Thượng Thanh

Chương 44: Túi Càn Khôn


Một thanh niên đang cố gắng hóa giải một cái cơ quan, hắn phải hoạt động rất lâu mới tìm ra một chút manh mối.

Toàn thân hắn được bao bọc phải đạo bào màu xanh nhạt, đầu đội mũ hình cá bên hong thì đeo lấy một thanh kiếm.

Hắn gọi Triệu Lai là đạo môn tu sĩ, đó là do hắn tự nhận chứ xuất thân của hắn là một tán tu, may mắn được một quyển đạo gia công pháp nên tự xưng là đạo sĩ.

Thanh kiếm bên hong là chiến lợi phẩm mà hắn thu hoạch được trong kho binh khí, chất liệu phi thường tốt là một thanh ngụy pháp bảo.

Khi hắn mở ra một khe hở của cơ quan thì vui mừng khôn xiết, thế là hắn đẩy nhanh tốc độ mở khóa.

Chỉ nghe lạch cạch vài tiếng là cửa cơ quan mở rộng, hắn nhanh chân bước vào đập vào mắt của hắn thì  đây là một hành lang với lối đi chặt hẹp, hai bên vách tường phũ đầy rêu xanh đường đi thì có vẻ rất trơn nên hắn phải hết sức cẩn thận từng chút một.

Khi đi đến nơi cuối cùng thì hắn thấy một bộ hài cốt, đây là bộ hài cốt đầu tiên mà hắn gặp được từ lúc vào thần thành nên rất ngạc nhiên, hắn tò mò đi xung quanh bạch cốt rồi đánh giá nó.

Y phục mà hài cốt kia mặt có vẻ rất quý hiếm nhìn chất liệu vãi có vẻ mềm mại với màu sắc bắc mắt, hắn chậm rãi cởi lấy y phục, miệng luôn tục cảm thán:

" Đúng là đạo tổ phù hộ, hôm nay đạo gia ta chúng mánh rồi không ngờ còn gặp được truyện tốt như vậy."

Ngay khi hắn tiếp xúc với y phục thì có thể xác định đây không phải y phục bình thường mà là một bộ pháp bào chuyên phòng ngự, hắn cẩn thận cởi đạo bào ra rồi mặc y phục đó lên sao đó lại mặt đạo bào vào.

Khi mọi chuyện hoàn tất hắn đi xung quanh xem có còn lại thứ gì không, hắn vậy mà lại tìm được một cái túi càn khôn.

"Ha ha, đạo tổ phù hộ, vất vả nhiều năm như vậy cuối cùng cũng được một cái túi càn khôn."



Hắn mang theo tâm tình vui vẻ mà đi ra khỏi mật thất, khi vừa bước chân ra ngoài thì cảm thấy không khí xung quanh như bị đông cứng lại, cảm thấy không ổn hắn nhanh chóng lui vào mật thất.

Nơi hắn vừa đứng khi nãy đã bị oanh tạc thành một cái hố to, tên đạo sĩ kia âm thầm lấy tay lau mồ hôi trán lòng còn sợ hãi nói:

"Cũng may đạo gia ta cơ linh nhanh chóng lui vào nếu không thì khó nói rồi."

Ngoài mật thất lão giả dùng tay xoa cầm miệng liên tục phát ra âm thanh chậc chậc:

"Không ngờ tiểu tử ngươi lại may mắn như vậy, có thể tránh đi một kích đó."

Đạo sĩ kia âm thầm quan sát lão giã cùng quái nhân, mà còn cả Nguyên Thiên Y đứng từ xa quan sát, giờ đây hắn nhận thấy tình hình bất lợi của bản thân, đang đứng cho mật thất mà bị ba kẻ kia tấn công thì công thì không còn đường trốn tránh.

Lão giả kia khóe miệng nhếch lên tràn đầy trêu tức nhìn về phía đạo sĩ, nhanh chóng truyền linh khí vào thanh tiểu kiếm rồi đánh về phía đối phương, lão hét lớn:

"Tiểu tử mau ra tay cùng ta chấn áp tên tiểu tặc này."

Nguyên Thiên Y nhanh chóng kết pháp ấn, trên tay ngưng tụ ra một hỏa cầu đánh về phía đạo sĩ, còn quái nhân thì nhưng tụ một quang cầu đánh về phía đối phương.

Đạo sĩ tiến không thể lui lại càng không, nếu hắn lui sâu vào trong thì bọn hắn chỉ cần đánh sập mật thất, lúc đó hắn có thể thảm.

Đạo sĩ ngưng tụ pháp quyết một màng sáng bảo hộ trước người, vết kiếm đầu tiên do lão giả đánh ra thành công tạo vết nứt trên màng sáng, tiếp đó là hoả cầu của Nguyên Thiên Y làm cho màn sáng vở vụng, đạo sĩ chỉ còn cách lấy chân thân chọi cứng với quang cầu của quái nhân.



Làng khói mù mịt bao trùm cả thông đạo, lảo giả bên ngoài thấy làn khỏi mãi không tiêu tan nên có chút gấp, hắn ra lệnh cho quái nhân đi xuống xem tình hình.

Khi quái nhân vừa tiếp cận làn khói thì một đạo pháp xé rách làng khói đánh về phía quái nhân làm cho hắn bị văng vào trong phế tích không còn động đậy.

