Vạn Nhã Nhi lịm đi, Tư Mã Như vội tiến lên bắt mạch cho nàng… Một lát sau, Tư Mã Như trầm giọng nói: "Nhã Nhi cô nương thật tinh thông y thuật, vừa rồi đã đem phần lớn độc tố phong bế lại. Bất quá, thiên ki chi độc đã nhập thể, nếu không có giải dược…" "Không có giải dược thì thế nào?" Phó Suất nhíu mày, trong lòng còn có một tia hi vọng. Tư Mã Như do dự một lúc, cuối cùng bất đắc dĩ nói: "Nếu không có giải dược, không thể sống quá ba ngày!" "Nếu không có giải dược, không thể sống quá ba ngày!" Trong lòng Vạn Nhã Nhi nổi lên một trận đau thương, thầm nghĩ: "Ông nội từng nói qua, vạn vật trên thế gian tương sinh tương khắc, nhưng có một số độc không cách nào giải được, mà thiên ki kỳ độc là một trong số đó. Như thế xem ra… Ài! Chỉ ba ngày thôi sao? Ông trời sao lại đối xử với ta như thế? Thời gian ba ngày quá ngắn, đại ca có thể tìm được ta sao? Ta chết đi, đại ca sống một mình thì phải làm sao bây giờ? Ta bây giờ sợ nhất là mình chết đi... thật sự rất sợ!" "Muội tử!" Nhan Nguyệt Nhi ngơ ngác ôm Vạn Nhã Nhi, tràn đầy bi thương. Nàng trước kia là người của Thiên Tà tông, tự nhiên cũng biết đạo lý thiên ki nhập thể, không có thuốc nào có thể cứu được. Trong mắt Phó Suất hiện lên tia sát ý, chỉ kiếm về phía lão phu nhân nói: "Giao giải dược ra đây, ta sẽ tha cho ngươi một mạng!" "Hừ hừ hừ…" Tạ lão phu nhân trong lòng cảm thấy sướng khoái, cười to nói: "Ở đâu có thể có giải dược của thiên ki chi độc chứ! Các ngươi hãy đứng đó mà nhìn ả chết đi! Ha ha…" "Ồ…" mọi người âm thầm cảm thấy hoảng sợ, mụ đàn bà này nếu nổi điên lên thì thật sự là kinh khủng! Trong lòng Phó Suất bi thống, im lặng nói: "Với thân thế thương cảm, muội tử đã kinh lịch qua vô số khổ nạn, chỉ muốn tìm lại được người thân duy nhất của mình… nhưng bây giờ… bây giờ vì cứu Nguyệt Nhi một mạng mà sắp phải chết đi, muội tử, muội nói cho đại ca biết ta nên đối đãi với muội ra sao đây…" Nhớ tới người của Tạ gia, sát ý của Phó Suất càng nồng đậm: "Nếu không giao ra giải dược, vậy các ngươi hãy chôn cùng muội muội ta đi…" trường kiếm hoa lên, một đạo kiếm khí sắc bén bắn thẳng đến lão phu nhân! "Xùy xùy…" kiếm khí làm cho lòng người kinh hãi, đây chính là uy lực của kiếm hiệp. " Hây…" Tạ lão phu nhân đưa quải trượng lên đỡ, nháy mắt đã bị chém làm hai đoạn… kiếm khí "xuy" một tiếng, chấn động lướt qua, tiếp đó người ngã xuống, máu phun đầy đất. "Mẫu thân!" Kiều thị đại kinh, mau chóng lấy ra đan dược cho lão phu nhân uống vào. Thấy Phó suất tới gần liền hô to: "Mọi người cứu!" Những người giang hồ xung quanh đã cảm thụ qua uy lực của kiếm hiệp, không ai muốn tiến lên, nghe tiếng gọi thê thảm của Kiều thị, việc bọn họ cũng là mặc kệ. Đường Ngạo thầm mắng một câu, sau đó tiến lên phía trước… Lập tức, lá gan của các vị khách giang hồ cũng lớn ra, tiến lên bao vây. ………. "Ta chỉ tìm người của Tạ gia bảo, những người còn lại đều tránh ra cho ta! Nếu không cũng đừng trách kiếm của Phó Suất ta vô tình!" Phó Suất căm hận nói. Dưới tình huống giằng co lúc này, không ai lùi nửa bước .Tôn nghiêm, mặt mũi, địa vị cùng lợi ích vĩnh viễn là thứ người giang hồ truy cầu. "Lên!" theo một tiếng hét lớn, trong đại viện của Tư Mã phủ đánh nhau hỗn loạn, cây cối tán loạn, trên tường còn lưu lại dấu vết của các loại binh khí. Một nhà Tư Mã đều không biết võ công, tất cả thối lui qua một bên, người khác cũng không nói gì, mà Phó Suất cùng Nhan Nguyệt Nhi vì che chở Vạn Nhã Nhi nên không thể toàn lực mà ra tay, do đó phải khổ sở chống đỡ. Trong khi ngăn cản, Nhan Nguyệt Nhi nói: "Lão phó, nếu cứ tiếp tục như vậy, hôm nay chúng ta đừng nghĩ tới việc ra khỏi đây, chàng nhanh nghĩ biện pháp đi". Phó Suất đẩy lui một người, trầm giọng nói: "Việc này sợ là có âm mưu, nói gì cũng đã muộn. Bây giờ địch nhân rất nhiều, nếu chủ động tiến ra, sợ rằng không thể bảo vệ được tiểu muội… Nguyệt Nhi, khinh công