Tại sườn núi trên Đại Lĩnh Sơn, có hai thiếu niên đang dùng tay leo lên lên, quần áo bọn họ tơi tả, toàn thân bị thương do đá đâm vào. Các ngón tay bị mài nát ra, nguy hiểm có thể đến bất cứ lúc nào. Cho dù như thế, bọn họ vẫn cắn răng kiên trì. Hai thiếu niên đó chính là Long Tuấn và Đinh Nghị. "A Tuấn, đến đây mau?" "Ừ. Đã leo được nửa đường rồi, chỉ cần kiên trì một chút, chúng ta sẽ thành công". "Giữ chặt ta một chút, mau ngừng leo. Hô... nếu bây giờ mà có một cái giường lớn, ta nhất định sẽ nằm thẳng cẳng lên đó ngủ một giấc thật ngon". "Đứng cho vững! Nói nhảm nhiều quá, chi bằng giữ lại chút khí lực để leo tiếp còn hơn, bây giờ có tính quay trở lại, cũng là một con đường chết mà thôi" "Được rồi, ta biết rồi, nói nhiều quá... A.." Đinh Nghị đang phân tâm một chút, trượt chân cả người đột nhiên rơi xuống. "Tiểu Đinh tử!" Long Tuấn khẩn trương, vội vàng ôm chặt cứng lấy một khối nham thạch. Trên eo căng thẳng, một lực kéo rất mạnh nhanh chóng kéo hắn xuống, thân thể cũng bị lôi xuống. "Không được, tuyệt không thể buông ra..." Long Tuấn quên cả đau nhức, quên cả mỏi mệt, liều chết bấu chặt lấy khối nham thạch. "Không hay!" Long Tuấn kinh hãi, chỉ thấy khối nham thạch từng chút từng chút long dần ra, trong mắt tràn ngập tuyệt vọng. Vào lúc đó, Long Tuấn cảm thấy thân mình nhẹ bỗng, trong lòng mừng rỡ. Không suy nghĩ nhiều, lập tức với tay sang một khối nham thạch khác, thân mình nhanh chóng dính sát vào vách núi, há mồm thở hổn hển. "A Tuấn, ta bám được rồi, chúng ta leo tiếp thôi!" Nghe được thanh âm Đinh Nghị phía dưới vọng lên, Long Tuấn lúc này mới nhẹ cả người, không nhịn được vừa cười vừa mắng: "Khốn kiếp, ngươi không còn sức sao? Thiếu chút nữa cái eo của ta đã đứt đôi rồi" "Hắc hắc! Được, được, được rồi. Vậy ta từ nay về sau không làm như vậy nữa, đừng nóng giận!" Đinh Nghị ngoài miệng tuy cười, nhưng trong lòng vừa áy náy vừa cảm kích, bọn họ cùng một chỗ nhiều năm như vậy, tự nhiên không cần phải biểu thị bằng lời. Đã là huynh đệ, không cần phải giải thích. "Ha ha ..." Long Tuấn cười to, nói: "Lên! Lão tử không tin ngọn núi nhỏ vậy mà không leo được đến đỉnh." "Không sai, lên!" "Bộp..." "Cẩn thận!" "Không việc gì, chúng ta tiếp tục" Sắc trời dần dần chuyển tối, Long Tuấn và Đinh Nghị vẫn kiên trì, bản thân nỗ lực cùng với sự giúp đỡ lẫn nhau, rốt cục bọn họ đã leo tới đỉnh núi. "Tiểu Đinh tử, còn một chặng nữa là chúng ta lên tới đỉnh. Hú hú..." Long Tuấn thanh âm rít lên, nhưng không ảnh hưởng tới sự kích động trong lòng phát ra. "Thấy rồi, A Tuấn, thấy bề mặt của đỉnh núi rồi! Hú hú..." Đinh Nghị cũng như Long Tuấn kêu to lên. "Cuối cùng tới nơi! Ha ha..." "Ha ha..." "Thành công rồi! Hai người lật mình nằm trên đỉnh núi, kích động vô cùng. Lần này là lần đầu tiên của Long Tuấn và Đinh Nghị, dám dùng sinh mệnh khiêu chiến cực hạn, sự vui mừng cho thành tựu này, bọn họ không thể tự kiềm chế được. "Bộp!" Hai người căn bản không có quan sát phong cảnh chung quanh, nằm trên mặt đất, ra sức thở dốc, trong chốc lát truyền lại thanh âm vỗ tay. Nhạc Phàm nhẹ nhàng tiến lên, dùng ánh mắt tán thưởng nhìn hai người nằm trên mặt đất. Nhớ lại lúc trước mình leo lên tới nơi thân thể cũng đầy vết thương như vậy, nếu không nhờ sinh mệnh nguyên khí giúp khôi phục, có lẽ sớm đã chết rồi. Đương nhiên, bọn họ tiêu chuẩn cũng không giống nhau. Yên lặng ngồi một bên, Nhạc Phàm thầm nghĩ: "Các ngươi đã có lòng quyết tâm như vậy, vậy còn xem tạo hóa của các ngươi thế nào! Có đôi khi, lựa chọn là muốn nỗ lực thay đổi mình. Sau khi Nhạc Phàm chạy thoát, quan binh tìm kiếm khắp cả toàn bộ Trữ Huyền thành, ngay cả bọn ác ôn, lưu manh trong thành đã tra hỏi qua, cũng không có một tin tức nào hữu dụng. Hồ Hiến Hải không còn cách khác, chỉ có thể ra ngoài thành tìm kiếm. Buổi trưa, bên ngoài Hồng diệp lâm tràn đầy quan binh. "Người đã đến hết