Thương Thiên

Chương 136: Thiên tàn kỳ cục

Nhạc Phàm lẳng lặng nghe Bạch Tố Vân kể chuyện, trong lòng dấy lên sự bi ai. Trong mắt hắn, lão giả trước mặt không phải là một trong thập đại cao thủ trong hiên hạ gì cả, mà chỉ là một lão nhân cô độc. Tựa như những tù nhân năm đó, mặc dù bọn họ cũng đã huy hoàng, nhưng cuối cùng cũng không có người thân nào bên cạnh, ngoại trừ sự cô đơn, đó là sự chờ đợi vô vọng, thật ra thì cũng không biết chờ đợi cái gì?
Bạch Tố Vân nhìn mộ bia, đầy vẻ thương cảm nói: "Tiểu huynh đệ, nghĩ rằng ngươi cũng có thể đoán được khi ta tái xuất giang hồ, nơi đầu tiên ta đến là nơi nào!"
Nhạc Phàm gật đầu nói: "Hận không thể lớn hơn yêu, cho dù ta chưa có nhiều kinh nghiệm, nhưng ta cảm thấy… hẳn là người đến Nga My đầu tiên!"
"Đúng rồi!" Bạch Tố Vân mỉm cười, thản nhiên nói: " Mẫn nhi lớn lên tại nơi đó, cho nên ta muốn đến xem. Bất quá, ta không gây thương tổn cho bất cứ người nào ở đó, cho dù họ mới là kẻ đầu sỏ. Ta biết, đây là tâm nguyện cuối cùng của Mẫn nhi, mặc nàng không nói, nhưng ta biết…
Vì báo thù, ta đạp bằng thiên hạ, trong hai năm, trước sau tru sát hơn sáu mươi cao thủ hắc bạch lưỡng đạo, những vẫn còn có những kẻ khác tham dự. Người của triều đình nấp trong bóng tối ngày đó ta cũng không bỏ qua… Đó thực sự là một cuộc giết chóc, khiến cho bọn chúng có tụ tập lại cũng không dám chống lại ta, dù sao rốt cuộc vẫn là thực lực quyết định, người có nhiều cũng không bù lại được sự chênh lệch đó… Bọn họ, trong mắt ta bất quá chỉ là những con số mà thôi!" Dứt lời, Bạch Tố Vân phất tay áo, làm cho người ta thấy khí thế như ngọn núi.
"Bọn họ trong mắt ta bất quá chỉ là những con số mà thôi!"
Những lời đó làm Nhạc Phàm cảm thấy trong lòng rung động mãnh liệt, không phải là sợ hãi, cũng không phải là hưng phấn, đó là sự chênh lệch về nhận thức và khiếp sợ. Hắn nghĩ đến, chỉ cần tiên thiên cao thủ Ngô gia tứ huynh đệ, đã không thể chống lại được, huống chi huống chi là kẻ địch của cả giang hồ, cho dù mình có thể tự bảo vệ mình, nhưng sau này nửa bước cũng khó đi được, đừng nói gì đến báo thù và tìm kiếm người thân.
Nhạc Phàm luôn nhớ tới cha: "Trước mặt một lực lượng mạnh tuyệt đối, âm mưu quỷ kế gì cũng đều là dư thừa. Bất quá, thân là thợ săn, cần phải hiểu được có dùng trí tuệ thì mới sống sót được".
Bạch Tố Vân nói tiếp: "Sau một trận kinh hồn, các thế lực và môn phái lớn nguyên khí đều tổn thương lớn… đại cừu đã báo, oán khí trong lòng đã dịu, sau đó ta lại ẩn cư ở nơi đây…"
"Một trong thập đại cao thủ?" Nhạc Phàm suy nghĩ trong lòng hiếu kỳ hỏi: "Người trả thù như thế, chẳng lẻ trong giang hồ không ai ngăn cản người sao?"
Bạch Tố Vân nhìn Nhạc Phàm, thản nhiên nói: "Ngươi nói chín đại cao thủ còn lại à?"
"Ừ" Nhạc Phàm gật đầu.
"Ha ha… lúc đó giữa thập đại cao thủ trong thiên hạ có mối quan hệ rất phức tạp. Trong đó có rất nhiều mối quan hệ ràng buộc… tiểu huynh đệ, ngươi không biết thì tốt hơn" Bạch Tố Vân nói đầy thiện ý.
