Chương 118: Mặc ly không phải của ngươi, là của ta(2)
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Nghĩ tới dãy núi Lạc Thủy đang chuẩn bị cho hôn lễ long trọng, hận ý trong lòng Tử Dao càng sâu, nhưng dù thế nào cũng không dám
xuống tay giết chết Duyệt Nhi, mặc dù với bối cảnh và năng
lực của nàng thì ở Thần giới là nơi dùng thực lực nói
chuyện mà giết người cũng sẽ không có việc gì. Nhưng mà, nếu
Tức Mặc Ly biết do nàng động thủ, e rằng cả đời này cũng
không ở cùng nàng. Nữ nhân tự cho là đúng này không những cho rằng Tức Mặc Ly là
của mình, mà còn nhận định rằng Tức Mặc Ly nhất định sẽ
cùng nàng ta ở bên nhau. Tử Dao cân nhắc hết thảy các mối liên hệ lợi hại một phen,
mỉa mai nói: “Ngươi xứng với Tức Mặc Ly sao? Chỉ là một tiểu
tiện nhân đi câu dẫn sư phụ mình, cùng với sư phụ ám muội không rõ, nghe nói còn có quan hệ phu thê, không biết còn bò lên
giường bao nhiêu nam nhân nữa? Hiện giờ khoảng thời gian ngươi
đến Thần giới cũng không ít, Đạp Vũ chẳng phải là chưa gặp
ngươi sao? Thứ giày rách kẻ khác vứt đi, Tức Mặc Ly sao cần
chứ?!” Duyệt Nhi làm thế nào cũng không nghĩ tới Tử Dao lại nói mình như vậy, tức đến độ nước mắt lăn dài, nhưng bất luận thế nào cũng không nghĩ ra từ ngữ phản bác nàng ta. Tử Dao càng cười đến đắc ý: “Ở trước mặt ta khóc cũng vô
dụng, chi bằng ngươi chạy đến trước mặt nam nhân khác mà khóc
lóc. Tức Mặc Ly hiện giờ đang chuẩn bị thành thân, Thần giới,
ngoại trừ ta, ai cũng không thể xứng với chàng?” Tử Dao hài lòng nhìn biểu cảm của Duyệt Nhi trong khoảnh khắc
bị kinh ngạc đến ngây người, một chút cũng không cảm giác được chuyện dối trá này có là gì. Hiện giờ đánh cũng đánh rồi,
mắng cũng mắng rồi, tâm tình dễ chịu hơn nhiều, xa xa lại trông thấy Cửu Kiếm bay tới, sau lưng cũng có một thần sứ khác thì không dây dưa nữa, lập tức triệu tọa kỵ ngọc liên (hoa sen
ngọc), dáng vẻ xinh đẹp muôn phần (1)rời Tức Mặc phủ. Nguyên văn: Thụy khí thiên điều, nghi thái vạn lý, trong đó mình tra
được thì “nghi thái vạn lý” là thành ngữ, ý chỉ tư dung dung
mạo, tư thái các mặt đều hoàn mỹ. Xuất phát từ Hán. Thương
Hoành < Đồng thanh phú>: “Tố nữ vi ngã sư, nghi thái doanh
vạn phương.” Còn câu “Thụy khí thiên điều”: Thụy khí ý chỉ tốt lành, đẹp đẽ, mình đoán ý cũng tương tự như vậy. Cửu Kiếm trông thấy trên người Duyệt Nhi bám bẩn, hai bàn tay giấu
bên dưới ống tay áo, trong mắt vẫn long lanh hai giọt lệ, nhớ
tới Tử Dao đồ nữ nhân ác độc kia thì sớm đã thầm hận bản
thân vô dụng, để Duyệt Nhi cô nương bị ức hiếp như vậy. Túc Tịch thấy Cửu Kiếm nhìn Duyệt Nhi mà ngây người, vội nói: “Cửu Kiếm, nhanh đỡ Duyệt Nhi cô nương dậy? Trước xử lý vết
thương đã!” Cửu Kiếm từ trong trạng thái phẫn nộ tự trách lấy lại tinh
