Viên đá xé gió bay tới, bắn vào rừng tùng… "Băng!" truyền đến một âm hưởng yếu ớt. Nhạc Phàm cau mày, cảnh giác phía trước, thầm nghĩ: "người này thật lợi hại! Chẳng lẻ lại sát thủ tìm tới?" "Hừ!" Nhạc Phàm lạnh lùng hừ lên một tiếng, lại hốt một nắm đá, chuẩn bị ra tay lần thứ hai… "Dừng tay! Ta không có ác ý" Một thanh âm mạnh mẽ từ trong rừng cây truyền ra, vang lên ong ong trong tai Nhạc Phàm. Lời còn chưa dứt, một vị lão giả người mặc lam bào đã dừng trước mặt, dáng vẻ thong dong. "Cao thủ!" Lai vô ảnh tung, bất lưu ngân tích! Khinh công tuyệt đỉnh, tại giang hồ có thể nói là tuyệt đỉnh, Nhạc Phàm chưa từng thấy qua. Thấy người lạ xuất hiện, hơn nữa không định được nông sâu, Nhạc Phàm trong lòng càng cảnh giác. Cố gắng đè nén nỗi bất an trong lòng, trên mặt vẫn duy trì vẻ mặt lãnh đạm, đứng dậy đánh giá người trước mặt. Người đó tuổi hơn năm mươi, râu trắng rủ xuống phất phơ, tinh thần phấn chấn không lộ vẻ già nua. Trong mắt lão giả chứa đựng sắc thái tang thương của nhân sinh, tuổi tác bề ngoài phảng phất như chỉ là ảo giác. Đứng tại đó, lão giả làm cho người ta có cảm giác bình ổn như ngọn núi, khi thế lại tựa như biển rộng, đứng tại đó không làm người ta cảm lấy có áp lực, chỉ cảm giác thấy sự tự nhiên bình ổn… "Thiên nhân hợp nhất!" Nhạc Phàm sợ hãi thầm than! Khí độ như thế không thể không ca thán, cao thủ chân chính, rõ ràng là không cần dùng khí thế để đàn áp! Nhạc Phàm đánh giá lão giả… dĩ nhiên, đối phương cũng đánh giá hắn. "Bạch phát thiếu niên! Sát khí thật trầm trọng!" Đây là ấn tượng đầu tiên của lão giả đối với Nhạc Phàm. Lúc này Nhạc Phàm trông rách nát như một tên ăn mày. Nhưng hắn đứng thẳng, thần thái lạnh nhạt, khuôn mặt cương nghị tiết lộ khí chất cường ngạnh. Hơn nữa thấy mái tóc bạc, dường như lão giả hơi biến sắc. Hết lần này tới lần khác thâm thúy nhìn vào hai mắt Nhạc Phàm, như là dò xét linh hồn, thể hiện ra sự thuần khiết, mà người ta không thể lần ra. Lão giả ngầm gật gù, cười cười nói: "Tiểu huynh đệ thân thủ bất phàm, vừa rồi tiếp viên đá cũng tốn không ít khí lực. Nếu mà trúng đầu của lão chắc là ta dậy không nổi!Ha ha…" vừa nói vừa quăng viên đá trong tay sang một bên. "Lão là người phương nào? Vì sao ở đây?" Nhạc Phàm tò mò, người này tiến gần trong mười trượng mà không bị phát hiện, thân thủ thật cao siêu. Nếu đối phương muốn hạ độc thủ, sợ rằng hắn đã không đứng ở đây được nữa, cho nên không có ý trốn tránh. "Ha ha…!" lão giả mỉm cười nói: "Lão nhân kêu là Bạch Tố Vân, ngụ cách đây không xa. Vừa rồi thấy nơi đây có khí tức chấn động, tưởng có cao thủ ở đây quyết đấu, tò mò liền đến xem… Nguyên lai là tiểu huynh đệ ở