Mục Tử Thạch nghe lời này cảm thấy kỳ quái, thoáng ngẩn ra, đã hiểu được hôm nay Tề Chỉ Thanh động tay động chân, nguyên lai là vì một đoạn ân oán cũ.
Năm đó vừa tiến vào Đông cung, không đến vài ngày, trong cung từ trên xuống dưới đều biết Thái tử đối với hắn sủng ái coi trọng khác thường. Người trong cung đã quá quen với cuộc sống làm bạn với hổ mà trong tay áo nuôi xà, có thiếu tôn tử, có thiếu đạo đức, cũng có thiếu đám ngu ngốc dư thừa khí lực, duy độc chưa bao có thiếu nhãn lực, gặp Thái tử thậm chí là Đệ Hậu đều đối với Mục Tử Thạch coi trọng có thêm, liền phá lệ theo lễ tôn kính ân cần, hơn nữa, các hoàng tử gặp Mục Tử Thạch cũng không dám làm ra vẻ tự kiêu vênh mặt, hất hàm sai khiến.
Tề Chỉ Thanh vẫn an tĩnh không ai biết đến, không phải loại người thích gây chuyện thị phi, nhưng không ai có lòng nhắc hắn đừng nên trêu chọc Mục Tử Thạch, vừa vặn một ngày gặp được Thái tử và Mục Tử Thạch, sau khi kiến lễ Tề Chỉ Thanh phát hiện Mục Tử Thạch nho nhỏ giống như phấn trang ngọc trác (trắng ngần), trong lòng nhất thời yêu thích, đánh bạo sờ đầu hắn, cười nói: “Tứ hoàng huynh, thư đồng này thật sự xinh đẹp!”
Mục Tử Thạch vừa mới tới, cực kỳ đề phòng người ngoài, đầu co rụt lại, kéo một góc y sam Tề Dư Phái, lắc mình trốn sau lưng hắn.
Tề Chỉ Thanh thấy bàn tay nhỏ bé hắn nắm y sam, non mềm như sữa ngưng tụ, lộ ra khuôn mặt càng thêm mịn màng vô cùng chọc người, liền nổi lên ngoạn tâm, trong lòng ngứa ngáy muốn kéo hắn ra véo một phen mới sảng khoái.
Ai ngờ vừa mới vươn tay ra, Thái tử luôn luôn ôn hòa đối đãi thân thiện với huynh đệ, đột nhiên quát: “Dừng tay!”
Tề Chỉ Thanh ngạc nhiên: “Tứ hoàng huynh…”
Tề Dư Phái lạnh lùng nghiêm mặt nói: “Thật sự một chút quy củ cũng không có, thư đồng Đông cung, là người ngươi có thể chạm vào sao?”
Tề Chỉ Thanh rất ủy khuất, di chuyển hai chân, cúi đầu nói: “Ta… Ta chẳng qua thấy hắn đáng yêu”
Tề Dư Phái nhíu mày, phân phó Hà Bảo Nhi: “Đưa Ngũ điện hạ đến thư phòng Nhân Cẩn cung, để tiên sinh hảo hảo dạy hắn như thế nào tôn như thế nào là trường, như thế nào là quý như thế nào là trọng.”
Tề Chỉ Thanh này sờ chưa thỏa mãn, không chỉ ăn một bữa măng tre xào thịt (gậy trúc đánh vào mông) ở thư phòng tiên sinh, trở về chỗ Trinh tiệp dư, lại bị mẫu thân chảy nước mắt phạt quỳ một canh giờ, quả nhiên là ký ức đau đớn xuyên thấu nội tâm.
Mục Tử Thạch biết hôm nay không thể dễ dàng hòa giải, bản thân trốn ở nơi này khóc, chính là không muốn để Tề Dư Phái nhìn thấy thương tâm, nói vậy Tề Chỉ Thanh cũng đoán chắc mình không nguyện làm cho Tề Dư Phái vì việc này mà tức giận hao tổn tinh thần, cho nên kiêu ngạo mười phần.
