Thành nam Lâm An , một nơi phồn hoa đô thị. Nhan Nguyệt Thi dắt theo Vạn Nhã Nhi đi ngao du hết nơi này đến nơi khác, phụ nữ nói chung đều giống nhau, khi thấy cái gì lạ đều không muốn bỏ qua. Nếu Vạn Nhã Nhi không kêu mệt, sợ rằng còn muốn đi nữa mới thỏa mãn. "Ha ha, chúng ta thưởng ngoạn như vậy vẫn chưa hết đâu… Muội muội đi thôi, chúng ta đi gặp lão Phó. Ở 'Túy Tiên Lâu' rượu và thức ăn đã nổi danh một vùng từ lâu, đã lâu rồi ta không ghé qua, nghĩ đến mỹ vị ở đó… Đi mau thôi…" Nhan Nguyệt Thi kéo Vạn Nhã Nhi định đi tiếp, đột nhiên phía trước đã có bốn gã nam tử đứng chặn bọn họ. "Là người của Thanh Vân Thành! Bọn họ muốn làm gì đây?" Vạn Nhã Nhi liền sửng sốt, vô thức nhích lại gần bên cạnh Nhan Nguyệt Thi. Nhan Nguyệt Thi tự nhiên cũng đã phát hiện, thong thả nghiêng người. Chân mày nhíu lại, quay về bọn họ lạnh lùng hỏi: "Các ngươi muốn gì?" Nghe đối phương đang hỏi, bọn người Thanh Vân Thành không trả lời, bọn chúng vẻ mặt ngây ngốc, trong miệng lẩm bẩm: "Đẹp quá… đúng là mỹ nữ trong thiên hạ!" Một lúc lâu sau… "Khụ, khụ…" Tên gầy ốm Sấu Tam sau khi ho lên hai tiếng liền hồi thần, tiến lên nhìn Nhan Nguyệt Thi chắp tay nói: "Chào tiểu thư, bọn tại hạ chính là người của Thanh Vân Thành. Hơn nữa tháng trước, có một nha hoàn tạp dịch câm của chúng ta trộm đồ rồi bỏ đi, chúng ta vẫn đang tìm kiếm. Vừa rồi đi ngang qua, thấy cô nuơng bên cạnh người khá giống nha hoàn của chúng ta, cho nên đến xem cho biết… cũng không có ý gì khác. Hắc hắc!" Lai giả bất thiện (*), sao có thể xem mọi chuyện đơn giản như vậy được? Nhan Nguyệt Thi trong lòng đã hiểu được sự việc, liền lạnh lùng gằn giọng hỏi lại: "Phải thì sao, mà không phải thì sao?" Sấu Tam nhìn chằm vào Vạn Nhã Nhi, vuốt cằm nói: "Nếu cô ta không phải là nha hoàn đã trộm đồ trong thành của chúng ta rồi bỏ đi, chúng ta sẽ tự rời đi… còn nếu chính là kẻ từ trong thành của chúng ta bỏ trốn… hắc hắc… xin mời tiểu thư giao cô ta cho chúng ta, để chúng ta đưa trở về thành, xem như giải quyết xong công đạo." "Đúng vậy!" Ba tên còn lại cũng đồng thanh nói. Bọn chúng khẩu khí đều rất hung hăng, Nhan Nguyệt Thi nghe được tức thì nổi giận, trong mắt hàn quang lóe ra nói: "Các ngươi là cái thứ gì vậy! Cũng dám ở nơi đây uy hiếp người khác?" "Ngươi…" "Chờ một chút!" Sấu Tam bị người nhục mạ như thế cũng không thèm để ý, ngược lại còn muốn ngăn đồng bọn đang định tiến lên, nhìn chằm chằm vào Vạn Nhã Nhi nói: "Nha hoàn lấy trộm đồ của bọn ta là người câm, không hề biết nói, không biết cô nương này có giống vậy không?" Mặc dù là hắn hỏi người, nhưng ngữ khí tỏ vẻ khằng định chắc chắn. Lúc trước do Vạn Nhã Nhi có việc cần phải đi, nhưng lại bị đại