Trong thiên điện, Mục Tử Thạch đang học danh hiền tập, hắn học thuộc lòng một cách rất trật tự quy tắc, trước mở sách ra, từng câu từng chữ chép lại một lần, sau đó chép từ trên xuống dưới lần nữa, nét mực còn chưa khô đã nhớ rõ không sai.
Vương triều quan lại tôn sùng quán các thể, vô luận viết tấu chương gửi lên trên hay chiếu sách lệnh chế ban xuống dưới, hầu như đều dùng loại thư pháp đoan trang tinh tế, về phần Thảo, Triện, Lệ (các kiểu chữ) chỉ dùng cho thư tín hoặc thi thư tầm thường.
Ô Thế Quế biết Thái tử đối Mục Tử Thạch kỳ vọng rất sâu, cho nên khi dạy dỗ rèn luyện thư pháp cho hắn cũng cực kỳ khắc nghiệt, yêu cầu trước tiên phải học đả liễu luyện cho đôi tay mềm dẻo, sau đó học tiếp triệu đổng, đoan chính thanh nhã, càng phải nâng cao cổ tay khi tập viết, nói rằng như thế mới có dáng vẻ sâu sắc vượt trội.
Mục Tử Thạch tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng rất chịu khó ăn được cực khổ, Ô Thế Quế vừa nói, hắn liền nghe theo, tuyệt không có nửa điểm ý muốn lười biếng, ngược lại còn liệu sức mình tự học thêm vài bài tập khác.
Một bên Bích Lạc đau lòng nhìn hắn vẫn chưa ăn cơm, bưng chén bánh trôi nước đậu mè, khuyên nhủ: “Tiểu công tử ngươi trước nghỉ tay dùng chén chè này được không? Việc luyện chữ không thể nóng lòng nhất thời ni?”
Mục Tử Thạch vẫn viết xuống từng nét, chăm chỉ chép bài: “Quân tử hiểu rõ lễ nghĩa, tiểu nhân mưu cầu lợi ích. Bần hàn mà không ngại khó khăn, phú quý mà ôn hòa không kiêu ngạo.” Cũng không ngẩng đầu lên, nói: “Tỷ tỷ trước cứ để xuống, ta viết xong Ngũ ngôn tập sẽ ăn.”
Bích Lạc đành thỏa hiệp, đem chén bánh nhỏ để lên trên lồng hấp nhiệt, đợi khi Mục Tử Thạch viết xong để bút xuống, hai tay cầm lấy không nóng không nguội đúng lúc vừa ăn, Mục Tử Thạch đói bụng, một phát cắn xuống, mùi thơm của mè vừng cùng bánh đậu chảy đầy trong miệng, không khỏi nheo lại ánh mắt, thỏa mãn thở dài một hơi.
Bích Lạc hồn nhiên đem nửa viên còn lại ăn, ôn nhu nói: “Tiểu công tử nha, ngươi đừng ăn nhiều, Thế tử điện hạ có phân phó, đợi hắn trở về ngươi phải bồi hắn dùng cơm tối a.”
Mục Tử Thạch lại cắn một miếng nuốt vào, nhíu mày: “Hắn không phải đi Lưỡng Nghi cung bồi hoàng thượng và hoàng hậu dùng bữa sao? Như thế nào còn muốn ăn? Hừ, ta xem hắn hận không thể một ngày ăn tám bữa đi.”
Bàn tay trắng ngần của Bích Lạc che miệng ha ha cười: “Thế tử điện hạ anh vũ, ăn nhiều một chút cũng là phải thôi.”
Mục Tử Thạch qua vài ngày vui vẻ, bản tính tinh nghịch lớn gan bắt đầu lộ ra, đôi mắt loan loan cay độc nói: “Vẹt? (Chim anh vũ =)) Tiểu Thạch chơi chữ:v) Ta thấy hắn giống hồ lô hơn.”
Bích Lạc khó hiểu, nói nhỏ: “Hồ lô? Thế tử điện hạ tại sao lại giống hồ lô?”
Mục Tử Thạch cười tủm tỉm, ngâm: “Ốc sên cuốn rụng xuống phòng, cổ hạc dài tận đuôi… Ngươi coi giống hay không giống?”