Trong lòng cực kỳ căm hận, ngược lại thản nhiên nói: “Ngũ điện hạ nếu muốn phạt ta, Tử Thạch tùy ngươi xử trí.”
Mục Tử Thạch không thể nói được sủng mà kiêu, nhưng làm việc tương đối góc cạnh, tính tình cũng không phải tốt, Tề Chỉ Thanh đã nghe nói nhiều, không khỏi cảm thấy kỳ quái: “Nhu thuận như vậy… Chẳng lẽ Thái tử thật sự sắp chết?”
Mục Tử Thạch cả giận nói: “Lá gan của ngươi thật lớn, dám nguyền rủa Thái tử điện hạ?”
Tề Chỉ Thanh hắc hắc cười nhẹ hai tiếng: “Nơi đây chỉ có ta và ngươi, lời bất truyền lục nhĩ (không để người thứ ba nghe), ta có cái gì mà không dám? Thái tử bệnh tật nhiều năm như vậy, chiếm hết ân sủng của phụ hoàng, ngươi nghĩ chúng ta đều cam tâm chịu phục sao?”
Hắn nhiều năm cẩn trọng từ lời nói đến hành động, vốn không muốn vong hình nhiều lời, nhưng phàm đã mở lời, tựa như tiễn đặt trên cung bắn ra, miệng đã không nghe chính mình sai sử nữa, những oán khí tích tụ lâu nay giống như có sinh mệnh, như sợi trân châu bị đứt mà cuồn cuộn phun ra tung tóe: “Đều là huyết mạch của phụ hoàng, dựa vào cái gì phụ hoàng bắt chúng ta quỳ trước mặt hắn? Đọc sách tập viết như nhau, hắn viết thiên tự phụ hoàng hận không thể dán trên cửa đại môn Thừa Thiên điện, ta luyện tự luyện đến cổ tay đều sưng, phụ hoàng có từng liếc nhìn qua hay khen ngợi một câu? Hắn một năm đã bệnh hết ba trăm ngày, đại bệnh tiểu bệnh phụ hoàng đều trông coi bồi giữ lao tâm khổ trí, hao tổn tinh thần, còn ta? Năm ấy ta mười tuổi, bệnh ba ngày chưa tỉnh lại, mắt mẫu phi khóc đến sắp hỏng, phụ hoàng bất quá chỉ phân phó nô tài ban cho ta một ít thuốc bổ châu ngọc!”
Nhìn chằm chằm y sức Mục Tử Thạch, ha ha cười nói: “Xuất thân Đông cung, nô tài cho dù chỉ là miêu cẩu, đều tôn quý hơn so với hoàng tử đường đường chính chính như ta… Ngươi nói, ông trời không chiết tuổi thọ hắn thì chiết ai? Hắn đoản mệnh chết non chẳng lẽ là sai?”
Mục Tử Thạch nghe hắn nói mà khuôn mặt vặn vẹo nghiến răng nghiến lợi nhìn thực dọa người, trong lòng càng thêm chán ghét xem thường: “Điện hạ nãy giờ nói rất nhiều, chẳng lẽ không sợ ta báo lại với hoàng thượng?”
Tề Chỉ Thanh chau mày, vẻ mặt có vài phần giảo hoạt: “Ngươi nghĩ rằng ta sẽ nhận mình nói lời đại nghịch bất đạo? Ngươi vu cáo hoàng tử, là tội lớn a.”
Mục Tử Thạch nguyên chỉ biết hắn vô năng, lại không biết hắn còn vô lại như vậy, không khỏi trợn to mắt nhìn hắn, có chút ngạc nhiên khó tin.
Tề Chỉ Thanh cảm thấy đắc ý, cúi đầu ghé sát vào: “Ngươi chắc hẳn không biết, mấy năm nay ngươi theo Thái tử làm mưa làm gió, chủ tử nô tài trong cung từ trên xuống dưới, sớm đã bị người đắc tội hơn phân nửa! Nếu ngươi còn tâm tư đi lấy lòng Thái tử, chi bằng nghĩ xem một khi Thái tử chết, ngươi phải cầu thế nào để ta bỏ qua cho ngươi!”
