*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tề Vô Thương vẫn bàng quan không nói, lúc lên ngựa mới nửa đùa nửa thật: “Tứ đệ, ngươi thế nào lại sinh lòng tham, lừa gạt tiểu hài tử nhập cung, cẩn thận mẫu hậu đánh ngươi.”
Tề Dư Phái tâm tình vô cùng tốt: “Mục Tử Thạch không phải người bình thường, thư đồng này ta định chắc rồi.”
Tề Vô Thương vỗ vỗ đoản đao bên hông, có điều suy nghĩ: “Tiểu quỷ đó có cái gì không bình thường?”
“Tam ca, ngươi đây là hỏi đố ta sao… ” Tề Dư Phái ghìm dây cương đi chầm chậm, trong lời nói hiển lộ vinh yên: “Hài tử sáu tuổi cư nhiên có năng lực lừa gạt đường đường Phong Tĩnh vương Thế tử, có thể nói thông minh, không bút không mực vẫn siêng năng rèn luyện không ngừng nghỉ, gian khổ không thay đổi, đó là kiên nhẫn, tư chất tính cách như vậy, thế gian liệu có được mấy người?”
Tề Vô Thương cũng ghìm dây cương ngựa, trầm ngâm: “Xuất thân của Mục Tử Thạch không thấp, tuy cha hắn chỉ là quan tam phẩm nhàn rỗi, nếu không phải người hồ đồ, thì tại sao chỉ vì vài câu lộng ngôn vô căn cứ của tương sĩ liền đem cốt nhục thân sinh trục xuất khỏi phủ đệ giam lỏng ở biệt viện ngoài thành? Lại chẳng hề quan tâm tới tùy ý nô bộc khi nhục? Huống chi chính như lời ngươi nói, Mục Tử Thạch bất phàm như thế? Chỉ sợ trong đó còn khúc mắc khác, ngươi nên suy nghĩ chu toàn mới tốt.”
Tề Dư Phái gật đầu: “Tam ca yên tâm, ta hôm nay không mang theo Mục Tử Thạch hồi cung, đó là lo lắng sự tình ấy, mười ngày cũng đủ cho ta điều tra rõ ràng căn nguyên của đứa nhỏ này.”
Nhìn Tề Vô Thương muốn nói lại thôi, vội mềm giọng cười: “Tam ca, ngươi có chuyện gì hãy nói thẳng với ta, được không?”
Tề Vô Thương vẻ mặt ngưng trọng: “Ánh mắt Mục Tử Thạch… Ngươi có nhìn ra không?”
Tề Dư Phái hơi do dự một chút: “Đôi mắt hắn không phải màu đen tinh khiết, đồng tử hiện ra tia ánh sáng màu lục sắc.”
Tề Vô Thương nói: “Ánh mắt như vậy ở Đại Trữ vô cùng hiếm gặp, nhưng ở Xa Lỗ quan ngoại, có một bộ lạc nhỏ gọi là Bồ Mãn Ô, đều mang con ngươi khác màu… Ta đoán sinh mẫu của Mục Tử Thạch, không phải người trong nội tộc chúng ta.”
Tề Dư Phái thông minh nhưng đa nghi, không khỏi nghĩ nhiều hơn: “Chẳng lẽ Thanh Bình hầu dám tư thông với ngoại địch?”
Tề Vô Thương cười nói: “Này cũng không đến mức, mười năm trước Bồ Mãn Ô sớm đã bị bộ tộc ngột lâm tiêu diệt, tộc nhân hoặc chết hoặc bỏ trốn, dù cá có lọt lưới, cũng không dậy nổi cái gì sóng gió, tư thông ngoại địch với một kẻ không quyền không thế như Thanh Bình hầu làm sao gánh vác nổi?”
Gặp bộ dáng Tề Dư Phái tâm sự nặng nề, liền khuyên nhủ: “Cho nên người mang đồng tử dị sắc, chưa hẳn là dị tộc, trưởng tử của bộ binh gia Thư Kính Sơn – Thư Phá Lỗ, chẳng phải con ngươi cũng là màu xám bạc sao?”
Tề Dư Phái ảm đạm thở dài: “Thư Kính Sơn văn võ song toàn, hai năm trước lại bị xét nhà xử trảm, đáng tiếc.”