Bích Lạc tuy rằng biết được vài chữ, nhưng học hành không được bao nhiêu, cũng chẳng biết hai câu này là vịnh hồ lô, liền lắc lắc đầu: “Nô tỳ nghe không hiểu.”
Mục Tử Thạch ngừng ăn, sáp lại gần: “Ngươi chỉ cần để ý hai cái đùi của hắn…”
Dứt lời vẻ mặt sung sướng tiếp tục ăn bánh trôi nước, Bích Lạc nghĩ nghĩ, che miệng cười đến suyễn khí.
Quân nhân Ung Lương là binh đoàn kỵ binh mạnh nhất của Đại Trữ, Tề Vô Thương từ nhỏ chịu rèn luyện cưỡi ngựa bắn cung, có thể nói sở trường của hắn là trên lưng ngựa, đến khi lớn mặc dù trổ mã thành thiếu niên anh tuấn cao ngất, nhưng hai chân thon dài ít nhiều không tránh khỏi có điểm cong, hắn thường ngày hay mặc kỵ trang gọn gàng, hai cái đùi không bị trường bào che lấp, luôn thực thoải mái lộ ra trước mắt mọi người, vừa vặn Mục Tử Thạch liếc nhìn một cái liền hiểu được năng lực mười năm của chủ nhân nó, ngay từ đầu trong lòng còn buồn bực lúc sau lại âm thầm cười trộm.
Bích Lạc cười một lúc lâu, vươn tay nhéo má Mục Tử Thạch, khuyên nhủ: “Điện hạ đối với ngươi tốt như vậy, ngươi còn nói xấu hắn… Lần sau không được như thế nữa.”
Mục Tử Thạch nuốt xuống bánh trôi, cười nói: “Bởi vì hắn tốt nên ta mới cười hắn, nếu là người khác ta cũng không dám.”
Đang lúc hai người vừa ăn vừa nói, đột nhiên nghe bên ngoài có tiếng động, Bích Lạc vội mở cửa đi ra xem, đã thấy một tiểu thái giám bên người Tề Cẩn khách khách khí khí hỏi: “Bích cô nương, Mục thư đồng có ở đây không?”
Bích Lạc hạ thấp người: “Lý công công… Mục công tử đang ở trong phòng.”
Lý thái giám gật đầu: “Kia vậy rất tốt, Hoàng thượng truyền Mục thư đồng đến Lưỡng Nghi cung kiến giá, đây là may mắn khó có được, nhanh giúp hắn chuẩn bị một chút, liền theo ta đi đi.”
Mục Tử Thạch nghe xong, vội đem miếng bánh trôi cuối cùng nuốt vào, nghẹn ở cổ họng cũng đành phải chịu, Bích Lạc vội vàng giúp hắn thay đổi y phục, lần nữa chải lại tóc, để hắn cùng hai thái giám rời đi.
Đông cung đến Lưỡng Nghi cung đường khá xa, hai tiểu thái giám sợ Tề Cẩn chờ không kiên nhẫn, Mục Tử Thạch còn nhỏ chân ngắn không thể đi nhanh, mặc dù cố gắng nhất lưu chạy chậm cũng đã thở hồng hộc, Lý thái giám quýnh lên, lại gần nói: “Nếu không thì… Để nô tài cõng Mục công tử đi? Sẽ nhanh hơn một chút mà Mục công tử cũng đỡ phải mệt mỏi.”
Mục Tử Thạch bị Tề Vô Thương vác trên vai đã thành thói quen, nghe vậy gật gật đầu, liền cưỡi trên cổ Lý công công, Lý công công cũng nghiêm túc, một phen khiêng lên giống như tuấn mã mà phi nước đại chạy đi.
Mục Tử Thạch có cảm giác chịu tội, sắc mặt trắng bệch, trước mắt bánh trôi bị sốc lên cổ họng giống như con súc sắc lăn tròn trong chén, chợt cao chợt thấp, tranh tranh loạn bính, không khỏi đặc biệt hoài niệm Tề Vô Thương, đầu vai hắn sao mà vững chắc! Giống như thuyền nhỏ phập phồng ôn nhu giữa sóng nước, lại không biết Tề Vô Thương một thân hảo công phu do bị hắn bắt làm ngựa cưỡi mà vất vả luyện thành.