"Không nên biết thì ta sẽ không biết, ta hiểu điều này" Nhạc Phàm không phải là người hiếu kỳ, trừ khi bản thân thấy cần phải biết!
Không trí trầm mặc thể hiện nội tâm ảm đạm sầu bi.
Sau một hồi lâu, Bạch Tố Vân đứng phủi bụi, quay về phía Nhạc Phàm hỏi: "Tiểu huynh đệ, ngươi có biết đánh cờ không?"
"Biết" Nhạc Phàm nói rồi đứng dậy.
"Ha ha! Ai dạy ngươi chơi"
"Gia gia ta!"
Nhớ tới Vạn gia gia, Nhạc Phàm sâu trong lòng thương cảm: "Không biết Vạn gia gia hiện tại có khỏe không?"
Bạch Tố Vân thấy vẻ mặt của Nhạc Phàm, khẽ cười một tiếng nói: "Đã lâu rồi không có ai đánh cờ cùng ta, chi bằng tiểu huynh đệ hãy đánh với ta một ván?"
"Hừm…"
Nhạc Phàm vốn có kế hoạch, sau khi hoàn thành ủy thác của Lệ Vân, sẽ quay lại Thái phủ tìm kiếm người… mặc dù có việc bên người, nhưng hắn vẫn không muốn cự tuyệt lời mời của lão nhân.
Nhạc Phàm vẻ mặt đầy tâm sự, trầm ngâm một lát nói: "Được! Cũng đã lâu rồi ta chưa đánh cờ".
"Nhĩ ……" Bạch Tố Vân thấy vẻ mặt buồn bã của Nhạc Phàm, muốn nói đôi câu, lại nhìn Nhạc Phàm đầu tóc bạc trắng, lão cũng không biết nên nói thế nào cho tốt. Còn trẻ tóc đã bạc, người khác làm sao hiểu được những cảm thụ trong lòng.
Nhạc Phàm biết suy nghĩ của Bạch Tố Vân, cũng không để ý đến. Có lẽ tâm của hắn bây giờ không thể xem là trẻ người non dạ nữa!
cuối cùng, Bạch Tố Vân chỉ lắc đầu thở dài nói: "Tiểu huynh đệ, ngươi là người thông minh, tin rằng không cần nói nhiều ngươi cũng hiểu được… Đến đây đi!"
Phía trên căn nhà, có một bàn cờ làm từ một khối bạch ngọc, cao hơn nửa người. Mặt trên, đã sắp sẵn các quân cờ đen trắng.
Bạch Tố Vân tiến tới trước, không đề cập đến chuyện đánh cờ, ngược lại hỏi: "Tiểu huynh đệ, không biết ngươi đối với kỳ môn thuật có cái nhìn như thế nào?"
Nhạc Phàm bước lên, đối diện với Bạch Tố Vân trầm tư một lúc rồi mới nói: "Từng có người có nói qua cho ta về trận pháp, thiên địa vạn vật đều có đạo sinh tồn, tinh thần vận chuyển biến ảo vô cùng. Kỳ môn thuật bao hàm đạo biến hóa của thiên địa, thực sự huyền diệu".
"Ồ?! Tiểu huynh đệ cũng hiểu được kỳ môn thuật" Bạch Tố Vân hiếu kỳ nói.
"Ta bất quá chỉ học qua một vài sát trận đơn giản trên chiến trường mà thôi" Nhạc Phàm cũng không phải là khiêm nhường, mà là lúc ban đầu khi Lệ Vân dạy cho hắn trận pháp có nói qua, trên chiến trường khi hai quân đối địch sát trận mặc dù có hiệu quả, nhưng đối với kỳ môn thuật bao gồm thiên địa biến hóa thì không thể so sánh.
