Trong rừng độc vụ ngập tràn, thỉnh thoảng truyền đến những tiếng kêu thống khổ thảm thiết , nghe như tiếng xương người bị bẻ gãy. Trải qua nhiều năm giết chóc, Viên Hải vốn tưởng rằng, bản thân đối với sinh tử đã không còn sợ hãi, nhưng hôm nay không ngờ hắn do dự lùi bước. Đám tinh anh sát thủ này đều là do tổ chức công phu bồi dưỡng nên, hôm nay nhìn bọn họ chết đi, cho dù hắn là kẻ máu lạnh cũng cảm thấy đau lòng. Nhận được tín hiệu truyền lại từ đám thuộc hạ, Viên Hải trong lòng đột nhiên sinh ra ý nghĩ thối lui, thậm chí bắt đầu hối hận về kế hoạch lúc đầu. Độc vụ chẳng những không mảy may làm thương tổn đối phương, ngược lại thành phương thức hỗ trợ cho đối phương, bây giờ bọn họ không thể phát hiện ra tung tích của địch nhân, nhưng địch nhân lại có khả năng giết chết bọn họ một cách chuẩn xác, từng người một chết thảm. Đã thành thế cưỡi hổ! "Trưởng lão!" "Trưởng lão…" Trong một khoảng thời khắc ngắn ngủi, đã chết đi nhiều người như thế! Thủ hạ thúc giục,Viên Hải không nghĩ nhiều, lập tức đưa ra quyết định, liều chết đánh một trận. Dù sao cũng phải chết cho minh bạch, nếu không khi hắn trở về làm sao có thể báo cáo với tổ chức. Vì vậy Viên Hải quyết đoán nói: "Lập tức truyền tín hiệu, mọi người uống giải dược vào. Ai có thể giết chết Lý Nhạc Phàm, lập tức tăng lên một cấp". "Rõ!" "Tiến lên…" Sát thủ Huyết Y môn tới càng gần thì chết càng nhiều. Trong rừng Nhạc Phàm đã sớm bố trí cạm bẫy, nếu là bình thường sử dụng chỉ có thể phát huy một nửa uy lực, nhưng nhờ có độc vụ yểm trợ, ít nhất cũng có thể phát huy tám phần uy lực. Hắn vòng lại phía sau truy kích đám sát thủ. Nhạc Phàm tay cầm tên, đeo trường cung sau lưng , nhảy xuống gốc cây đại thụ nhằm hướng đông nam đi tới. Độc vụ trong rừng không chút trở ngại tới bước tiến của hắn. Nhạc Phàm cẩn thận di chuyển, nhanh chóng tiếp cận địch nhân. Đầu óc tỉnh táo và phán đoán chuẩn xác, chờ có cơ hội thuận tiện là rút đao chém giết, không chút do dự. "A…" "Cẩn thận…" "Phía sau ngươi…" "A…" Không thể không nói đó là kỳ hạn tử vong của sát thủ Huyết Y môn. Trong hoàn cảnh bất lợi, Nhạc Phàm toàn lực chém giết, tự nhiên chỉ có thể một kích đoạt mạng, nhân nhượng với địch nhân là tự giết mình. Bất quá, bây giờ Nhạc Phàm đã đạt tới cảnh giới "Đoán Cốt" tiểu thừa chi cảnh của ngoại công, dĩ nhiên là không lo ngại. Máu của địch nhân hòa với máu của chính mình, Nhạc Phàm lúc này như Tu La sống lại trong biển máu, không ngừng chém giết, một khắc sau đã có hơn năm sáu người chết bởi cạm bẫy, còn chết dưới tay Nhạc Phàm cũng có hơn mười người. "Trưởng lão, nếu cứ tiếp tục tiến lên, toàn quân chúng ta sẽ bị tiêu diệt. Nên như thế nào cho tốt?" gã sát thủ bên cạnh vội la lên. "Như thế nào cho tốt ? Như thế nào cho tốt?" Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, sát thủ Huyết Y môn còn lại không đến một nửa. Viên Hải thấy thế nóng như thiêu đốt, lửa giận ngập trời, nhưng chẳng thể làm gì được. "Hô…" Lúc mọi người đang vô kế khả thi, một trận gió nhẹ từ từ thổi qua, xua tan độc vụ. Gió nhè nhẹ, một lúc sau, độc vụ theo gió tiêu tán hết. "Trời cũng giúp ta!" Viên Hải quay đầu nhìn lại, tràn đầy kinh hãi. Vội vàng rút binh khí bên mình, ở trên có tẩm đầy kịch độc, nhanh chóng tiến tới. Không có độc vụ trở ngại, tốc độ so với lúc trước ko biết nhanh hơn bao nhiêu lần, bọn thủ hạ nhanh chóng đuổi theo sau. Gió lớn nổi lên, xua độc vụ ra bốn phía, làm xuất hiện hai thân ảnh. "A…" Một tên sát thủ mắt trợn trừng, kinh ngạc nhìn Nhạc Phàm, rồi từ từ ngã xuống, trước ngực cắm một đoản kiếm. "Không hay!" Nhạc Phàm nhìn độc vụ tản đi, tay thu hồi đoản kiếm chuẩn bị rời đi. Nhưng địch nhân đã kịp đuổi tới, không cho hắn thời gian đào