Dọc đường đi một thái giám khác luôn mồm lưu loát đem các nhân vật cần khấu kiến trong Lưỡng Nghi cung từng chút nói rõ một lần cho Mục Tử Thạch nghe, do đó khi đến nơi vén bức màn đi vào noãn các, Mục Tử Thạch hành lễ theo nghi thức, thứ tự tham kiến Đế hậu Thái tử mọi người, nhất cử nhất động đều rất tiêu chuẩn, không nhìn ra nửa điểm sai lầm.
Lạc thị vô cùng hài lòng, nói: “Đúng là một hài tử lanh lợi, ngẩng đầu cho ta nhìn xem.”
Mục Tử Thạch theo lời ngẩng đầu, màu sắc khác biệt trong mắt hắn nếu không ở gần nhìn kỹ cũng sẽ không dễ phát hiện ra, bởi vậy Lạc thị nhìn thấy chính là gương mặt xinh đẹp như tranh vẽ, nhất thời buột miệng khen: “Hài tử này bộ dáng rất không tồi.”
Tề Cẩn cũng hòa nhã nói: “Ở Đông cung đã quen chưa? Ô Thế Quế là Vĩnh Hi nguyên niên (năm đầu) Trạng nguyên, tuy rằng có chút nghiêm khắc nhưng học vấn cực kỳ tốt, ngươi là thư đồng của Thái tử, nên dụng tâm chăm chỉ, không nên lơi lỏng tự túng.”
Mục Tử Thạch nhạ nhạ đáp lời, dù sao cũng là lần đầu diện thánh, hơi nữa người khác đang ngồi ăn, chính mình quỳ xem, cảm giác không được tự nhiền.
Lạc thị thấy đôi mắt hắn trong suốt lưu động, nhưng không hề ra vẻ sợ hãi, bỗng có vài phần ý tứ tò mò cùng tìm tòi nghiên cứu, nửa vui đùa nửa đánh đố nói: “Ta lại khảo khảo ngươi, ngươi có biết vi quân vi thần chi đạo?”
Mục Tử Thạch lược nhất suy nghĩ, liền đáp: “Trước phẩm cách sau là tri trí, tri trí rồi sau là ý thành, ý thành rồi sau là tâm chính, tâm chính rồi sau là tu thân, tu thân rồi sau là tề gia, tề gia rồi sau là trị quốc, trị quốc rồi sau là bình thiên hạ ______ vô luận là quân hay là thần, là quan hay là dân, cũng đều vì một đạo lý này.”
Hắn đối đáp vừa nhanh lại sát vấn đề, tuy rằng có phần khoe chữ nhưng mỗi lời đều từ tri thư xuất ra, là thánh nhân nói như vậy, làm người không tìm ra nửa điểm sai lầm, mà câu cuối nêu lên quan điểm chính mình, không thể nói rõ tuyên truyền hay giác ngộ, nhưng cũng tính có điểm độc đáo riêng.
Tề Cẩn triển mi cười nói: “Còn nhỏ tuổi mà có kiến giải như vậy, tốt lắm!”
Lòng bàn tay Mục Tử Thạch mồ hôi lạnh chảy đầm đìa, thầm nghĩ không thể tái hỏi nữa, nếu hỏi nữa liền lộ tẩy, ta đây bánh bao không tới hai lượng thịt, mới vừa đọc xong đại học “Kinh” nhất chương… Nếu hỏi nữa, chẳng lẽ muốn kiểm tra hết Tam tự kinh, thiên tự văn hay danh hiền tập sao?”
Đôi mắt vừa chuyển, thấy Tề Dư Phái đang hướng chính mình mỉm cười gật đầu, trong lòng hơi bình tĩnh, mơ hồ có một cỗ dũng khí nảy sinh, lại sợ bản thân chung quy kiến thức nông cạn, làm mất thể diện của Thái tử, đành phải run rẩy môi làm bộ dáng tươi cười.
Chỉ nghe Tề Cẩn xoay người khen Tề Dư Phái: “Ngươi thật biết nhận thức nhân tài.”
Mục Tử Thạch càng thấy thẹn thùng, hai gò má nóng lên, Tể Cẩn nhìn gương mặt nhỏ nhắn của hắn như minh châu rực rỡ, càng phát ra tâm hỉ, nói: “Ta lại hỏi người, như thế nào mới được gọi là thiên hạ thái bình thịnh thế?”