Tề Vô Thương rốt cuộc cũng nhớ đến chính sự, vội lấy tử nhạn trong túi săn giắc trên yên ngựa ra, tiến tới trước mặt Tề Dư Phái: “Lão tử ngươi mắt nhìn tốt lắm! Một mũi tên chọc thủng con ngươi.”
Mùi huyết tinh bay vào mũi, Tề Dư Phái vội quay mặt sang chỗ khác: “Mau vứt đi!”
Tề Vô Thương thấy sắc mặt hắn trắng bệch, quả thực chán ghét cực điểm, đành phải đem chim nhạn nhét lại vào túi: “Đừng quên đem Nhạn linh nhuyễn giáp cho ta.”
Tề Dư Phái tựa tiếu phi tiếu, một bên gò má nhợt nhạt lúm đồng tiền: “Ngươi thua Mục Tử Thạch lại không chịu mang đoản đao tặng hắn, ta vì sao phải đem nhuyễn giáp cho ngươi?”
Tề Vô Thương giận dữ, chọc chọc vào má lúm đồng tiền hắn: “Tiểu bạch kiểm tử, phôi tâm nhãn tử.”
Ánh mặt trời sáng ngời, Mục Tử Thạch ăn mặc chỉnh chỉnh tề tề chạy ra khỏi cửa phòng, ra không được đình viện, chỉ có thể lo lắng dựng hai lỗ tai nghe động tĩnh bên ngoài, chờ đợi thanh âm trong suốt hàm chứa ý cười kia xuất hiện.
Sau khi Tề Dư Phái đến, Diêu Đại Đầu không dám tái quát tháo sai sử hắn nữa, vốn là vui vẻ khoái hoạt, nhưng chẳng biết tại sao, ba ngày ngắn ngủi này, còn trôi qua gian nan khổ sở hơn trước kia rất nhiều, hận không thể ôm cây sào tre dài, đem ánh trăng kéo xuống, rồi đem mặt trời treo lên, cứ như thế lặp lại vài lần, làm cho mười ngày trong nháy mắt liền qua.
Nhưng giữa nỗi hồi hộp lo lắng, lại mơ hồ ẩn chứa một loại vui mừng, giống như thân ở sơn phúc quanh co u ám, nhưng trong lòng hiểu rõ phía trước sẽ có cánh cửa mở rộng sáng ngời, tràn đầy hy vọng chờ mong.
Chờ đợi thật sự rất lâu, nên Mục Tử Thạch cầm lấy nhánh cây trên mặt đất liên tục viết tên Tề Dư Phái, ba ngày qua, không biết đã viết mấy trăm hay một ngàn lần, quen thuộc mà tinh xảo, càng hiện ra vài phần ý tứ đoan tú (diễm lệ thanh tú).
Viết xuống chữ “Phái” cuối cùng rồi ngừng lại, Mục Tử Thạch mới phát hiện chính mình ngồi xổm đến chân tê dại, dứt khoát đặt mông xuống đất rồi chống cằm ngẩn người, chợt nghe ngoại viện có tiếng xe ngựa lân lân, lại có tiếng người dần dần đi đến, trái tim lập tức thình thịch nhảy loạn, mạnh mẽ xoay người đứng dậy, vung chân nhắm thẳng đại sảnh mà chạy đến.
Mục Tử Thạch mặc dù thông minh, nhưng dù sao tuổi vẫn còn nhỏ, bộ dáng vui mừng hí hửng, không ngờ rằng Diêu Đại Đầu đã sớm bảo lão nương đến Hầu phủ báo cáo việc ngày đó.
Nhất thời thở hồng hộc chạy tới đại sảnh, trên đường chân trước đá chân sau té ngã mấy lần, hai bàn tay đầy vết trầy xước, trong tâm vẫn vui vẻ mừng như điên.
Trong đại sảnh, bốn tên phó dịch vạm vỡ cường tráng đã đứng chờ sẵn, một quản gia trung niên bộ dáng mập mạp ngồi trên ghế bành (1) mắng Diêu Đại Đầu: “Lão gia nhàn rỗi, ngươi cũng nhàn rỗi? Tay chân không nhanh nhẹn thì thôi, ngay cả nửa phần nhãn lực cũng không có, khó trách lão gia thả ngươi ngốc ở chỗ này… Còn không mau đi gọi tiểu thiếu gia?”