chưa?" Hồ Hiến Hải đứng trên cao, điểm danh nhân số. Một gã tùy tùng bên cạnh cung kính nói: "Hồi bẩm đại nhân, người đã tới đủ cả. Nha môn một trăm người, binh lính trong thành năm trăm người. Tổng cộng sáu trăm người, thỉnh đại nhân an bài" "Căn cứ tình báo, bọn người Lí Nhạc Phàm chạy tới phạm vi cánh rừng này" Hồ Hiến Hải trợn mắt, khí thế oai phong nói: "Chúng ta tiến vào..." "Đại nhân xin đợi chút!" Hồ Hiến Hải vừa muốn dẫn người tiến tới, tên tùy tùng bên cạnh vội nói: "Đại nhân, Hồng Diệp lâm rộng lớn như vậy, nếu chúng ta từng bước từng bước thu dọn, chỉ sợ hai ngày hai đêm cũng không thu dọn xong!" Hồ Hiến Hải nghe vậy dừng lại, trầm tư nói: "Đúng vậy! Hồng Diệp lâm rộng lớn, một mặt không có mãnh thú độc xà, tìm người có lẽ không dễ. Nhưng nếu chia người ra tìm, bọn chúng võ nghệ cao cường, ít người đi không phải rõ ràng phần nhiều là chịu chết hay sao? Tùy tùng bên cạnh phảng phất thấy được lo lắng trong lòng của Hồ Hiến Hải, tiến lên nhẹ giọng nói: "Đại nhân, chúng ta có thể phân thành hai mươi người một tổ, cho bọn họ mang theo hai quả pháo nổ, đến lúc đó tổ nào xảy ra tình huống lập tức truyền tin. Như thế chúng ta vừa có thể tăng tốc độ tìm kiếm, vừa có thể giảm thiểu nguy hiểm" Hồ Hiến Hải mừng rỡ, trong mắt lộ vẻ hài lòng, gật đầu nói: "Không sai không sai, tiểu tử ngươi đúng là có tiền đồ, có tiền đồ! Ha ha..." Hồ Hiến Hải chỉnh lại thần sắc, nghiêm túc nói: "Tốt! Truyền lệnh xuống, chia nhỏ tiểu đội ra, hai mươi người một tổ, tự động tìm kiếm. Phải tìm thấy người, chết phải thấy xác! Nghe rõ chưa." "Dạ!" Mặc dù bây giờ đã là giữa trưa, mặt trời trên cao, nhưng bên trong Hồng Diệp lâm một mảnh âm u, không khí rất ngột ngạt trộn lẫn với mùi tanh hôi của bùn đất, làm cho mọi người trong lòng có cảm giác buồn nôn. "Chát ... chát ... " "Cạch... cạch..." "Chít... chít…" Trong rừng đủ loại âm thanh giao nhau, người nghe thấy lông tóc cũng dựng ngược. Trong hoàn cảnh áp bức như vậy, quan binh tinh thần khẩn trương cao độ, mồ hôi vã ra như mưa. Phía tây Hồng Diệp lâm Hai mươi binh lính tay cầm trường mâu, đại đao, thăm dò bốn phía, tìm kiếm cẩn thận từng tí một mỗi gốc cây ngọn cỏ. "Phốc phốc..." "Cái gì vậy nhỉ?!" Một tên lính đột nhiên kêu lên một tiếng. "Rào...rào..." Binh lính trong lòng cả kinh, vội vàng giương vũ khí, cảnh giác nhìn quanh bốn phía. "Việc gì thế?" Mọi người nhìn về phía người vừa kêu lên, khẩn trương hỏi. Tên lính đó đáp: "Ta cũng không biết, hình như có gì đó phi qua!" "Cô... cô..." Lúc này có vài tiếng chim truyền tới... "Mẹ nó! Thì ra là chim bay qua" Mọi người trong lòng thở phào. Tiếp đó một gã binh lính cười mắng: "Mẹ nó, chỉ là một con chim nhỏ mà dọa ngươi thành như vậy, coi ngươi to như gấu mà kém quá. Hắc hắc!" Nói xong liền hạ đao xuống. "Kháo! Ngươi cũng giống thế thôi" Người nọ phản bác. Một tên lính lâu năm tiến lên trước nói: "Được rồi! Các ngươi đừng đùa nữa, mau làm việc đi, nếu cấp trên giáng tội xuống, các ngươi sẽ lĩnh đủ đấy!" Chúng nhân nghe vậy không dám đùa nữa, bắt đầu tìm kiếm tiếp. "Rắc!" Một tiếng gãy giòn vang lại, làm mọi người ngẩn ra, một luồng dự cảm không hay dấy lên trong lòng bọn họ. Tên binh lính lâu năm đề tỉnh nói: "Mọi người hãy…" "Vù! Một mũi tên nhọn từ trên cây bay ra, cứng rắn xuyên qua đầu người nọ, tuyệt không có khả năng sống sót. "A..." Tức thì lại một tiếng kêu thảm vang lên, là một tên lính dẫm phải bẫy độc. "Không hay! Mau phóng tín hiệu" Một người hô to. "Vù!", "Vù!", "Vù!"... "A..." "A..." Cạm bẫy! "Hố bẫy", "bẫy đạp", "bẫy dây", "bẫy cầu gai", "bẫy tên ngầm", "bẫy loạn tên", "bẫy dầu lửa", tất cả đều là bẫy của thợ săn, bất quá thứ mà bẫy săn giết chết không phải dã thú, mà là người. Trong cùng một lúc, Hồng Diệp lâm trên không tín hiệu phát ra đồng loạt không ngừng, phảng phất như đã tới thời khắc tử vong tràn ngập, sinh mệnh lúc này thật rực rỡ.