Duyệt Nhi gật đầu: “Con đã lâu rồi chưa gặp sư phụ, vì vậy mới suýt chút nữa
cho rằng người là sư phụ. Con nhớ sư phụ, có điều, hiện giờ càng nhớ Mặc Ly hơn.”
Việt Hoa quay đầu, nhìn Văn Phong Sơn đã cách đó không xa, nhưng không hề
hỏi Mặc Ly là ai, chỉ nói: “Ta tên Việt Hoa, tiểu cô nương xưng hô thế
nào?”
“Việt Hoa sư tôn, con là Duyệt Nhi.” Duyệt Nhi vừa dứt lời thì lại ngượng
ngùng, vội nói: “Xin lỗi, chỉ lo nói với người về chuyện của con, còn
chưa kịp nhận lỗi với người, cảm ơn người.”
Việt Hoa dừng mây, hạ bước xuống Văn Phong sơn, cười bảo: “Duyệt Nhi, mơ mơ
hồ hồ. Không cần cảm ơn ta, lát nữa phải giúp ta dọn dẹp sân viện.”
Duyệt Nhi ngoan ngoãn gật đầu.
Một lúc sau…
Việt Hoa nhìn căn phòng với những đồ gốm và đồ ngọc bị Duyệt Nhi làm vỡ, lại nhìn nhìn hai tay Duyệt Nhi đang vô tội đưa lên, bất đắc dĩ nói: “Mặc
dù Thần giới giàu có, Họa Mạt cũng khá giả, nhưng vẫn cần cô “cân nhắc”
a.”
Duyệt Nhi cúi đầu: “Con không cố ý đâu…”
Việt Hoa từ trong đỉnh lấy ra một chiếc ghế nhỏ, tiện tay để chúng bay tới
bên hồ nước trong viện: “Cô đến đó nghỉ ngơi đi. Đợi ta dọn dẹp xong sẽ
mời cô vài món ngon. Tiểu gia hỏa đã vất vả rồi.”
Duyệt Nhi hết sức vui vẻ chạy qua, ngoan ngoãn ngồi xuống, ngọt ngào cười
nói: “Người thật sự rất tốt, giống y như sư phụ của con vậy.”
Việt Hoa sửng sốt, lẩm bẩm nói: “Trong lòng cô y tốt như vậy, vậy đã tốt lắm rồi…”
“…Người nói gì vậy? Việt Hoa sư tôn?” Vừa đúng lúc Duyệt Nhi đưa tay nghịch chú cá nhỏ trên mặt nước, không nghe rõ câu nói của Việt Hoa.
“Không, không có gì.”
Duyệt Nhi quay đầu nhìn sang, nhưng chỉ thấy bóng dáng Việt Hoa dùng pháp thuật dọn dẹp sạch sẽ đống lộn xộn trên mặt đất.
Việt Hoa sư tôn, thật sự rất giống Đạp Vũ sư phụ.
Đợi khi Việt Hoa nấu xong mấy món ăn đơn giản thì Duyệt Nhi đã nằm trên
ghế ngủ mất. Tất Nhật Tinh Quân của Tiên giới cũng vừa vặn kéo vầng thái dương xuống núi tây.
Việt Hoa bước đến cạnh Duyệt Nhi, thấy nàng đang ngủ say sưa, thử nhìn sắc
trời cũng không muộn lắm, đành đưa tay lấy một phiến lá sen, múc chút
nước mát bên ao,nhẹ nhàng vẩy lên mặt Duyệt Nhi.
Nước bị làn da trắng nõn của Duyệt Nhi đàn hồi bắn tung lên rồi mới ngoan ngoãn lăn xuống.
Việt Hoa nhịn không được duỗi tay nhẹ nhàng véo véo gương mặt đang say ngủ
của Duyệt Nhi, mềm mềm trơn trơn, nhẵn mịn lại có có lực đàn hồi, cảm
giác trên tay thật sự rất tốt.
Duyệt Nhi bất chợt mở mắt, nhìn Việt Hoa trước mặt, lẩm bẩm nói: “Sư phụ…”
Việt Hoa buông tay, đem lá sen trên tay đưa qua cho nàng, trên lá sen hãy
còn đọng chút nước lấp lánh dập dềnh: “Tiểu gia hỏa, ta là Việt Hoa,
vừa ngủ dậy liền tưởng ta là sư phụ sao? Rửa mặt đi rồi qua dùng cơm.”
Duyệt Nhi ngượng ngùng nhận lá sen: “Cảm giác rất giống, sau này sẽ không
nhận nhầm nữa, hì hì.” Dứt lời bàn tay nhỏ nhắn thấm nước, nhanh gọn rửa mặt sạch rồi mới theo Việt Hoa đến bên bàn.
Chỉ là mấy món ăn hết sức đơn giản nhưng Duyệt Nhi lại ăn đến vui vẻ, có
lẽ do hơi đói bụng. Ăn xong thì màn đêm cũng đã buông xuống, Việt Hoa
đem một viên dạ minh châu treo ở giữa phòng, lại lấy một viên khác đưa
cho nàng: “Cầm lấy, ta tiễn cô về.”
Duyệt Nhi lắc lắc đầu: “Con tự mình về, con có Mẫu Đơn Nhan, có thể chiếu
sáng.” Dù gì cũng không thích cầm Dạ Minh Châu, vì Dạ Minh châu, đặc
biệt là Dạ minh châu viên to, khụ khụ, hơi nặng a.
Việt Hoa không lay chuyển được nàng, đến bên trong viện triệu một đám mây,
Duyệt Nhi ngoan ngoãn leo lên, vừa định bay đi thì Việt Hoa đã gọi nàng: “Tiểu gia hỏa, cô đối với ai cũng không có lòng đề phòng vậy à?” Nếu
vậy có gì là tốt.
Duyệt Nhi đương nhiên hiểu rõ câu đó có ý gì, đáng yêu lộ ra hai chiếc
răng hổ: “Người cứu con, người giống sư phụ con, cho nên không phải kẻ
xấu.”
Việt Hoa kinh ngạc, lắc đầu: “Bỏ đi, cô nhanh về đi.”