Bạch Tố Vân mỉm cười, chỉ vào bàn cờ nói: "Thế cờ này chính là thượng cổ cờ thế, do Quỷ Cốc Tử tôn sư về kỳ môn bày ra, trong đó bao hàm đấu chuyển tinh di vô số biến hóa. Lão phu tìm hiểu thế cờ này đã hơn mười niên thủy chung vẫn không cách nào giải được. Ngươi xem đi…" nói xong chỉ vào bàn cờ: "Ở đây cờ trắng đã bị phá vỡ, giống như trời xanh bị phá vỡ, hỗn loạn vô cùng, trùng trùng vây hãm, ép ngươi vào thế chết. Nếu muốn 'Bổ Thiên'(*) thì phải khép lại cờ trắng… Bất quá, ta đã thử nhiều lần, thủy chung vẫn không cứu kịp… Ài…"
Nhạc Phàm cẩn thận nhìn từng chỗ một trên bàn cờ…
Một lúc lâu, hắn hít sâu một hơi, thần sắc nghiêm trọng nói: "Thế cờ này… gọi là gì?"
"Kỳ môn đấu chuyển, thiên địa động loạn… thế cờ gọi là 'Thiên Tàn Kỳ Cục'!" Nói xong Bạch Tố Vân đặt một quân cờ đen vào trung tâm bàn cờ.
Tức thì, cả bàn cờ như nổi lên một trận cuồng phog sắc bén, nhắm thẳng cờ trắng mà tiến.
Nhạc Phàm nhìn chằm chằm vào bàn cờ, một loại cảm giác rất thực xuất hiện trong lòng. Tựa như cả người thâm nhập vào trong bàn cờ, nắm trong tay biến hóa phát triển của đại cục.
Cuồng phong ập đến, Nhạc Phàm tay cầm cờ trắng, hạ xuống trước mặt, ngăn trở thế công của địch quân. Thầm cả kinh nói: "Thật là thế cờ thần kỳ! Không thể xem thường!"
Nhạc Phàm hai người đứng tại chỗ không nhúc nhích, trên bàn cờ quân đen trắng lui tới lẫn lộn, nhưng đều có trật tự.
Thế cờ biến hóa vô cùng, Nhạc Phàm như người lạc vào một cảnh giới kỳ lạ, cảm thụ thế cục biến hóa. Mỗi nước đi, khung cảnh xung quanh đều có biến hóa…
Hoặc là chiến trường tunh hoành giết chóc…
Hoặc săn bắn ở núi rừng…
Hoặc trốn chạy nơi hoang dã…
Cảnh trời rộng biển dài dều xuất hiện xung quanh hắn.
"Là ảo giác, không có khả năng là thật!" Nhạc Phàm mặc dù lý trí biết đây là giả tưởng, nhưng tâm thần vẫn chìm đắm trong nó. Nhìn quân trắng từng chỗ một bị quân đen xâm chiếm, bảo hắn thủ như thế nào đây.
Lúc này, Nhạc Phàm tay phải cầm một quân cờ đứng thẳng bất động, trong lòng do dự không quyết… Mở ra! trời bị vây hãm, vá lại thiên địa hỗn loạn.
Trong mơ hồ, hắn cảm thấy thiên địa dao động, thầm nghĩ: "Trời bị vây thì sao? Phải cứu như thế nào? Dù có cứu cũng chết…"
Thiên uy khó lường ai có thể ngăn! Trong cơ thể Nhạc Phàm huyết khí dâng trào, nếu dằn xuống tất sẽ trọng thương.
Vào lúc này, Nhạc Phàm trong khí hải xuất hiện một luồng dao động chống lại thiên uy, trong nháy mắt ngăn chặn huyết khí dâng trào của bản thân.
"Bộp!" Nhạc Phàm nhẹ nhàng bóp nát quân cờ trong tay, tâm thần trong nháy mắt thoát khỏi thế cờ, trở lại với bản thân mình.
"Ha ha! Tiểu huynh đệ thật giỏi, bình yên rời khỏi thế cờ, so với lão nhân ta còn mạnh hơn. Nhớ lần đầu tiên ta tiếp xúc với 'Thiên Tàn Kỳ Cục' liền bị trọng thương mà trở ra" Bạch Tố Vân bỏ quân cờ xuống, mỉm cười nhìn hắn.
"Hô…" thở ra một hơi dài, Nhạc Phàm than thở: "Thế cờ cực kỳ quỷ dị!"
Bạch Tố Vân sắc mặt nghiêm chỉnh nói: "Không biết tiểu huynh đệ đối với kỳ môn thuật có hứng thú không?"
"Cái gì!?" Nhạc Phàm sửng sốt.
(*) "Bổ Thiên": vá trời