Diêu Đại Đầu khom lưng luôn miệng vâng dạ, thí (rắm?) vui sướng nghĩ chạy đến hậu viện, vừa quay đầu liền đụng phải Mục Tử Thạch đang kinh ngạc đứng nhìn, vội bình tĩnh: “Tiểu thiếu gia ngươi đã tới, đại quản gia tự mình đến đón ngươi ni!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mục Tử Thạch trắng bệch, trong lòng trầm xuống, vẫn còn không muốn tin tưởng: “Các ngươi không phải… Không phải…”
Diêu Đại Đầu không kiên nhẫn ngắt lời: “Cái gì mà không phải không đúng, tiểu thiếu gia a, thất lễ ta nói, ngươi luôn gây chuyện phiền toái, Hầu gia không để bụng mà lo nghĩ cho ngươi, ngươi như vậy thật sự là bất hiếu…”
Mập mạp kia ho nhẹ một tiếng, trừng mắt liếc nhìn Diêu Đại Đầu, cười thân thiết: “Tiểu thiếu gia, Hầu gia tấm lòng cha hiền, sợ ngươi chán ghét ở nơi này, có ý lệnh cho tiểu nhân tới đón ngươi đổi đến địa phương tốt hơn, Thanh Bình hầu phủ gia phong nghiêm chỉnh phụ từ tử hiếu, chắc hẳn tiểu thiếu gia sẽ không cô phụ Hầu gia một phen khổ tâm, có phải hay không? Tiểu thiếu gia, sắc trời không còn sớm, tiểu nhân hầu hạ người lên đường, ân?”
Mập mạp không hổ danh là đại quản gia Hầu phủ, lời nói so với Diêu Đại Đầu dễ nghe hơn rất nhiều, kim châm đều giấu ở miên hoa (bông vải), hết thảy trơn tru tốt đẹp.
Đáng tiếc Mục Tử Thạch không cảm thấy được, giống như chưa hề nghe đến, chỉ dùng lực lắc đầu: “Không, ta không đi!”
Nụ cười trên mặt mập mạp lập tức cứng đờ, nhất thời tiêu thất phảng phất như chưa từng xuất hiện: “Tiểu thiếu gia, ngươi làm khó dễ tiểu nhân, ngỗ nghịch với mệnh lệnh của phụ thân chính là tội lớn.”
Mục Tử Thạch cắn môi, đột nhiên phát lực đấy Diêu Đại Đầu ra, xoay người bỏ chạy.
Hắn dưới tình thế cấp bách, ỷ vào thân thể nhỏ người nhanh nhẹn, trong chớp mắt lách qua bốn tên phó dịch, tông cửa xông ra, hướng bên ngoài chạy đi.
Diêu Đại Đầu bất ngờ không kịp phản ứng, bị hắn đẩy lảo đảo mấy bước, gấp đến độ thẳng cổ rống: “Ngươi mau trở lại!” giọng không tồi, âm cuối tăng cao phiêu khởi biến điệu.
Đại quản gia cũng không hoảng loạn, cười lạnh một tiếng: “Tiếu thiếu gia mất trí điên rồi, các ngươi còn chưa động thủ?”
Mục Tử Thạch cắm đầu lao đi, phổi đều đã muốn nổ tung, phi thường khó chịu, cước hạ không dám dừng lại, nhưng hắn nhỏ người chân ngắn, dù cho xuất toàn lực ứng phó, cũng là bất khả kháng, kia bốn tên phó dịch hai bước ngắn ba bước dài đã đuổi đến phía sau, một kẻ nắm bả vai, một kẻ chế trụ cổ tay, Mục Tử Thạch lập tức giống như bị kiềm trong gọng sắt, không thể nhúc nhích.
Mập trắng quản gia cất bước đi ra, ngón tay chỉ vào xe ngựa bên cạnh, cười hì hì nói: “Tiểu thiếu gia chạy nhanh như vậy, có phải đã mệt mỏi? Ngươi nên biết điều một chút, tránh cho gặp đau khổ không đáng, mau lên xe nghỉ ngơi đi.”
Mục Tử Thạch liều mạng giãy dụa, tê tâm liệt phế hô: “Thả ta ra! Thả ta ra! Ta không cần đi, ta muốn ở lại chỗ này chờ hắn!”
Hai tên phó dịch vốn là thô hán, thấy hắn không nghe lời, một mực chống cự, lúc này không chút lưu tình, đem cánh tay hắn bẻ ngược lại hung hăng chế trụ.
