu… Đi thôi, chúng ta đến lúc đó cứ vậy mà hành sự. Lão nhân ta cũng không giống người đoản mệnh! Ha ha…" "Ừm". ... Ở giữa đỉnh Bình Nham chính là chỗ của Tứ đại thế gia cùng Triệu gia, đề phòng nghiêm ngặt, ngoại nhân căn bản không cách nào vào được nửa bước. Mộ Dung Thành năm nay đã ngoài bốn mươi, là gia chủ của Mộ Dung thế gia, thấy tương lai gia tộc huy hoàng nằm trong tay, trong lòng đương nhiên rất vui vẻ. Không để ý tới huyên náo bên ngoài, bên trong doanh trướng lại có vẻ yên tĩnh. Lúc này Mộ Dung Thành mặt mày vui vẻ đang ngồi trên ghế, đối mặt với một nữ tử khí chất thanh khiết nói: "Nữ nhi, ngươi nói Mộ Dung thế gia chúng ta lần này có bao nhiêu phần cơ hội?" Nguyên lai nữ tử này chính là giang hồ đệ nhất tài nữ Mộ Dung Lãnh Tuyết. Nàng tuy gọi là Lãnh Tuyết, nhưng trên mặt thủy chung lúc nào cũng duy trì một nét cười nhạt. Ngoời mặc áo trắng như tuyết, thản nhiên tự đắc thưởng trức trà hương. Nghe được cha hỏi, Mộ Dung Lãnh Tuyết đặt chung trà xuống, cười nhẹ nói: "Lần này tranh chấp 'Vũ Tàng', thiên hạ sang trang, loạn thế đã tới, chính là lúc Mộ Dung gia ta đại triển quyền cước… Người ngu thì chờ cơ hội đến, người thông minh thì phải biết nắm bắt cơ hội, mà người mạnh thì có thể sáng tạo cơ hội. Bây giờ chúng ta đã khai sáng ra một cơ hội tốt nhất, chỉ là phải cần thời gian nữa thôi". Mộ Dung Thành nói: "Nữ nhi nói không sai, chúng ta đã khai sáng ra một cục diện rất tốt, nhưng mà cũng có rất nhiều người chăm chăm mắt hổ vào chúng ta…" Mộ Dung Lãnh Tuyết lơ đểnh nói: "Chuyện gì cũng có nguy hiểm, chúng ta có thể làm tại đây đó là tranh thủ lợi ích lớn nhất có thể được". Dừng một chút, nàng lại nói: "Những người khác ta không cần phải lo lắng, chỉ có Triệu gia đứng đầu là có thể làm cho ta nhìn không thấu. Hắn hẳn là người không đơn giản như chúng ta nghĩ…". Mộ Dung Thành ngẩn ra, lập tức hỏi: "Người nói đó là Triệu Thiên Cân thâm tàng bất lộ". "Đúng vậy! Mộ Dung Lãnh Tuyết khẳng dịnh: "Có thể trở thành người giàu nhất trong thiên hạ sao lại có thể đơn giản? Nói không chừng hắn có thế lực ẩn nấp sau đó chống lưng. Nếu thực là như thế này, chúng ta cũng không nên ra mặt đối địch, để xem bản lãnh thế nào đã. Nói đi cũng nói lại, lần này bảo tàng trọng quang cũng là do hắn chủ động đề ra, mặc dù là Tứ đại thế gia chúng ta đắc lợi nhiều nhất, nhưng không loại trừ hắn có mục đích riêng, nói không chừng hắn cũng đang chờ đợi cơ hội!" Thật là một nữ tử tâm tư thật tinh tế, chỉ mấy lời tùy tiện đã nói ra rất nhiều bí mật. Mặc dù còn nhiều chuyện cũng chưa xác định được, nhưng không thể không thừa nhận nàng có trí tuệ hơn người. Nếu như vậy, chúng ta phải vạch ra hai kế hoạch. "Kế hoạch vĩnh viễn cản không nổi sự biến hóa! Bất quá, đại ca sắp học nghệ trở về, đến lúc đó cho dù gặp hắc bạch lưỡng đạo thập đại cao thủ, chúng ta cũng không cần phải sợ hãi…