May mắn đến Mục Tử Thạch cũng linh hoạt khôn ngoan hơn, lúc nãy vừa viết xong Ngũ ngôn tập, liền chọn một câu đáp ra: “Quân chính thiên tâm thuận, quan thanh dân tự an.”
Tề Cẩn cười nói: “Vậy chưa đủ, bất quá một mặt yêu cầu làm quan nhất định phải thanh, người đọc sách hiển nhiên nhất sương tình nguyện, lại không biết nước quá trong sẽ không có cá, vàng thau lẫn lộn tiêu cực đấu tranh đó mới là đạo lý.”
Hắn giống như đánh giá ở Mục Tử Thạch trả lời, lại nhìn Tề Dư Phái, trong mắt hiện ra thần sắc ôn nhu, mà nồng đậm hơn chính là mong mỏi cùng kỳ vọng. Tề Dư Phái tự nhiên hiểu được đây là chỉ điểm chính mình đạo trị quốc cách dùng người, nghiêm mặt nghe xong, nói: “Nhi thần thụ giáo, tạ ơn phụ hoàng dạy bảo.”
Lạc thị thản nhiên nói: “Khí phách độ lượng này, Thái tử còn phải học tập phụ hoàng ngươi.”
Mục Tử Thạch nghe đến thần tình mê mang, giật mình hoảng sợ, thầm nghĩ nguyên lai hoàng đế không thích thanh quan? Cúi đầu nhìn nhìn tấm thảm thật dày thêu bằng chỉ vàng trải dưới đất, mơ hồ đối với tâm tư hoàng đế cảm thấy sợ hãi.
Lạc thị thấy hắn tuổi tuy còn nhỏ đã có tầm nhìn như vậy, thái độ không chút hoang mang mà tự nhiên thành thục, nghĩ nghĩ, sau đó tháo ra chuỗi vòng tay tơ vàng gia nam mộc hương có điêu khắc chữ: “Phần thưởng cho ngươi.”
Mâu quang vòng vo lưu chuyển, để vào tay Tề Thiếu Xung, ôm hắn xuống ghế, cười nói: “Đi, Thiếu Xung tự tay tặng cho Mục thư đồng.”
Gia nam mộc hương có tác dụng trừ tà giải độc, thế gian hiếm có, mười tám hạt mộc châu lớn nhỏ đều nhau làm thành vòng tay, là đồ vật Lạc thị yêu thích nhất, phần thưởng này có thể thấy được trong lòng nàng Mục Tử Thạch đã có một địa vị nhất định, Tề Vô Thương uống chén rượu, hướng Mục Tử Thạch cười tủm tỉm nâng nâng chén.
Tề Dư Phái thấy Tề Thiếu Xung cầm vòng tay đi đến chỗ Mục Tử Thạch, ngay cả ý cười cũng nặn ra không nổi, trong con ngươi xẹt qua tia tình tự rất không minh bạch, u ám mà khó hiểu.
Dư quang nơi khóe mắt Mục Tử Thạch vừa vặn nhìn thấy, lập tức hơi đánh cái rùng mình, lại nhìn kỹ thêm lần nữa, thần sắc Thái tử đã trở lại bình thường.
Trong Lân Đức cung, vô số thủy tinh liên đăng được thắp lên, xa hoa lộng lẫy khồng hề kém cạnh Lưỡng Nghi cung, nhưng sắc mặt Đào phi héo rũ tiều tụy như nước đọng mùa thu.
Tề Hòa Phong bắt chéo hai chân, bàn tay cầm lên khối ngọc hồ lô ưu nhã ngắm, liếc mắt nhìn tiêu diệp bạch đoan nghiễn Tề Cần ban thưởng _____ đoan nghiễn đóng băng giữa tiêu diệp bạch thật hiếm có, nghiên mực một màu thuần trắng mềm mại trơn bóng, giống như khối nước trong suốt, ở giữa điêu khắc hoa lan, vừa nhìn đã biết đây là trân phẩm được truyền qua nhiều đời, mà Tề Hòa Phong chạm cũng không thèm chạm tới, chỉ hỏi Lương Trung: “Như thế nào? Phụ hoàng thật sự không chịu đến đây?”
Lương Trung khom người nói: “Hoàng thượng nói, ngày mai sẽ đến xem nương nương, còn khen điện hạ có tấm lòng hiếu thuận đáng quý, hôm khác sẽ đến kiểm tra điện hạ đọc sách ra sao.”