Làn khói dần tản đi đạo sĩ toàn thân đạo bào đều rách nát, chỉ lộ ra pháp bào lấy được từ bạch cốt, hắn liên tục cảm khái:

"Đạo gia ta khó khăn lắm mới có được một bộ đạo bào ra dáng đạo sĩ nhưng bị hai tên khốn các ngươi phá nát."

Lão giả khi nhìn thấy pháp bào của đạo sĩ không ngạc nhiên gì mấy, vào trước hắn mà không thu hoạch được gì một kích vừa rồi chét cũng đáng, đôi mắt lão nổi lên nhàn nhạt lưu quang khi nhìn về phía pháp bào.

Lão lặng lẽ truyền âm cho Nguyên Thiên Y:

"Tiểu tử thấy cái pháp bào đó không, ta và ngươi liên thủ giết hắn ta chỉ cần pháp bào mọi thứ còn lại đều là của ngươi, thế nào hợp tác hay không."

Nguyên Thiên Y cảnh giác nhìn về phía đạo sĩ rồi gật đầu, nếu hắn đoán không lầm thì thanh kiếm kia ở trên người đạo sĩ, nếu không thấy hắn cầm trên tay thì khả năng cao là đối phương có bảo vật như giới chỉ trên tay hắn.

Hắn cũng âm thầm cảnh giác lão giả, cũng như quái nhân đang nằm trong đống phế tích, hắn thận trọng suy nghĩ rồi gật đầu đáp ứng yêu cầu của đối phương.

Lão giả lao lên phía trước để bày tỏ thành ý của mình, lão không tin giờ phúc này Nguyên Thiên Y giám tấn công lão, nếu lão mà có mệnh hệ gì đối phương chắc chắn sẽ bị đạo sĩ kia giết chết.

Nguyên Thiên Y theo sát phía sau lấy ra kiếm gỗ chứ không còn là ngưng tụ đao pháp nữa.



Đạo sĩ đi ra khỏi mật thất hắn dùng tay nắm ngay túi càn khôn, sau đó truyền thần thức vào bàn tay hắn như nắm lấy một thứ gì đó từ từ rút ra, khi kéo ra khỏi túi càn khôn thì một thanh kiếm xuất hiện trước mắt bao người, bề mặt thanh kiếm sáng bóng như gương, lưỡi kiếm không có lấy một vết sướt cũng như vết nức.

Nguyên Thiên Y truyền linh khí vào kiếm gỗ, làm cho thanh kiếm trở nên sắc bén dị thường, hắn chém một kiếm về phía đạo sĩ một luồng khí từ lưỡi kiếm bắn ra, dù đã lấy kiếm ngăn đỡ nhưng đạo sĩ vẫn bị đánh bật về phía sao.

Lão giả đi trước cười lớn không thôi, hắn tế ra quả cầu tâm niệm pháp quyết, quả cầu liên tiếp xoay tròn sao đó lao về phía đạo sĩ nói đúng hơn là nó lao về thanh kiếm trên tay đạo sĩ, thanh kiếm bị quả cầu cuốn lấy trong chốc lác đạo sĩ không thể thu hồi được, đành tay bấm pháp quyết một hỏa cầu dần dần hiện lên trên tay, hắn đánh hoả cầu về phía đạo sĩ nhưng bị đối phương dùng đoản kiếm trảm phá.

Chiêu thức mà đạo sĩ thi triển đơn thuần chỉ là hỏa cầu thuật mà thôi, nên sức công phá không quá lớn nên bị đối phương dễ dàng đánh trả thì không có gì bất ngờ.

Hắn nhanh chóng lui lại làn nữa niệm pháp quyết lần này không đơn thuần là hỏa cầu thuật nữa, hắn dùng hỏa cầu thuật làm cơ sở thêm một chút đạo pháp làm cho hoả cầu thay đổi về chất.

Hắn ngưng tụ hoả cầu nhưng phụ gia thêm mộc thuộc tính, mộc sinh hoả nên trong nháy mắt hoả cầu trong tay đạo sĩ lớn hơn rất nhiều, lần này hình dáng nó không bị cố định bởi hoả cầu nữa, ngọn lữa trong tay đạo sĩ như có được sinh mệnh, nó bắt đầu thay đổi hình dáng từ một quả cầu lữa thành một con hoả điểu.

Hoả điểu được định hình nhanh chóng vỗ cánh bay về phía lão giả, lão nhếch mép khinh thường coi đây chỉ là một trò trẻ con, khi lão giơ lên đoản kiếm định một kiếm phá thuật pháp của đối phương, nhưng hoả điêu như có sinh mệnh né được một kiếm đó rồi lão thẳng về phía lão giả.

Một nam sinh chỉ muốn sống một cuộc sống an nhàn như bao người. Tuy nhiên, các cô gái được cậu cứu thì lại không hề muốn như vậy.

Em gái ngoan ngoãn dễ thương lẻn vào phòng cậu mỗi đêm. Cô tiểu thư mà cậu chăm sóc lại muốn chuốc say cậu. Rồi còn cả vị nữ chủ tịch cũng muốn bao nuôi cậu cả đời...

Đáng sợ hơn, có những cô gái nhờ có quyền lực to lớn mà muốn nhốt cậu mãi mãi. Đây là có chuyện gì? Để hiểu rõ hơn, vui lòng đọc: