Tề Dư Phái lập tức ngồi ngay ngắn, khắp nơi mở ra bầu trời bao la xanh biếc, làm người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái, nhưng một trận gió thu lướt qua, lại trở nên vắng vẻ rét lạnh, giật bắn người rùng mình một cái, vội nắm chặt áo choàng huyền hồ (cáo đen), giương mày liếc mắt nhìn Tề Vô Thương bên cạnh, trong lòng không khỏi hâm mộ: “Tam ca không sợ lạnh sao?”
Tề Vô Thương cưỡi Thanh Chuy dị thường cao lớn, một thân cứng cáp mặc kỵ trang, đường viền cổ áo tay áo thêu lông cáo màu đen, cánh tay thắt lưng càng tôn lên tư thế của thiếu niên oai hùng, chỉ nghe hắn quát một tiếng thúc ngựa, Thanh Chuy bốn vó trở mình phóng đi, gió xoáy lạt lạt bên tai chạy nhanh trên đồi núi nhỏ, tới đỉnh núi ngẩng đầu hí dài, Tề Vô Thương vỗ đầu ngựa, nháy mắt lại quay về bên người Tề Dư Phái, giơ lên mã tiên trong tay, cao giọng nói: “Ngươi chạy thêm vài vòng, muốn lạnh cũng lạnh không được”
Tề Dư Phái mỉm cười lắc đầu: “Ta thân thể không tốt, lần này có thể theo ngươi cưỡi ngựa đi săn, là nhờ mẫu hậu hướng phụ hoàng nhiều lần cầu xin.”
Ngón tay chỉ hai chữ “Phong Tĩnh” khắc trên ống đựng tên, trêu ghẹo nói: “Dĩ nhiên, cũng là Phong Tĩnh vương Thế tử thể diện quá lớn, phụ hoàng không có lý do nào từ chối được.”
Phong Tĩnh vương Tề Tương là huynh trưởng đồng mẫu với Tề Cẩn, sống trong cẩm y ngọc thực nhưng là bậc thầy dụng binh yêu thích cầm giáo giương cung, năm chưa đến hai mươi tuổi đã tự mình tiến cử lãnh binh vĩnh viễn đóng quân ở tắc bắc, trấn thủ Ung lương (vùng Thiểm Tây, Cam Túc) mấy trăm dặm không ngừng dẹp loạn, nỗ lực chống đỡ các bộ biên cảnh, liên tiếp gửi tin chiến thắng về, hữu dũng hữu mưu, suốt mười năm qua đánh cho vùng thảo nguyên Bắc thùy không dám tái vượt sông.
Tề Tương tuy không nhúng tay vào chuyện tranh quyền đoạt vị, lại âm thầm trở thành trợ thủ đắc lực của Tề Cẩn sau khi đăng cơ, Tề Cẩn cảm động và nhớ đến tình huynh đệ, ân phong Tề Tương là Phong Tĩnh vương, hưởng bổng lộc ngang với hoàng đế, cha truyền con nối, vĩnh viễn không tước bỏ.
Tề Vô Thương là con trai Tề Tương, lúc chọn đồ vật đoán tương lai liền hướng đến mũi tên làm bằng nanh sói, Phong Tĩnh vương phi vì trượng phu lo lắng nửa đời người, thật sự không nghĩ tới đứa con này cũng có máu bách chiến giống phụ thân hắn làm cho mình nóng ruột nóng gan, vội cầm trái cây châu bối bên cạnh dụ dỗ, Tề Vô Thương lại rất nhanh nắm chặt mũi tên, không chịu buông ra, còn nhe răng hướng đám nô tỳ đang có ý đồ đoạt tên gào khóc như hổ rống tỏ vẻ bất mãn, phụ thân hắn vẻ mặt vui sướng cảm khái nói hậu kế hữu nhân (đã có người kế tục), mẫu thân hắn bị tức giận đến phát khóc.
Cách ba năm Tề Vô Thương theo phụ thân hoặc thay người về kinh yết kiến, cùng tiểu Thái tử nhỏ hơn hắn hai tuổi hợp ý thân nhau, trong nhà Tề Vô Thương thứ ba, Tề Dư Phái trong chung thứ tư, liền nhất chí xưng hô Tam ca Tứ đệ, Tề Cẩn tất nhiên biết được, cũng không nghĩ ngăn cản, thấy bọn họ tuy là đường huynh đệ lại thân thiết hơn cả thân huynh đệ, ngược lại rất vui mừng.