thần, cách không liền dìu Duyệt Nhi hướng Cẩm Tú lầu mà đi. Duyệt Nhi thế nhưng hãy còn đắm chìm trong thế giới riêng của mình, nhớ lại mỗi một câu nói của Tử Dao. Mặc Ly khoảng thời gian nay bận như thế, vì sao muốn thành thân cùng Tử Dao? “Cửu Kiếm, Mặc Ly dạo gần đây đang bận việc gì?” Cửu Kiếm sững người một lát, nghĩ nghĩ mới nói: “Bận một
vài việc bên ngoài, dù gì chủ thượng đã rất lâu không quay về
Thần giới rồi. Duyệt Nhi cô nương, trước trị cho tốt vết thương
rồi lại nói.” Đôi mắt to tròn của Duyệt Nhi vẫn chăm chăm nhìn Cửu Kiếm: “Cửu Kiếm, tỷ gạt ta…Mặc Ly đang lẩn tránh ta, có đúng không?” Cửu Kiếm nhìn Túc Tịch với ánh mắt cầu cứu, Túc Tịch mấy
ngày nay cũng đã hiểu rõ tính cách Duyệt Nhi, là một cô nhóc
triệt để lơ mơ, vội vàng chuyển đề tài: “Duyệt Nhi cô nương
trước nhanh trị lành vết thương, nếu để chủ thượng quay về
biết được, không biết sẽ tức giận thế nào nữa ấy? Hiện gia
tộc của Tử Dao thần quân đang có chút phân tranh với Tức Mặc
gia chúng ta, e rằng chủ thượng sẽ chẳng để yên cho vị Tử Dao
thần quân đó.” Duyệt Nhi quả nhiên bị dời lực chú ý: “Vậy làm thế nào Mặc
Ly mới không biết chuyện xảy ra hôm nay?” Nàng mới không muốn như Tử Dao nói, chỉ có thể gia tăng phiền phức cho Tức Mặc Ly. Cửu Kiếm và Túc Tịch liếc mắt nhìn nhau, cả hai có chút cảm
thán bởi sự đơn thuần của cô hổ nhỏ này, bị Tử Dao ức hiếp
dữ dội như vậy, còn muốn gạt chủ thượng trước giờ nâng niu
nàng nhất sao? Cửu Kiếm nhịn không được nói: “Duyệt Nhi cô nương, cô định giấu kín chuyện này sao?” Duyệt Nhi cúi đầu, hai lỗ tai trên mái tóc màu tím cũng rũ xuống: “Ừm.” “Cô không ghét nàng ta sao?” “Ghét nàng ta ức hiếp ta, mắng ta.” “Vậy cô nương vì sao không nói với chủ thượng?” “Ta vì sao phải nói với Mặc Ly?” “Người sẽ giúp cô nương báo thù.” “Thù ta sẽ tự báo. Đợi sau này ta đánh thắng nàng ta rồi, ta cũng sẽ đánh trả lại nàng ta.” Cửu Kiếm, Túc Tịch:… Duyệt Nhi lại im lặng, quyết định tăng thêm lực độ: “Đánh cho
nàng ta tơi bời hoa lá, mặt mũi xanh tím, người thân không nhận
ra, gần đất xa trời hơi thở mong manh, còn phải cắn nàng ta
nữa.” Cửu Kiếm và Túc Tịch lén lau mồ hôi, Duyệt Nhi cô nương, cô có
thể ngược đãi Tử Dao Thần quân thành bộ dạng như vậy thì sẽ
phải chờ bao nhiêu năm nữa ấy chứ! Nghĩ là nghĩ thế, nhìn lệ
long lanh trong mắt Duyệt Nhi đã rút đi, Cửu Kiếm và Túc Tịch
không khỏi nhẹ nhõm đôi phần. Cuối cùng khi trông thấy bàn tay Duyệt Nhi bên dưới tay áo, Cửu
Kiếm và Túc Tịch cùng hít một hơi, mười ngón tay ngọc bích
sớm đã biến thành màu tím đen, thỉnh thoảng ở những chỗ da
thịt bị trầy xước còn rơm rớm vài tơ máu. Cửu Kiếm suýt nữa rơi lệ, nhịn không được mắng: “Tử Dao nữ
nhân kia hạ cước thật ngoan độc, nếu lại dùng thêm chút lực
nữa, mười ngón tay này e rằng sẽ gãy rồi, ả ta thật đúng là
hiếp người quá đáng.” Vừa mắng, vừa run rẩy thoa thuốc lên tay Duyệt Nhi. Mà Túc Tịch nhìn bàn tay nhỏ nhắn của Duyệt Nhi, trong lòng