đây luyện công… đã quấy rầy!" Bạch Tố Vân, cái tên này mà xuất hiện trên giang hồ, sợ rằng đã gây ra một trận phong ba, khiến cho thiên hạ chấn động. Năm mươi năm trước, Bạch Tố Vân vì ấn chứng sở học, độc đấu hắc bạch lưỡng đạo tám tiên thiên cao thủ tại đỉnh Hoa Sơn. Hai bên đại chiến ba ngày hai đêm không phân biệt thắng bại, cuối cùng Bạch Tố Vân thi triển tuyệt học, dùng tài nghệ mà thủ thắng. Trận chiến trăm năm khó gặp, thiên hạ khiếp sợ, cuối cùng tôn là một trong thập đại cao thủ "Bạch vũ đế". Khi đó, Bạch Tố Vân mới khoảng ba mươi tuổi. Trải qua một hồi chém giết vẻ vang, Bạch Tố Vân rời khỏi giang hồ vui cùng núi rừng. Nhưng khi năm mươi tuổi, tái xuất giang hồ, tru sát ba mươi tám cao thủ chánh đạo, hai mươi bốn cao thủ hắc đạo, mười chín cao thủ các môn phái khác. Mang đến giang hồ một trận mưa máu, thậm chí triều đình cũng liên lụy trong đó. Nhưng sau đó, liền biến mất khỏi giang hồ, không ai biết được ở nơi nào. Chỉ là, không ai ngờ, hôm nay lại xuất hiện ở nơi đây. Bất quá, người giang hồ hiện tại, bất kể thế nào, đều không thể liên lạc với Bạc Tố Vân điên cuồng năm đó! Nhạc Phàm không phải là người giang hồ, tự nhiên không chuyện của Bạch Tố Vân. Chỉ là chắp tay, biểu thị lễ phép với người lớn tuổi. Sau đó hỏi: "Xin hỏi lão nhân gia, nơi này là nơi nào?" "Lão nhân gia?" Bạch Tố Vân không dấu thân phận với Nhạc Phàm, ngược lại còn kinh ngạc với cách xưng hô. "Lão nhân gia!? Lần đầu tiên có người gọi ta như vậy. Lão nhân gia! ha ha… Tốt! Tốt lắm. lão nhân gia ha ha…" Nhạc Phàm có thể nghe ra, tiếng cười cao vút của Bạch Tố Vân thể hiện sự bất đắc dĩ như là cô độc, như là phẫn hận. Cười dứt, Bạch Tố Vân thu liễm vẻ mặt nói: "Ta thật thất thố, tiểu huynh đệ không nên để ý". Nhạc Phàm không nói, lẳng lặng nhìn lão giả, đợi trả lời. "Ha ha!" Bạch Tố Vân cười khan hai tiếng nói: "Nơi đây ta gọi là "Loạn Lâm", chính là nơi lão phu ẩn cư. Vốn là vì phòng ngừa ngoại nhân xông vào, nên ở đây bày ra "Loạn tượng trận", không nghĩ tới là bị xâm nhập, thật sự là có duyên phận!" "Loạn tượng trận"? Ở đằng kia? Nhạc Phàm chính là xuất thân từ thợ săn, tự nhiên đối với trận pháp cảm thấy hứng thú. Bạch Tố Vân nhìn chung quanh thấy gỗ gãy trụ đổ, bất đắc dĩ cười khổ một tiếng nói: "Đều bị đập nát, thời gian thật là biết đùa người… "Dĩ lực phá trận"! Tiểu huynh đệ thật sự là không tệ. Không biết tiểu huynh đệ tên gì, sư thừa là ai?" Nhạc Phàm nhìn ra bốn phía, mới phát giác chung quanh cọc gỗ loạn có thứ tự. Nếu quyền cước mình không cuồng loạn lực phá trận này, có thể mình bây giờ còn bị nhốt trong trận. Đương nhiên, Nhạc Phàm không nhận thấy trận này có khả năng