Lần này Tề Vô Thương vào kinh, trong thành ngây ngốc mấy ngày, mỗi ngày chính là đơn giản xã giao qua loa, ở tắc bắc hắn cùng các quân sĩ sang sảng phóng khoáng qua lại, thập phần không kiên nhẫn cùng đám vương tôn công tử đủ loại quy củ trong kinh. Hôm nay liền thay Tề Dư Phái thỉnh chỉ xin nghỉ một ngày, quần áo giản dị mang hắn đi ra ngoài thành săn thú, không nghĩ tới Tề Dư Phái là tiểu phế vật thân thể yếu đuối nhiều bệnh, lên ngựa thì chậm chậm đi từng bước, gió thổi qua lại trên run rẩy dưới lẩy bẩy, hận không thể đem thủ lô nhét vào trong ngực.
Bị hắn liên lụy, đừng nói giết dã vật, ngay cả phóng ngựa chạy nhanh cũng không được, Tề Vô Thương vô cùng nhục chí, oán thầm nói: Bản thế tử ở tuổi ngươi đã kéo được ba thạch cung, xách trảm mã đao, ban đêm đi theo phụ vương tập kích bộ lạc ngột lâm, ngược gió tuyết vội vã bôn ba trăm dặm, lông mày cũng chưa từng nhíu lại…”
Tề Dư Phái thấy hắn trừng mắt nhìn mình, cảm thấy buồn cười, nói: “Tam ca, ngươi lại mắng thầm ta a.”
Tề Vô Thương dũng cảm thừa nhận: “Đúng vậy, ta cưỡi đầu heo còn nhanh hơn ngươi cưỡi ngựa… Ngươi cũng đã mười hai rồi, tuổi đâu còn nhỏ, như thế nào lại chẳng chút tiến bộ?”
Tề Dư Phái cười ha ha: “Thước có sở đoản thốn có sở trường, Tam ca, hành quân đánh giặc ta vĩnh viễn theo không kịp ngươi.”
Tề Vô Thương đáp: “Ngươi dường như cái gì cũng không theo kịp ta.”
Tề Dư Phái rộng lượng không thèm cùng hắn đôi co, ý cười trong suốt: “Thật vậy sao? Tam ca tiến bộ là tốt rồi, tương lai cầm trọng binh bảo vệ non sông, biết đâu trở thành trợ thủ đắc lực cho ta.”
Lúc này cuối thu khí sảng trời xanh vời vợi, Tề Dư Phái lơ đãng cười nói, Tề Vô Thương đảo mắt nhìn hắn yên lặng ngồi trên lưng ngựa, nghiêm chỉnh như một pho tượng ngọc tinh xảo, xinh đẹp tuyệt trần, hé ra gương mặt trừ bỏ huyết sắc nhợt nhạt, chẳng hề có chút tỳ vết nào, không khỏi tán thưởng, thở dài: “Tứ đệ, ngươi bộ dáng quen được chiều chuộng, nếu sinh ra ở nhân gian, sớm đã chết.”
Tề Dư Phái là hoàng tử được Tề Cẩn vô cùng sủng ái che chở, chưa đến một tuổi đã sắc phong làm Thái tử, trong thiên hạ ngoại trừ Tề Vô Thương, thì còn ai dám cùng hắn nói chuyện như vậy, cho nên không giận ngược lại còn cười đến vui vẻ: “Nói như thế, nếu ngươi không phải là Phong Tĩnh vương Thế tử, cũng sớm bị người đánh chết.”
Tề Vô Thương ngạc nhiên hỏi: “Ai muốn đánh ta?”
“Ngươi thử nghĩ xem.”
“Ta đoán không ra.”
Hai người một câu lại câu đùa giỡn, thình lình nghe giữa không trung có tiếng chim nhạn kêu, Tề Dư Phái ngẩng đầu chợt thấy bóng dáng đơn độc của một con bạch ngạch nhạn lạc bầy, đang vô vọng gào thét trên cao, vội đưa tay chỉ lên, nói: “Nếu ngươi có thể một mũi tên bắn hạ được con chim nhạn này, bộ Nhạn linh nhuyễn giáp trong cung liền tặng cho ngươi.”
Nhạn linh nhuyễn giáp nhẹ nhàng nhưng vô cùng bền chắc, mười bộ gương đao cũng đâm không thấu, ánh mắt Tề Vô Thương thèm thuồng mà không thể có, lại không biết Tề Dư Phái đã sớm cầu Tề Cẩn đưa bộ bảo giáp này cho hắn giữ, vừa nghe lời ấy, nhất thời mừng rỡ, vội tháo điêu cung xuống kháp vào bạch vũ tiễn: “Một lời đã định!”
Tề Dư Phái thản nhiên nói: “Chậm đã.”
Tề Vô Thương dừng tay yên lặng chờ hắn làm khó dễ, khóe miệng loan loan nhếch lên, không chút phật lòng.
Tề Dư Phái nhìn chim nhạn lẻ loi đang bay xa, mới nói: “Ngươi một mũi tên, phải xuyên qua mắt.”