Lời còn chưa dứt, chỉ nghe “ba” một tiếng giòn vang, trên má một trận đau đớn, trong lòng biết là biết trúng một cái tát, nhưng không hiểu vì sao bàn tay Mục Tử Thạch tà tính như thế, mặt lại giống như bị dao nhỏ cắt qua?
Đưa tay sờ lên mặt, cảm thấy vừa ướt vừa nóng, năm ngón tay run run mở ra nhìn, quả nhiên đã dính đầy máu!
Mục Tử Thạch lạnh lùng cười, thời điểm ngồi xuống khóc, vô tình nắm trong tay nửa nhánh cây khô.
Tề Chỉ Thanh đau đớn hoảng sợ, hét to nói: “Ngươi dám đâm bị thương hoàng tử?”
Tề Chỉ Thanh đầu như muốn hôn mê, một tay bịt miệng vết thương, run giọng nói: “Ngươi… Ngươi dám…”
Mục Tử Thạch cười khúc khích: “Nơi đây chỉ có ta và ngươi, sự bất truyền lục nhãn, ta có cái gì không dám?”
Tề Chỉ Thanh căm hận cùng cực, ngược lại cười, nói: “Đi Trì Bình cung, ta thật muốn ngươi xem giải thích với phụ hoàng ta như thế nào về vết thương này!”
Mục Tử Thạch nhìn cũng không thèm nhìn hắn, khóe miệng nhếch lên một nét phẩy, thần sắc thập phần khinh thường: “Này thật kỳ lạ, ngươi tự mình không cẩn thận bị cành cây khô vẽ thương lên mặt, vì sao muốn ta giải thích?”
Dứt lời xoay người bước đi, ngón tay còn dính chút máu của Tề Chỉ Thanh, cảm thấy thật bẩn, lại thấy hả giận, lặng lẽ xát vào ống tay áo, thầm hận bản thân vào rồi không mang đao, nếu không dựa theo trước kia Tề Vô Thương dạy, có thể một đao im lặng vô thanh cắt đứt cổ họng hắn, như thế chẳng phải tốt hơn?
Đang suy nghĩ biện pháp hung ác trừng phạt, thì cảm giác đầu vai trầm xuống, dưới chân lảo đảo hai cái, nhưng bị Tề Chỉ Thanh giữ chặt, đáy mắt Tề Chỉ Thanh có chút tơ máu, ánh mắt vô cùng đáng sợ: “Đánh ta xong liền muốn đi?”
Đáy lòng Mục Tử Thạch thoáng lộp bộp, cắn môi: “Điện hạ, trong cung không phải chỗ giết người.”
Tề Chỉ Thanh cười ác độc, nói: “Biết sợ?”
Tề Chỉ Thanh so với Tề Dư Phải chỉ nhỏ hơn một tuổi, trưởng thành vóc người cũng tương tự, từ trên cao nhìn xuống đối mặt với Mục Tử Thạch, ỷ mạnh hiếp yếu, nói giết hắn thật sự không phải nói giỡn.
Mục Tử Thạch lui lại, ngẩng đầu cười: “Ta sợ thì ngươi buông tha ta?”
Tề Chỉ Thanh nhíu mày nhìn hắn, có chút do dự.
Mục Tử Thạch than khẽ: “Giết liền giết, tốt lắm, ta sẽ không cầu ngươi.”
Khóe mắt hơi vểnh lên thành độ cong lộ ra mười phần ý vị khiêu khích: “Hoàng thượng không thích ngươi, không phải vì hắn bất công, là bản thân ngươi ngôn hành nông cạn, chẳng biết tiến lùi, vô tài vô trí, chớ nói so với Thái tử điện hạ, chỉ bằng Tam điện hạ, Thất điện hạ, ngươi chẳng qua chỉ là huỳnh hỏa (đom đóm) dưới hạo nguyệt (trăng sáng).”