tiểu thư của Thanh Vân Thành trục xuất. Cái này không phải là mình chủ động phản bội. Nhưng bây giờ chính mình bị người ta vu oan là kẻ cướp, Vạn Nhã Nhi trong lòng đương nhiên rất tức giận. Nhưng rồi suy nghĩ lại, chính mình đã không phải là người của Thanh Vân Thành, hơi đâu mà cùng với bọn họ lằng nhằng. Bây giờ, việc tìm kiếm Nhạc Phàm mới là quan trọng nhất Vừa nghĩ thông như vậy, Vạn Nhã Nhi tâm tình đã hoàn toàn bình phục. Vì vậy, liền kéo Nhan Nguyệt Thi đang phẫn nộ đi, ý muốn rời đi nơi này. Nhan Nguyệt Thi vốn định ra tay, nhưng bị Vạn Nhã Nhi lôi kéo như vậy, chỉ có thể tức giận mà không thể phát tác. "Ồ!? Cô ta thật sự không có nói, chẳng lẽ thật sự là nha đầu tạp dịch… Mẹ ôi! Trước kia lão tử ta thật sự không có mắt, nha đầu xấu xí giờ biến thành mỹ nữ! Nếu như ta phát hiện sớm, thì đã…" Bốn tên Thanh Vân Thành thấy Vạn Nhã Nhi đúng là người câm, bọn chúng sắc mặt đều tỏ vẻ vui mừng, trong lòng không khỏi một trận bỉ ổi. Trên đường vốn là có nhiều loại người qua lại, cảnh tượng như vậy diễn ra khiến cho nhiều người chú ý, trong chốc lát, liền có vài người tụ tập lại xem, như là chờ đợi một vở kịch hay sắp diễn ra. Nam tử gầy gò thấy tình hình như vậy liền sinh ra một ý nghĩ, con ngươi vừa chuyển liền ánh lên một tia âm lãnh. Hắn liền nháy mắt với mấy tên đồng bọn đứng ở phía sau, rồi quay về hướng Vạn Nhã Nhi lớn giọng: "Xú nha đầu, Thanh Vân Thành chúng ta đã cho ngươi nơi ăn chốn ở, sao ngươi lại vong ân phụ nghĩa, trộm đồ trong thành của chúng ta bỏ đi, giờ xem ngươi còn chạy trốn đi đâu?" "Bắt lấy nó, đưa nó về…" "Đúng đó! Bắt lấy nó…" đám người Thanh Vân Thành vội vàng phụ họa. "Ồ…" Chung quanh liền vang lên một trận ồn ào. "Thì ra là kẻ trộm! Chẳng trách bị người ta bao vây…" "Thật nhìn không ra, cô gái này mặt mày thanh tú, hoàn toàn không giống kẻ trộm…" "Tri nhân tri diện bất tri tâm, cho dù khuôn mặt có như vậy, sao biết được có làm hay không, chẳng biết nữa…" "Hay là…" "Người như thế nên đưa tới gặp quan phủ…" "Đúng! Bắt lấy nó…" Chung quanh mọi người càng nói càng khó nghe, Vạn Nhã Nhi cùng Nhan Nguyệt Thi càng tức giận không kể xiết, hai tay nắm chặt nghe rõ tiếng răng rắc phát ra. Sấu Tam thấy mục đích đã đạt tới, trong lòng đắc ý phi thường, liền nói tiếp: "Xú nha đầu, còn không theo chúng ta trở về! Nếu không ngươi sẽ chịu hậu quả" Vừa nói tay trái liền hướng Vạn Nhã nhi chộp tới, hoàn toàn xem như trong mắt không có ai. "Muốn chết…" Nhan Nguyệt Thi trong lòng lửa giận đã đến cực điểm, nàng ta tính tình không tốt bụng như Vạn Nhã Nhi, thấy Sấu Tam ngang nhiên xông lên động thủ, nàng liền không khách khí. Tay phải liền lật lại, nhằm hướng Sấu Tam công đến… Nam