Tề Vô Thương càng không đáp lời, chân nhỏ thúc vào bụng ngựa, đuổi theo dấu vết chim nhạn bay đi.
Qua một chén trà nhỏ, tuấn mã phi nhanh nghiêng người chạy đến, một tay vững vàng nâng cây cung, không chút hoang mang ngửa đầu nhắm, loan cung bị kéo thành trăng tròn, dây nỏ phá thạch âm, hưu một tiếng vũ tiễn xé gió phóng đi, giữa không trung bạch ngạch nhạn bị trúng tên, tạo thành đường cong rơi về phía trước.
Tề Vô Thương thị lực quá tốt, tầm mắt nhìn lên, đã thấy chim nhạn rơi vào sân nhỏ trước mặt, cũng không nóng lòng bắt lấy con mồi, mà ghìm dây cương, bình ổn Thanh Chuy chờ Tề Dư Phái,
Tề Dư Phái vừa đến liền cười hỏi: “Nhạn đâu? Lúc nãy còn đại khí khoe khoang, đừng nhân lúc ta không để ý động tay chân.”
Tề Vô Thương cười to, dùng mã tiên chỉ vào sân nhà: “Ta biết ngươi sẽ hỏi như vậy! Cho nên ở đây chờ ngươi vào lấy nhạn, coi ngươi làm sao chống chế.”
Bên ngoài ngoại thành có không ít biệt viện điền trang, con mồi rơi vào trong đó không phải chuyện hiếm, chỉ cần truyền lệnh cho thị vệ vào lấy là được. Tề Dư Phái lại nổi lên hứng trí, thế nào cũng phải tự mình đi lấy, lập tức lệnh cho mười thị vệ theo hầu đứng không xa không gần, kéo kéo tay áo Tề Vô Thương, nửa là ngoạn nháo nửa là tò mò: “Không cần bọn họ, chúng ta tự mình đi lấy!”
Tề Vô Thương đi tới cánh cửa nhảy xuống ngựa, giúp Tề Dư Phái buộc dây cương, rồi ôm hắn từ lưng ngựa xuống, ước lượng sức nặng trên cánh tay, nói: “Rất nhẹ! Ngươi a, thật sự chỉ dài tâm không dài nổi thịt.”
Tề Dư Phái sờ sờ mặt mình, cãi lại: “Ta đây một năm cao lên không ít đâu, ngươi xem, thịt cũng nhiều mà.”
Tề Vô Thương nhéo nhéo mặt hắn, bất mãn: “Một chút cũng không rắn chắc, mềm mịn như bông vậy.”
Tề Dư Phái hất tay hắn ra, hất cằm: “Đi gõ cửa!”
Tề Vô Thương bước lên bậc thềm, nắm khuyên đồng trên cánh cửa dập, quay đầu khó chịu nói: “Nơi này sợ không ai ở đi? Ngươi xem, tay ta sờ dính đầy bụi.”
May mắn Tề Thế tử từ nhỏ ở trong quân doanh được rèn luyện nghiêm khắc, không mắc bệnh khiết phích, một bên oán hận, một bên thuận tay đem bụi sát lên y phục mình.
Tề Dư Phái ghét bỏ: “Tam ca ngươi hảo bẩn.”
Xoay người vẫy tay, bảo thị vệ đưa túi nước cho Tề Vô Thương rửa tay, nhìn cánh cửa kia có chút cũ kỹ, hai khuyên đồng dính đầy bụi ảm đạm vô quang, trong lòng lược cảm kỳ quái, nhìn ra trạch tử phòng ốc này không phải dân thường sinh sống, hẳn là chỗ ở của các quan viên trong triều nhàn hạ làm tiểu ngụ mỗi khi tịnh dưỡng du ngoạn, lại không nghĩ ngôi nhà lại giản dị quạnh quẽ như vậy?
Bên kia Tề Vô Thương đã rửa sạch tay, bàn tay dính đầy nước đi gõ cửa, tay ướt cầm lấy khuyên đồng càng thêm dơ bẩn, vì thế cũng lười lên tiếng chùi vào quần áo, Tề Dư Phái quá mức tức giận, cũng không quan tâm nữa, phất tay cho lui đám thị vệ, nói: “Gõ nửa ngày cũng không thấy người ra mở cửa… Ngươi bắn lại con khác đi.”
Tề Vô Thương không đáp ứng: “Ta trèo tường vào, lấy nhạn ra là được.”
Tề Dư Phái cười lạnh: “Phong Tĩnh vương Thế tử ban ngày ban mặt xông vào nhà người khác, ta đây cũng muốn góp một phần sức.”