cũng do dự rốt cuộc liệu có nên nói chuyện này với chủ
thượng không. Tay đứt ruột xót, Duyệt Nhi mặc dù đau vô cùng nhưng cũng không
như ngày thường khóc toáng lên, đầu nàng khẽ nghiêng nghiêng vạch ra một kế hoạch. Thoa thuốc xong, Duyệt Nhi liền nằm bò lên giường, nói: “Cửu Kiếm, Túc Tịch, ta mệt rồi, muốn đi ngủ.” Cửu Kiếm mặc dù tò mò Duyệt Nhi vì sao mới chạng vạng đã
muốn ngủ, nhưng thấy nàng hôm nay bị Tử Dao vừa đánh vừa mắng, quả thực là mệt mỏi rồi, đành thương xót nhìn nàng: “Trên
người có chỗ nào bị thương không? Để thuộc hạ thoa thuốc cho?” Duyệt Nhi vừa định gật đầu bỗng nhớ tới lời Tức Mặc Ly: “Mặc Ly nói không được để người khác chạm vào.” Cửu Kiếm cười khổ không thôi, nàng là nữ, với việc này có can hệ gì chứ? Nhưng cuối cùng không lay chuyển được cô hổ nhỏ
rất kiên định nghe lời chủ thượng, đành phải cùng Túc Tịch lui ra. Cửu Kiếm vừa khép cửa lại thì Duyệt Nhi liền từ trên giường
ngồi bật dậy, bất cẩn chạm phải hai tay, nước mắt lại lăn
dài, cắn răng chịu đựng một phen. Nàng nhảy xuống giường, âm thầm dùng linh thức rà soát xung quanh Cẩm Tú các, không có người?! Thật tốt quá! Nàng nhanh chóng đến bên cửa sổ, do dự một lúc lại quay về
trước án thư cách đó không xa, hý hoáy một hồi mới đứng bên
cửa sổ, cố gắng nhớ lại lời Thất Mệnh thúc thúc nói, trong
lòng thầm niệm một lúc, chỉ trong nháy mắt liền biến mất khỏi Cẩm Tú các. Đêm ấy Tức Mặc Ly trở về, không trông thấy bé cưng trên giường,
ánh mắt sầm xuống, ai dám đến Tức Mặc phủ bắt người? Nhớ tới tình huống lần trước nàng rời nhà ra đi, Tức Mặc Ly
đành kìm lại suy nghĩ muốn giết người, bước đến trước án thư. Đúng như dự đoán, trên án có một tờ giấy lớn yên tĩnh nằm đó. Đầu trang giấy vẽ ba mặt trời to to, bên dưới vẽ một hòm lễ
vật nhỏ, xung quanh còn đại khái vẽ vài thứ như mây khói,
xuống bên dưới nữa lại là một ngọn núi, một lầu các, một
ngôi đình, bên cạnh có một đóa hoa, dưới cùng chỗ đề danh vẽ
một con hổ be bé. Nét bút mặc dù có hơi kỳ quái, nhưng không cẩu thả, có thể thấy lúc đặt bút cũng không phải bị uy hiếp gì. Nếu là người khác trông thấy bức họa kỳ kỳ quái quái thế
này, e rằng hoàn toàn không lần ra được suy nghĩ trong đó. Nhưng không biết vì sao, Tức Mặc Ly vừa liếc mắt đã hiểu. Ba mặt trời, là ba ngày. Rương lễ vật chung quanh có mây khói,
là một kinh hỷ bí mật. Núi non lầu các đình đài bên dưới còn có đóa hoa, không khó để ám chỉ Bồng Lai Tiên sơn của Hoa Tuyên Tịch. Đại ý là: ba ngày sau, có kinh hỷ, đến Bồng Lai tiên sơn – Tiểu hổ lưu bút. Tức Mặc Ly lại quan sát mảnh giấy trong tay, thần sắc ngập
tràn sủng nịch, cô hổ nhỏ này sao lại đáng yêu đến thế. May mà, lần này không phải bỏ nhà ra đi. Y thoải mái ngồi xuống, đưa mắt nhìn bên ngoài cửa sổ, không
có Duyệt Nhi, quả thật có cảm giác thiếu mất thứ gì đó a!