Tề Chỉ Thanh rất thích diện mạo của hắn, nguyên bản tức giận đến lợi hại, cũng không thật sự nghĩ sẽ tổn thương tính mạng hắn, bất quá chỉ hù dọa hắn mà thôi, nhưng vừa nghe lời này, tựa như dao sắc đâm vào tim, mâu quang lập tức chuyển lãnh, trầm ngâm hồi lâu, chỉ vào hồ sen: “Ngươi tự mình nhảy xuống.”
Mục Tử Thạch nhìn hồ sen đã kết lại thành tầng băng mỏng, nếu nhảy xuống không chết đuối thì cũng bị đông chết, dù sao vẫn là hài tử, tuy rằng mạnh miệng, đối mặt với cái chết vẫn không khỏi sợ hãi, trong lòng thầm trông mong mã thí Tiểu Phúc Tử lên cơn tinh thần mà tới tìm mình.
Lại không biết Tiểu Phúc Tử người lớn tâm cũng lớn, đang bận rộn vì đối thực* thân hương của mình, những thái giám khác tìm đối tượng để đối thực đều chọn cung nữ mỹ mạo ôn nhu, hắn thì riêng một ngọn cờ, tìm một tiểu thái giám làm việc vặt, lén lút thân thân nhiệt nhiệt, thật giống như tiểu vợ chồng.
(*) Là chế độ cho phép cung nữ và thái giám thành hôn được gọi là đối thực. Những cặp “đối thực” bao gồm một cung nữ và một thái giám sẽ ở nhà riêng, sống với nhau như vợ chồng.
Tiểu Phúc Tử bên kia cộng kết tình nghĩa vợ chồng, Mục Tử Thạch bên này khó khăn lắm mới nâng thân ra khỏi thanh trì, đúng hơn là vừa ra băng hỏa lưỡng trọng thiên (trong một thời gian ngắn trải qua cực lạnh, cực nóng, hai thái cực đối nghịch nhau.)
Tề Chỉ Thanh thấy Mục Tử Thạch có ý dây dưa kéo dài, cười lạnh nói: “Ta khuyên ngươi nên ngoan ngoãn nhảy xuống thì hơn, nếu không…”
Chợt nghe một thanh âm thản nhiên nói: “Nếu không thì thế nào?”
Một người bước ra từ giả sơn lung linh bên cạnh ao sen, tóc mai có vài sợi bạc, diện mạo khuất bóng nhìn không rõ ràng, nhưng toàn thân huyền sắc cẩm bào thêu cửu long chu điểu, ngoại trừ đương kim hoàng đế thì có ai dám mặc?
Mục Tử Thạch kinh sợ bất động tại chỗ, xem ra từ lúc Tề Cẩn ngốc sau giả sơn, mình cùng Tề Chỉ Thanh nói chuyện, thanh âm mặc dù không lớn, nhưng muốn nghe tám chín phần cũng không khó, hai người đúng là quạ đen còn rơi trên lưng heo đen, thật không rõ là ai đen hơn ai. Bất quá, Tề Chỉ Thanh tốt xấu gì cũng là huyết mạch chí thân của hoàng đế, chính mình đơn độc đánh nhau với hoàng tử, cũng đủ bị trảm lập quyết không cần phải ăn cơm tù đợi đến mùa thu năm sau.
Suy nghĩ đến đây, người sắp chết cũng lười giãy dụa, chỉ im lặng quỳ xuống chịu tội.
Tề Chỉ Thanh thấy hắn không còn bộ dáng kiêu căng ngạo mạn, sợ hãi tản đi phân nửa, dũng khí tăng gấp đôi, lau đi vết máu trên mặt, trong lòng càng thêm bình tĩnh: “Phụ hoàng, nhi thần thỉnh cầu phụ hoàng trị Mục Tử Thạch tội phạm thượng bất kính.”
Tề Cẩn nhìn hắn, sắc mặt không thay đổi, thanh âm cũng chẳng chút gợn sóng: “Đã biết, ngươi trở về trước đi.”