của nàng hơn ta, đợi khi ta đẩy lui sự tiến công sẽ giúp nàng nhảy ra khỏi vòng vây địch . Nàng mang theo muội tử chạy thật nhanh, trực tiếp đi tìm Văn tiền bối, tin tưởng rằng không ai dám đến đó tìm". "Nhưng chàng…" Phó Suất ngắt lời nói: "Đừng lo cho ta, hời gian qua, ân tình chúng ta nợ muội muội làm sao có thể trả được chứ, hơn nữa bọn họ cũng không có bản lĩnh hại ta". Thân thể Nhan Nguyệt Nhi run lên, nhiều năm qua, đây là lần đầu rời xa người yêu, như thế nàng sao có thể dễ dàng chấp nhận… vừa mới phân tâm, một đạo đao phong đã xẹt qua vạt áo. "Được, ta đi trước" Nhan Nguyệt Nhi cắn răng nói. Phó Suất âm thầm thở phào nhẹ nhõm, hắn vẫn lo Nhan Nguyệt Nhi không chịu đi. Khí thế gia tăng, quát: "Chuẩn bị…" Trong nhất thời, kiếm khí bắn ra bốn phía, đẩy lui những người xung quanh. "Đi…" Nhan Nguyệt Nhi bước lên vai Phó Suất, vọt lên cao…. Phó Suất cũng nhân cơ hội tiến lên, muốn dùng tay tống hai người ra ngoài . Lúc này, ngân châm lại bắn đến, người đánh lén đúng là Kiều thị đang ở sau đám người. "Lại là Tạ gia!" hai người Phó Suất giận dữ, Tạ gia này ba lần bốn lượt tác quái, thật là đáng chết. Ngân châm bay đến, bất chấp mọi thứ, hai người vung tay lên, kiếm như gió… rốt cuộc cũng đánh lui ám khí. Bất quá, lực đạo đã hết, cuối cùng ba người lại rơi xuống mặt đất. Lại là một đợt công kích… hai người Phó Suất cũng rất quật cường, chung quanh có rất nhiều địch nhân, bên ngoài còn có những cặp mắt như lang như hổ của Tạ gia, như thế nào có thể thoát thân? Thời gian từng chút từng chút chậm rãi qua đi, nhớ đến Vạn Nhã Nhi đang ngày càng suy yếu, hai người Phó Suất càng trở nên lo lắng vô cùng! "Ai dám làm càn…" Một tiếng quát lớn, như tiếng sấm bên tai làm động tác mọi người nhất thời bị kiềm hãm lại, không ai biết được người phát ra tiếng nói ở đâu. Chỉ thấy từ một bên, một nam tử áo đen, tay cầm thương bạc vừa giết vừa tiến đến, người xung quanh kẻ chết kẻ bị thương, trong chốc lát đã có một đám người ngã xuống… Người đến chính là "Thương tà" Vương Sung. Vương Sung hôm nay đã là một đại nhân vật trong ắc đạo, tin tức tự nhiên là linh thông. Sau khi nghe Vạn Nhã Nhi gặp phiền toái liền chạy đến… nhưng… vẫn bị chậm một bước. Một đường chém giết, hướng thẳng đến Vạn Nhã Nhi. Sau khi tiến đến, Vương Sung cùng Phó Suất trao đổi, trực tiếp hỏi: "Nha đầu nàng ta thế nào rồi?" Phó Suất kiến thức phogn phú, thấy người đến cầm ngân thương cùng thương pháp sử dụng liền nhận ra thân phận của hắn. Bất quá, nghe được ngữ khí quan tâm của hắn cũng cảm thấy yên lòng. "Xem ra "Thương tà" này là người cứu tiểu muội ngày đó. " trong lòng vừa nghĩ, Phó Suất vừa ra sức vung kiếm, trả lời: "Tiểu muội trúng thiên ki chi độc, nếu không có giải dược chỉ có thể sống thêm ba ngày nữa". "Cái gi?" "Khốn kiếp!" Vương Sung nghe vậy giận dữ nói: "Ngươi đúng là khốn kiếp! Ngay cả một tiểu cô nương cũng không bảo vệ được, còn có thể gọi là nam nhân sao? Nói! Là ai làm? " Phó Suất cũng khó trách, nghe Vương Sung nói vậy cũng không phản bác, chỉ là căm hận nói: "Là lão thái bà của Tạ gia… Đợi cứu được người rồi hãy chửi, nhưng trước tiên phải thoát ra được cái đã". "Các ngươi bảo vệ nha đầu, lão tử đi làm thịt lão già kia trước đã" Vương Sung tính tình vốn như một lò lửa, cho dù bây giờ đã thu liễm rất nhiều, nhưng bản chất hắn là như thế, hơn nữa lúc này đang bị lửa giận thiêu đốt, còn phải bận tâm hậu quả gì chứ. Lực đạo lại gia tăng, tập trung vào tay, nhất thời ngân quang đại thịnh, lại có mấy người nằm trên mặt đất. Cái tên "Thương tà" quả thật danh bất hư truyền! Hai người Phó Suất cũng là một trận cảm thán. Đường Ngạo vốn là nhất lưu cao thủ, nhưng nếu đem so sánh với Vương Sung thì không phải chỉ là kém hơn một hai điểm, vài lần suýt bị ngân thương đoạt mệnh. Bọn người giang hồ đã đánh đến đỏ mắt, từng người từng người liên tục tiến lên… "Giết…"