thoát. "Hưu hưu…" tiếng xé gió tinh tế thẳng hướng Nhạc Phàm phóng tới, đúng là ám khí của địch nhân. "Ách!" ám khí tuy nhanh, nhưng trong mắt Nhạc Phàm không bằng một nửa tốc độ mũi tên, đó là sự chênh lệch về tiễn thuật. Cước bộ lùi lại, nhẹ nhàng tránh thoát ám khí đánh lén, tiếp đó cắm đao xuống đất, miệng thở gấp một hơi. Quay đầu nhìn lại, mũi ám khí bắn vào cây đại thụ phía xa xa, trong nháy mắt cây đại thụ bắt đầu khô héo, mục nát. "Ám khí chứa kịch độc!" Nuốt một ngụm nước bọt ,Nhạc Phàm tự nhắc nhở mình không thể khinh thường, nếu không hôm nay khó có thể sống sót rời khỏi đây. Khi Nhạc Phàm dừng lại, Viên Hải hai người chắn trước mặt Nhạc Phàm, chặn đường rút của hắn. Những sát thủ còn lại cũng nhanh chóng xông tới. Viên Hải không thấy rõ khuôn mặt Nhạc Phàm, chỉ thấy tóc trắng tán loạn, khuôn mặt nhuốm đầy máu nổi lên vẻ hung ác. "Lý Nhạc Phàm, chúng ta xem ra đã đánh giá thấp ngươi. Bất quá… ngươi phải chết!" Viên Hải lạnh lùng nhìn chằm chằm, như muốn ăn tươi nuốt sống Nhạc Phàm. Đã bị giết mất rất nhiều thuộc hạ, tất cả đều là lực lượng tinh anh trung thành của tổ chức, thử hỏi hắn làm sao không giận cho được. Quần chiến, Nhạc Phàm chưa bao giờ lùi bước. Cho dù gặp phải địch nhân lợi hại hơn mình rất nhiều, vị tất có thể giết được mình. Về điểm này, Nhạc Phàm rất tự tin vào bản thân. Nhạc Phàm nhướng mày, liếc mắt nhìn xung quanh, lạnh lùng nói: "Ta sẽ sống!" Vừa dứt lời, cả người lùi lại hai bước, rút đao đưa lên – Nộ Chiến Thức… "Bày trận diệt sát!" Viên Hải gầm lên một tiếng, cả người bay lên, chưởng chứa nội lực thẳng hướng Nhạc Phàm đánh tới. Nhạc Phàm chân đạp bộ pháp, né tránh một kích giận dữ của Viên Hải. Hắn bây giờ không dư thừa lực lượng để ngạnh tiếp. Một tràng đại chiến được triển khai, Nhạc Phàm bị đám sát thủ vây trong trận pháp. "Thiên La" chính là sát trận chính của Huyết Y môn, càng nhiều người thì uy lực trận pháp càng lớn. Chỉ là hôm nay nhị phẩm và tam phẩm sát thủ đã chết một nửa, chỉ có ba người nhất phẩm sát thủ là không việc gì, trận pháp miễn cưỡng có thể dùng được, nhưng uy lực giảm đi rất nhiều. "Sát…" Tránh nặng tiếp nhẹ, lấy mạnh đánh yếu. Đó là phương pháp quần chiến mà Nhạc Phàm lựa chọn lúc này. Chỉ thấy hắn qua lại trong sát trận, với địch nhân một kích tất sát, trận pháp căn bản không trói buộc được hắn. Mặc dù trên người bị thương nhiều chỗ, nhưng đối với Nhạc Phàm mà nói không cần lo lắng gì, thất tình chi khí trong cơ thể nhanh chóng vận chuyển chữa trị vết thương, kịch độc trên bi của địch nhân cũng hoàn toàn bị thanh trừ ra bên ngoài cơ thể. Chỉ cảm thấy đau đớn từng trận, còn lại cũng không có gì đáng lo ngại. "Hát…" Viên Hải thấy thế trong lòng vô cùng lo lắng, hét lớn một tiếng nhảy vào tham chiến. Nhạc Phàm đang muốn vung đao, thấy một bóng người đánh tới, vội vàng lùi lại, thân người quay ngược, nhanh chóng né tránh sang một bên. Đao thế dừng lại một nhịp, tiếp tục nhằm đối phương công kích….. Đối diện với tử vong đao pháp của Nhạc Phàm, sát thủ không có hộ thể cương khí, căn bản không có khả năng kháng cự, chỉ có thể bị tiêu diệt. "Đáng chết! Đồ đáng chết…" Viên Hải hàm răng cắn chặt, trong lòng cực kỳ thống hận, thuật ẩn thân ám sát của chúng vô dụng đối với Nhạc Phàm, so bì tốc độ thân pháp cũng không bằng. Đối diện với loại đao pháp hung hãn này của Nhạc Phàm, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn thủ hạ bị giết. Nhìn tên cuối cùng bị giết trước mắt, Viên Hải tiến nhập vào trạng thái điên cuồng. Không còn nhớ tới lời dặn dò của môn chủ, hắn cho một viên dược hoàn vào miệng nuốt, ngay lập tức, một vị cay nóng theo cổ họng đi vào, làm hắn cảm thấy một lực lượng cường hãn trước đó chưa từng có.