tử gầy ốm này thấy đối phương phản kháng, liền khinh thường cười. Xem dáng dấp nữ nhân như thế không giống với người tinh thông võ thuật, như thế làm sao có thể sánh với một võ lâm cao thủ đã đạt tới hóa khí chi kì?". Vì vậy muốn lách qua Nhan Nguyệt Thi, trực tiếp chộp tới Vạn Nhã Nhi… Không biết có phải là ảo giác hay không, thấy tay phải của Nguyệt Thi chậm rãi chộp tới, nhưng Sấu Tam hết lần này tới lần khác đều không thể tránh thoát, chỉ có thể để đối phương tùy ý chộp tới… thật là quái dị. Trong tình huống như thế, Sấu Tam chẳng biết làm sao, một loại cảm giác sợ hãi, áp bức phát sinh trong lòng hắn, rồi cứ thế lan tỏa trong lòng. Nhan Nguyệt Thi công lực đích thực đã tới mức tụ đính chi cảnh, nội khí hoàn có thể tự thu liễm. Sấu Tam chỉ là một tên giang hồ tiểu tốt, làm sao có thể nhìn thấu được. "Rắc!" Một tiếng xương gãy vang lên, cho dù đang ở trên đường cái huyên náo, nhưng mọi người cũng có thể nghe rõ. "…" "A a…" Một thoáng lặng người trôi qua, Sấu Tam một tiếng thét thảm thiết vang dội, làm cho mọi người xung quanh nghe thấy cũng thấy lạnh cả người. "Chẳng biết chết sống là gì!" Nhan Nguyệt Thi lạnh lùng gằn giọng nói, tiếp theo vận lực vào tay phải, ấn thẳng vào ngực của Sấu Tam. "A!" Một tiếng hét thảm thiết lại vang dội, Sấu Tam bị bắn đi như diều đứt dây, văng xa đến mấy trượng, rồi "ầm" một tiếng đã rơi xuống gian hàng, làm mảnh vỡ văng tung tóe. "Ồ…" Dân chúng chung quanh kinh hãi, vội vàng thối lui mấy bước, ở giữa đường cái bây giờ lại trống trãi, chỉ có duy nhất Vạn Nhã nhi đang đứng đó. Khi Sấu Tam ngã xuống đất, ba tên còn lại của Thanh Vân Thành lúc này mới bắt đầu phản ứng. Bọn chúng không thể tưởng tượng nỗi, đối phương lại là một cao thủ ẩn tàng thực lực, hơn nữa thực lực còn cao hơn bọn chúng tưởng tượng rất nhiều, trong lòng bọn chúng không khỏi kinh hãi… thật chẳng khác nào bị vả vào miệng. "Sấu Tam, Sấu Tam…" Lão Thiết ba người vội vàng phóng đến hướng huynh đệ bị thương, chỉ thấy hắn đang nằm co giật trên mặt đất, muốn kêu la nhưng miệng vẫn ói máu, tay trái bị biến dạng, trong mắt tràn đầy hoảng sợ… Ba tên thấy như vậy trên người lông tóc đều dựng đứng. Nhan Nguyệt Thi căn bản không để mắt đối với bọn này, liền tiến lên trước một bước, lạnh giọng nói: "Người không phạm ta, ta không phạm người! Ngay cả đích thân thành chủ Bộ Siêu Quần của các ngươi có đến đây, đừng hòng trước mặt bổn tiểu thư mà bức hiếp kẻ khác". "…" Thấy Nhan Nguyệt Thi mạnh mẽ như thế, mọi người chung quanh tất cả đều câm như hến… "Hừ hừ…! Khẩu khí thật lớn! Cả Thanh Vân Thành cũng khôngđáng để vào mắt…" Âm thanh vừa dứt, đám người phía trước tự động tránh ra hai bên, trong lòng