Đám Cửu Kiếm triệu kiếm đến định tấn công Vu Hồng thì Duyệt Nhi
ngăn lại nói: “Không được giết cô ta. Để sau này ta bắt cô ta
phải quỳ gối dưới chân ta một trăm ngày! Ta đã hủy đi tọa kỵ
của ngươi, ngươi muốn gì? Ta bồi thường cho ngươi!”
Vu Hồng thấy tứ đại thần sứ của Tức Mặc gia đều ở đây thì
trong lòng sớm đã có chút hoảng hốt, đối địch với Tức Mặc
gia cũng không phải là ý muốn của nàng, thấy họ chuẩn bị xông tới, trong lòng nàng đã nghĩ đến việc “Mạng mình xong rồi!”,
không ngờ thế nhưng lại bị tiểu cô nương đó cản lại.
Mọi người vây quanh đều tản ra xa một chút, hơi khó tin nhìn Duyệt
Nhi, thì ra tiểu cô nương trông chẳng chút tu vi không chút pháp
thuật này thật sự là thê tử trong lời đồn của Lạc Thủy Thần
quân? Cho dù không dám tin, nhưng đám người Cửu Kiếm vừa xuất
hiện đích thực là tứ đại thần sứ của Tức Mặc phủ, khiến
người khác không tin cũng không được.
Ninh Tê vội thay Duyệt Nhi phủi phủi bụi trên người, trong lòng có
chút không nỡ, Duyệt Nhi cô nương hình như bị người ta ức hiếp,
cũng không biết nghĩ thế nào, thế nhưng một chút ý thức phản
kháng cũng không có.
Vu Hồng thấy đám người Cửu Kiếm quả nhiên ngừng công kích, thầm
nghĩ đúng là tiểu cô nương này dễ lừa gạt, đương nhiên cũng
theo đó cho bậc thang đi xuống: “Ngươi hủy ngọc liên của ta, vậy
bồi thường ngọc liên cho ta.”
Thư Quyển nở nụ cười xấu xa: “ Rất nhiều cô nương đến đây ngắm
ngươi, ngươi chẳng lẽ cho rằng họ đều đến xem ngươi múa kiếm?”
Quy Kỳ chau mày: “Ý ngươi là sao?”
Thư Quyển lại nhìn tiểu cô nương phấn điêu ngọc mài đang ngây người
ôm ngọc liên nơi mái hiên, đôi mắt to tròn chớp chớp nhìn bọn
họ, ai nha, y đã rất nhiều năm chưa từng gặp qua bé gái nào
đáng yêu như vậy, nhưng ngoài mặt vẫn ra vẻ thản nhiên nói: “Có dụng ý khác.”2
2Nguyên văn: Túy ông chi ý bất tại tửu (ý của túy ông không phải ở rượu)
Quy Kỳ xoay người, tra kiếm vào vỏ, lấy lại hơi rồi bay người đến nơi mái hiên, cũng ngồi bên cạnh tiểu cô nương.
Thật chịu không nổi tên huynh đệ Thư Quyển của y, nhìn giống như rất
đứng đắn nhưng kỳ thực là kẻ mê tám chuyện, rất thích trêu
chọc y.
Nhìn gần mới phát hiện tiểu cô nương này đường nét thật sự rất
đẹp, khiến người yêu thương. Quy Kỳ vội thu lại tầm mắt, nói:
“Tiểu cô nương, cô ngồi ở đây đã rất lâu rồi, là nhìn ta sao?”
Thư Quyển suýt nữa thì ngất đi, y thuận miệng nói thôi mà, cái tên Quy Kỳ ham học hỏi mãnh liệt này lại tự mình chạy đi hỏi
người ta, còn hỏi rất chi là trực tiếp nữa! Đến cùng là có
đầu óc hay không đây!
Duyệt Nhi nhìn Quy Kỳ ngồi bên cạnh, ánh mắt lướt qua không chút thay đổi, cũng không để ý Thư Quyển, tầm mắt dừng lại trên ngọc
liên, nói: “Ta nhìn hai người luyện kiếm, hai người sao lại không luyện nữa?” Nàng đến xem đã lâu rồi, phát hiện bọn họ luyện
kiếm đích thực rất đẹp mắt, học đường? Hình như là chơi rất
rất vui.
Quy Kỳ có chút kinh ngạc, y không phải kẻ tự luyến nhưng cũng
biết dáng vẻ mình cũng có vài phần phong lưu lỗi lạc, từng
gặp các thần nữ đều vì dáng vẻ của y mà nhìn nhiều hơn một
chút, sao mà tiểu cô nương này lại giống như đầu gỗ chỉ nhẹ
nhàng liếc ymột cái mà thôi?
Không chỉ Quy Kỳ, Thư Quyển cũng muốn hỏi.
Nếu bọn họ biết ngày ngày ở trước mặt nàng chính là những nhân
vật như Lạc Thủy Thần quân, Đạp Vũ Thần quân, Sở Từ Ma quân
thì sẽ biết nguyên nhân tiểu cô nương phớt lờ họ.