Mục Tử Thạch chỉ cảm thấy bả vai cổ tay đau đến nhập cốt, nhịn không được “A” lên hét thảm, khuôn mặt nhỏ nhắn đã trắng bệch thoát sắc, trên mặt mơ hồ lãnh hãn (mồ hôi lạnh) nhiệt lệ (nước mắt nóng) phủ đầy, cúi đầu xoay cổ gắt gao cắn xuống bàn tay thô to đang khoát trên bả vai mình.
Phó dịch kia ngón trỏ bị cắn, đau đến há mồm rống lớn, vội lắc lắc tay, không nghĩ Mục Tử Thạch chính là tràn đầy bi phẫn khuất nhục tặng cho hắn mấy khỏa răng nanh vào dài vừa nhọn, vùng vẫy thế nào cũng không thể kéo ra.
Mà thân huynh đệ bên cạnh hắn, cũng đồng dạng huyết quản chuyển động mạch máu sôi trào, không cần nghĩ ngợi liền một bạt tay đánh qua, “ba” lên một tiếng, Mục Tử Thạch trước mắt tối sầm, nếu không phải cánh tay vẫn bị chế trụ, thì sớm đã bị quăng ngã xuống đất.
Hắn bị một chưởng đánh choáng váng, răng nanh hiển nhiên buông lỏng, nhân cơ hội khóc lớn: “Cứu mạng a! Cứu mạng! Các ngươi buông! Van cầu các ngươi… Để ta ở lại chỗ này, tha ta đi…”
Nơi này tuy là ngoại thành yên tĩnh, nhưng vài dặm gần đây cũng có biệt viện của người khác, Mục Tử Thạch nháo như vậy, trên mặt mập trắng đại quản gia nhất thời nhịn không được, vội nói: “Mau chặn miệng hắn lại! Này còn ra thể thống gì nữa!
Một miếng vải bố nhét vào miệng, tiếng gào thét lập tức biến thành tiếng nức nở kìm nén.
Mục Tử Thạch bị tha lên xe, trong nháy mắt cảm thấy chính mình đã chết, trong lòng như gương sáng, biết bản thân đã chẳng chịu đựng được nữa, lần này đi khả không còn cơ hội sống sót.
Giữa ý thức mơ hồ không tự chủ được ánh mắt theo cổ họng phát ra tiếng khóc thảm thương, thanh âm không lớn, đại quản gia nghe đến toàn thân thịt béo run lên, này rõ ràng chính là tiếng kêu cứu cuối cùng của tiểu dã thú sắp chết, vội chà xát tay, lớn giọng nói: “Đóng cửa xe, các ngươi đúng là phế vật, tay chân chậm như rùa, đi mau! Đi mau!”
Một tên phó dịch theo lời mà làm, tay vừa chạm đến lớp sơn hồng bên cửa xe, liền nghe “sưu” xé gió, “đoạt” một tiếng, bàn tay đã bị bạch vũ tiễn xuyên thấu dính lên trên cửa.
Đám phó dịch ngây người, còn không kịp phản ứng, hẳn là nên thất thanh tru rống, chợt nghe tiếng vó ngựa đang tiến đến gần, thanh âm hét lớn cứng rắn lạnh lẽo như kim thiết: “Thả người!”
Đại quản gia nhìn lại, thấy một người độc hành kỵ mã, nhưng thiếu niên mắt kiếm mày sáng tư thế oai hùng lãng lãng, tuyệt không phải nhân vật tầm thường, mày khẽ nhíu, vội đến trước ngựa thi lễ nói: “Tiểu nhân Thanh Bình hầu quản gia Mục Túc, xin hỏi công tử tôn tính đại danh.”
Tề Vô Thương chẳng thèm để ý, cũng không ghìm ngựa dừng lại, một cước nâng lên phóng qua người Mục Túc, thẳng đến bên cạnh xe ngựa, nghiêng người đi vào, bắt gặp ánh mắt Mục Tử Thạch trừng to tràn đầy thống khổ tuyệt vọng, khóe miệng bị rách, trên cằm còn dính máu, lập tức nghiến răng tức giận không kiềm chế được: “Bọn họ dám đánh ngươi?”
Dứt lời liền ôm Mục Tử Thạch ra.