đầy nghi hoặc, chỉ có bốn tên Thanh Vân Thành lúc này đều hiện vẻ kinh hãi. Nhan Nguyệt Thi nghe tiếng liền nhìn lại, chỉ thấy hai gã nam tử đang đi tới. Tên đi phía trước là một thiếu niên ước chừng mười tám tuổi, tay cầm một thanh bảo kiếm khảm đầy ngọc lưu li, vừa nhìn đã biết ngay là một người có địa vị trong giang hồ. Hắn ta trên nguời vận một bộ thanh y trường sam, bộc lộ khí thế đường đường, chỉ là giữa hai lông mày xếch lên vẻ rất khinh người, khí thế cao ngạo, làm cho mọi người trông thấy liền như e ngại lui bước. Đi sau là một gã trung niên văn sĩ, trên người mặc bạch y, sắc mặt lạnh nhạt, tay cầm một chiếc quạt lông chim chậm rãi bước đi. Người này đúng là Khách Khanh tại Thái Phủ năm đó, gọi là Đa Phong tiên sinh. Nhiều năm đã qua, xem ra năm tháng cũng không có để lại dấu vết gì trên người hắn. "Là hắn!" Vạn Nhã Nhi cả kinh, liền giật ống tay áo của Nhan Nguyệt Thi, ra dấu: "Người đi phía trước chính là Nhị thiếu gia của Thanh Vân Thành!" "A! Hắn chính là Hồng Triển Phi?" Nhan Nguyệt Thi gật đầu nói: "Muội muội yên tâm, tỷ tỷ tuyệt không để cho ngươi chịu ủy khuất". Hồng Triển Phi chính là con trai của Hồng Phong - Phó thành chủ của Thanh Vân Thành. Hắn là người tài hoa, từ nhỏ đã được mọi người thương yêu, hơn nữa hắn dù tuổi còn trẻ nhưng đã đạt tới chu thiên tiểu thừa nhất lưu cao thủ, trên giang hồ được xem như nhân tài mới xuất hiện, vì thế thần sắc hắn không khỏi có chút ngạo khí khinh người. Bất quá, Hồng Triển Phi trong mắt Nhan Nguyệt Thi không là gì cả. Trên giang hồ , nếu nói đến nữ hiệp Nhan Nguyệt Thi, sợ rằng không phải đơn giản là nổi danh vì cái tên này, mà là vì bên cạnh nàng có một nam tử hào sảng không biết sợ trời đất là gì, võ công đã đạt tới cảnh giới nhập hóa, cùng Phó Suất thực sự là danh chấn giang hồ. Nhớ lại năm đó, Nhan Nguyệt Thi trên giang hồ nổi danh là hạt tiêu cay. Thân là tả hộ pháp của Thiên Tà Tông, một nữ nhi anh hùng, làm việc quyết đóan, ra tay tàn nhẫn, trên người lại có thế lực lớn như vậy che chở, có thể nói, trên giang hồ cơ hồ muốn làm gì thì làm… Sau đó lại gặp gỡ đại đệ tử của Võ Đang là Phó Suất, Nhan Nguyệt Thi lúc đó mới có sự thay đổi. Môn phái hai người một chính một tà, nhưng bọn họ không thèm để ý đến giang hồ đàm tiếu, dứt khoát muốn sống cùng nhau. Mặc dù trải qua vô vàn khó khăn, nhưng rồi bọn họ rốt cục cũng thành vợ chồng, rồi cuối cùng cũng được mọi người thừa nhận. Trải qua nhiều năm, bọn họ hai người trường kiếm hành hiệp giang hồ, danh tiếng hiệp lữ vang xa. Đoạn tình yêu oanh liệt của họ luôn được các nam nữ trên giang hồ truyền tụng, ngợi ca và sùng bái. (*): Lai giả bất thiện: ý nói kẻ đến chưa chắc có ý tốt