vây khốn mình ở đây. "Tại hạ Lý Nhạc Phàm, không có sư thừa. Nhân trong lòng phẫn nộ, cho nên xông pha nơi đây để phát tiết, lão nhân gia đừng trách!" Nói xong, Nhạc Phàm chắp tay thủ lễ. "Không có sư thừa? Chẳng lẻ võ công đều là tự mình luyện?" Bạch Tố Vân không có trách cứ chỉ là ngạc nhiên nhìn Nhạc Phàm. Nhạc Phàm gật đầu không nói. Bạch Tố Vân không giống như thế tục, đối với Nhạc Phàm có thái độ không thèm để ý, ngược lại phi thường thưởng thức cái loại khí chất cứng cỏi này. Vì vậy mỉm cười nói: "Bày trận ở chỗ này, đó là muốn ngăn cản ngoại nhân. Không nghĩ là sẽ bị xông qua, xem ra không thể không nói duyên phận thật huyền diệu! Đã có duyên, không bằng tiểu huynh đệ đến chỗ của ta, ta làm chủ mời cùng đến chỗ của ta?" Đột nhiên mời như vậy khiến cho Nhạc Phàm cảm thấy có gì đó không ổn, chỉ là cảm giác được đối phương không có ác ý. Hơn nữa, cũng đang muốn thỉnh giáo về trận pháp. "Được!" Sau khi tự hỏi, Nhạc Phàm liền mau chóng trả lời. "Mời!" Bạch Tố Vân đưa tay dẫn đường, liền nhắm hướng rừng tùng mà đi đến. Trận pháp biến hóa quỷ dị, có đôi khi, chính con mắt mình lại lừa gạt mình trở thành chướng ngại của mình. Nhạc Phàm từng bước theo sát sau Bạch Tố Vân, một đường đi tới, trải qua vô số trận pháp, trong đó có một trận biến hóa gọi là "Tâm quỷ", nếu không có người dẫn đường, xông vào trận này chắc chắn sẽ bị nhốt chết tại nơi này. Nhớ tới tự mình trong lúc vô ý phá được "Loạn tượng trận", Nhạc Phàm không khỏi ngầm thấy may mắn. Băng qua ao đầm khe suối, hai người rốt cục dừng trước một ngọn núi. Phía trước không có đường đi, đang lúc Nhạc Phàm thấy khó hiểu, Bạch Tố Vân đi tới trước, nhằm trên vách núi đập xuống một phát, sau đó lập tức thối lui. "Ầm ầm…" Một khối nham thạch lớn trên vách núi chầm chậm mở ra. Xếp đặt tinh diệu như thế, Nhạc Phàm lần đầu tiên được thấy, nguyên lai ý nghĩ của mình đây là cạm bẫy thật là thô tục không chịu nổi. Bạch Tố Vân thấy vẻ mặt của Nhạc Phàm, có chút tự đắc nói: "Chỉ là cơ quan xếp đặt thôi, hắc hắc…!" Nhạc Phàm gật đầu hỏi: "Là lão làm à?" "Ách!" Bạch Tố Vân cười khan nói: "Là hảo hữu của ta làm giúp ta, ha ha!" Xuyên qua sơn động ngoằn nghèo, trước mắt trở nên sáng sủa. trời cao rộng lớn, mây mù tràn ngập, ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy bốn phía đều là vách núi nguy nga chót vót. Chung quanh là một mảng xanh tốt, kỳ hoa dị thảo đầy đất, tiếng trùng điểu đùa vui, làm cho lòng người trở nên thư thái. Ở giữa có một hồ nước thật lớn phản chiếu cảnh sắc của sơn cốc. Khi ánh sáng chiếu vào, sóng nước xanh lục xôn xao, tỏa ra một chút lân quang. Nơi này thật là tiên cảnh tại nhân gian…