Hai tên phó dịch kinh hãi, vội đưa tay ngăn trở, Tề Vô Thương tùy tiện bỏ cung tiễn xuống, nhấc đoản đao bên hông, thần sắc bất động, trong mắt dày đặc sát khí làm ngươi ta sợ hãi, xoát xoát hai cái, đao phong lướt qua, đem cổ tay hai kẻ kia cắt đứt.
Bọn họ chính là Hầu phủ hộ viện, làm sao trải qua thủ đoạn tàn nhẫn đẫm mùi huyết tinh bậc này? Nhất thời trừ bỏ hai tên đang kêu thảm, tất cả đều đờ người ra, bị dọa đến ngốc.
Tề Vô Thương cánh tay khinh thư, một phen ôm lấy Mục Tử Thạch, một tay ôm chặt hắn chính mình phóng khỏi xe, trên cao liếc xuống, nhìn chằm chằm Mục Túc, lạnh lùng nói: “Nếu bản Thế tử không đến, các ngươi chính là muốn giết Tử Thạch?”
Mục Túc vừa nghe, liền biết người trước mắt này quả nhiên theo lời Diêu Đại Đầu nói Phong Tĩnh vương Thế tử, không dám chậm trễ, vội uốn gối quỳ xuống: “Không không, tiểu nhân không dám… Tiểu nhân khấu kiến Thế tử gia!”
Mục Tử Thạch bị hắn ôm, trong lòng an tâm một chút, hai tay gắt gao bám vào cổ hắn không mảy may buông ra, ngay cả mặt cũng chôn ở ngực hắn, run lẩy bẩy muốn khóc nhưng không thể.
Tề Vô Thương thiếu chút nữa bị hai cánh tay nhỏ của hắn ghìm chết, không nghĩ đến tốn hết sức mà vẫn mềm mại dị thường, tay nhẹ nhàng vỗ vỗ tấm lưng gầy yếu của hắn, động tác vô cùng ôn nhu che chở, ngưng thần nhìn đám người ánh mắt rét lạnh như dao.
Mục Túc lớn gan ngẩng đầu nhìn một cái, nói: “Điện hạ… Ách, tiểu thiếu gia là ấu tử của Hầu gia bọn ta, Hầu gia phân phó tiểu nhân đến đón hắn hồi phủ… Lại không biết tiểu thiếu gia thế nhưng được điện hạ coi trọng, thật sự là phúc trạch to lớn.”
Tề Vô Thương chịu không nổi hắn dong dài, vươn tay ngắt lời: “Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?”
Lui tới Thanh Bình phủ đều là văn nhân mặc khách, đại quản gia lâu dần cũng nhập chi lan chi thất, lời nói cũng tự nhiên nhã nhặn hàm súc, nhất thời bị Tề Vô Thương tính tình ngay thẳng ngôn hành cử chỉ mạnh mẽ nhất đao tễ mệnh, sau một lúc lâu mới hồi phục tinh thần, trong lòng thầm mắng vị Thế tử này thật là thô lỗ, một bên nuốt nước miếng: “Điện hạ có thể hay không trước hết để tiểu thiếu gia hồi phủ, để Hầu gia vơi bớt nỗi hoài niệm nhi tử?”
Gần như vừa lúc, Mục Tử thạch trong ngực Tề Vô Thương đột nhiên ngẩng đầu, kinh hãi muốn chết kêu to: “Không… Bọn họ gạt người! Đừng để bọn họ dẫn ta đi!”
Tề Vô Thương lo sợ hắn bị ngã xuống ngựa, chặt chẽ ôm lấy hắn, quát: “Ta ở đây, ai dám mang ngươi đi?”
Rồi hướng Mục Túc nói: “Ngươi nghe được? Bản thân Mục Tử thạch cũng không muốn đi theo các ngươi.”
Mục Túc thấy Thế tử điện hạ rất không phân rõ phải trái, vẻ mặt đau khổ khuyên nhủ: “Chính là tiểu thiếu gia dù sao cũng là người của Thanh Bình hầu phủ… Điện hạ như vậy, không khỏi… Không khỏi…”
Tề Vô Thương lười nghe hắn nhiều lời, nhẹ nhàng đá bụng ngựa, quay đầu lại: “Về nói với Thanh Bình hầu, nếu nghĩ rằng bản Thế tử cướp người, thì đừng ngại đi cáo ngự trạng ta.”
Mục Túc trơ mắt nhìn Thanh Chuy đi xa, bụi đất bị kích khởi mà tung bay sặc vào mũi, hơi thở đều xiêu vẹo.