Tề Chỉ Thanh sửng sốt, vội nói: “Phụ hoàng, Mục Tử Thạch ở trong cung kiêu ngạo ương ngạnh hoàn toàn không có quy củ, còn… “
Tề Cẩn thở dài: “Ngươi tự đến Trì Bình cung, trước quỳ dưới bậc thềm ngoài điện một canh giờ.”
Tề Chỉ Thanh nghẹn giọng nhìn trân trối, ra sức ngoáy ngoáy hai lỗ tai, không thể tin được.
Mục Tử Thạch đang cúi đầu sung sướng khi người gặp họa, lại nghe Tề Cẩn hòa nhã nói: “Tử Thạch, bồi trẫm đi dạo.”
Tề Chỉ Thanh hé ra gương mặt nhất thời xanh mét rất giống quả hồng chua, Mục Tử Thạch nhịn không được cười khẽ, đi theo phía sau Tề Cẩn bước lên cầu lượn sóng, đột nhiên quay đầu lại, vô thanh làm ra khẩu hình miệng: “Không biết chừng mực!”
Tề Chỉ Thanh bị đả kích không nhỏ, “đông” một tiếng ngã xuống ngất đi.
Mục Tử Thạch thấy hai bóng người xuất hiện, biết Tề Cẩn không có khả năng đơn độc xuất hành, tự có long sóc vệ theo hắn trông nom Tề Chỉ Thanh, cũng không để ý tới nữa, chỉ nói: “Hoàng thượng, vì sao không phạt ta?”
Tề Cẩn điểm đầu nói: “Ngươi muốn bị phạt?”
Mục Tử Thạch nghẹn lời, không nguyện nói muốn, lại không dám nói không muốn, chỉ ngậm miệng giả làm tượng đồng.
Tề Cẩn đi đến giữa cầu, dừng bước, đột nhiên nói: “Thái phó thị giảng đều nói Thái tử từ nhỏ đã thông tuệ, ngày khác nhất định sẽ trở thành một thế hệ thánh quân… Ngươi nghĩ thế nào?”
Mục Tử Thạch ngẩn ra, vội nói: “Thái tử cùng hoàng thượng giống nhau, đều là hiền quân thánh minh.”
Tề Cẩn khoanh tay than nhẹ: “Ngươi nói sai rồi, Dư Phái có lẽ là một quân vương đầy hứa hẹn, nhưng tuyệt đối không phải hiền quân, hắn trí tuyệt thâm hiểm, quyền mưu tâm cơ đều có, nhưng khuyết mất đức trạch đôn hậu, dùng người như dùng vật, một khi kế thừa đại thống, giang sơn vạn dân dưới sự trị vì của hắn, nếu không phải cực thịnh thì chính là cực ám.”
Mục Tử Thạch do dự một chút, nói: “Thái tử bản tính nhân hậu khiêm hành, không phải người hữu trí vô đức.”
Tề Cẩn mỉm cười: “Đây chẳng qua là đối với người thì như thế, Tử Thạch a, yêu mới hiểu được ác trong đó, ác mới hiểu rõ thiện trong đó, không mù quáng bởi vì yêu ghét của bản thân, tâm mới có thể tươi sáng, vì chúng sinh toan tính.”
Mục Tử Thạch lắc đầu: “Ta không vì chúng sinh, ta chỉ vì Thái tử.”
Tề Cẩn im lặng hồi lâu, nói: “Hoàng hậu nói ngươi thông minh quả cảm, luôn thay Thiếu Xung muốn ngươi, nhưng trẫm thấy ngươi thường ngày làm việc chẳng hề khoan dung, nên chưa đáp ứng… Bất quá như vậy cũng tốt, không uổng công Thái tử bằng mọi giá bảo hộ ngươi.”
Mục Tử Thạch kinh hồn bạt vía, cảm thấy hoàng hậu và Tề Thiếu Xung khó hiểu vô cùng, vốn là thay Tề Dư Phái bất bình, nghe vậy trong lòng càng thêm cáu giận.