Đang nói, liền nghe “chi nha” một tiếng, phía sau cửa là một lão bộc sắc mặt hồng nhuận, lưng có chút còng, đánh giá bọn họ, chậm rãi hỏi: “Hai vị tiểu công tử có chuyện gì a?”
Tề Vô Thương vừa muốn mở miệng, thì Tề Dư Phái lại túm lấy cánh tay hắn, cười cười: “Chúng ta đi ngang qua nơi này, mệt mỏi khát nước, có thể hay không vào quấy rầy chủ nhân một chén trà?”
Hai người ăn mặc đẹp đẽ hoa quý khí độ bất phàm, đôi mắt lão bộc kia tuy rằng mờ, nhưng vẫn rất sắc bén, vội hướng bên trong nhường lối: “Hai vị nếu không ghét bỏ là được rồi.”
Lão bộc tuy nhiệt tình, Tề Dư Phái lại âm thầm không duyệt, người này bất quá chỉ là hạ nhân mở cửa thôi mà, dám chẳng thông báo với gia chủ, tự tiện cho khách nhân vào cửa dâng trà, nhà này quy củ thật cổ quái.
Tuổi hắn không lớn, nhưng lòng dạ tâm tư vô cùng tỉ mỉ, lập tức bất động thanh sắc, lôi kéo Tề Vô Thương theo lão bộc vào cửa.
Tiền thính trang trí bày biện thập phần mộc mạc, bàn kỷ khéo léo che giấu sự phú quý trang nhã, mặc dù không có kim khí ngọc sức, nhưng trọn bộ trác y đều chạm khắc hắc loan chi, Tề Dư Phái gật đầu, thản nhiên hỏi: “Chủ nhân nhà ngươi họ gì? Quan ở phẩm vị nào?”
Lão bộc liếc mắt một cái, hơi do dự, đành phải cực giản nói: ” Chủ nhân nhà ta họ Mục.”
Rồi im lặng không nói nữa.
Tề Dư Phái cũng không truy vấn, trong đầu đem quan viên họ Mục trong kinh quét qua một lần, đợi hắn bưng trà đi ra, nhìn qua nắp đậy hở, thấy màu sắc nước trà nhạt nhẽo đến cực điểm, không khỏi nhíu mi, Tề Vô Thương hớp một ngụm lớn, liền há miệng, vẻ mặt thống khổ, Tề Dư Phái cười nói: “Trà này rất khó uống đi?”
Tề Vô Thương lắc đầu: “Không phải, miệng ta bị phỏng a.”
Tề Dư Phái đối với đồ ngốc này sớm đã bất lực ngôn từ, tiện tay đẩy tách trà qua một bên, hỏi lão bộc: “Sao không thỉnh chủ nhân ngươi ra?”
Lão bộc quản môn cử chỉ nhàm chán âm thầm hối hận, tựa hồ rước lấy một đại phiền toái, thả hai tay nói: “Tiểu thiếu gia nhà ta không gặp người lạ.”
Tề Dư Phái bình tĩnh, hòa nhã: “Thật vậy sao? Ngươi cũng không đi hồi bẩm một tiếng, có thể tự mình làm chủ?”
Lão bộc này vài năm nghẹn ở tiểu viện tử ngoại thành, trời đất bao la cũng không lớn bằng hắn, cũng đã quên nhìn lại bổn phận bản thân, ngạnh cổ nói: “Đúng, ta Diêu Đại đầu vẫn có thể thay thế tiểu thiếu gia làm chủ.”
Tề Dư Phái tức giận lại nở nụ cười: “Điêu nô lớn mật, lừa gạt chủ nhân thì thôi, còn dám bất kính với Phong Tĩnh vương Thế tử… Ngươi kêu Diêu Đại Đầu? Bản Thế tử hôm nay liền chém cái đầu to của ngươi, ngươi tin không?”
Tề Vô Thương tiến đến bên tai Tề Dư Phái: “Ngươi là Thế tử, còn ta là cái gì?”
Tề Dư Phái thấp giọng cười: “Ngươi là Thái tử, thì sao?”
Nói xong đứng dậy phân phó: “Diêu Đại Đầu, đi phía trước dẫn đường.”
Diêu Đại Đầu nguyên bản đã sợ đến mức quỳ xuống đất, nghe vậy càng thêm hồ đồ: “A a, Thế tử điện hạ… Dẫn đường?”
Tề Dư Phái nói: “Ngươi chẳng phải nói tiểu thiếu gia nhà ngươi không gặp ngoại nhân sao? Ta đây ngoại nhân đi gặp hắn là được rồi.”
Diêu Đại Đầu vội khoát tay: “Không không không, điện hạ thân phận cao quý, cái kia… Cái kia, để lão nô đi gọi tiểu thiếu gia ra đây bái kiến!”
Tề Dư Phái lạnh lùng quát: “Câm miệng, dẫn đường!”