Tề Hòa Phong cười cười: “Phụ hoàng muốn ta hảo hảo đọc sách? Có phải còn muốn ta thi đỗ Trạng Nguyên?”
Dứt lời oán giận trong lòng không thể áp chế được, vẻ mặt lúc cười đường vân vặn vẹo cứng ngắc.
Lương Trung nín thở, yên lặng bình tĩnh đáp: “Điện hạ nói đùa, hoàng thượng chỉ là đối với điện hạ kỳ vọng cao thôi.”
Tề Hòa Phong phất tay cười lạnh, khinh thường nói: “Ai cần nô tài ngươi giải thích? Cũng không nhìn đến chính mình xứng hay không xứng… Cút!”
Nhìn đứa con tức giận, Đào phi cũng chẳng khuyên răn, thấp giọng phân phó cung nữ thân cận đưa Lương Trung ra ngoài, cung nữ kia ngầm hiểu, nhét vào tay Lương Trung một thỏi vàng óng ánh.
Đào phi để đám cung tỳ tạm thời lui xuống, ôn nhu nói: “Phong Tĩnh vương Thế tử hiếm khi trở về đế đô, phụ hoàng ngươi vì hắn làm tiệc đưa tiễn cũng là chuyện nên làm, ngươi ngày mai đến đây, hắn nhất định sẽ muốn ở lại chỗ của ta.”
Tề Hòa Phong không nói, chỉ cười.
Đào phi thấy dáng cười hắn đầy vẻ mỉa mai thương hại, nhịn không được lớn tiếng quát: “Ngươi cười cái gì?”
Tề Hòa Phong nói: “Con đang cười mẫu phi… Mẫu phi nằm mơ bộ dáng thật là đẹp.”
Đào phi ngực phập phồng, son phấn phù phiếm trên mặt, hồng hồng trắng trắng đeo thêm một tầng sương lạnh cứng ngắc, mặc dù đang trong thời kỳ tuổi hoa rực rỡ nhất, lại ẩn giấu vài phần ý vị phờ phạc điêu linh, sau một lúc lâu nước mắt đã rơi xuống: “Nếu không phải ngươi làm việc hồ đồ chẳng nên thân, phụ hoàng ngươi cũng không đối đãi ngươi đến nỗi này.”
Tề Hòa Phong lạnh lùng đánh gãy: “Mẫu phi ngươi mới là hồ đồ… Ta cho dù không sa vào chơi bời nữ sắc, chỉ sợ phụ hoàng càng thêm không muốn nhìn thấy ta mà thôi, ở trong lòng hắn, nguyên bản chỉ có Thái tử là con trai, ngay cả Tề Thiếu Xung do tiện phụ kia sinh ra cũng chẳng được hắn coi trọng. Về phần khác, hừ, nếu không thì nhất định là mãnh hổ nắm quyền, nhanh chóng trừ bỏ hậu hoạn về sau, còn không chính là chim én đậu trên nóc nhà, ngược lại có thể giữ được ổ.”
Cầm chén hồng trà nóng hổi chưa uống, chỉ ngưng thần nhìn trà thang màu son ấm áp trên tay: “Về chút phân tình hắn cho mẫu phi… Từ lúc giá phụ (nữ nhân từng tái hôn) kia vào cung, phụ hoàng ban thưởng cho Lân Đức cung dần dần hậu hĩnh, đó là vì thể diện Đào gia, số lần đến Lân Đức cung càng ngày càng ít, đối với mẫu phi thì lãnh đạm, mười mấy năm qua chẳng lẽ mẫu phi còn chưa nhìn rõ sao?”
Đào phi trầm mặc thật lâu, như bước ra từ trong sương mù nhớ lại khao khát cười: “Thấy rõ, nhưng nhìn không ra.”
Đứng dậy thong thả bước đi vài bước, chiếc váy dài khoan thai khẽ nhúc nhích đoan trang nhã nhặn mà kín đáo: “Đào gia hơn trăm năm đã từng có một hậu ba phi, ta thân là trưởng nữ kế thừa di huấn, đức dung ngôn hạnh đều trọn vẹn đầy đủ, năm mười sáu tuổi vào cung được phong làm quý phi chấp chưởng hậu cung, cùng phụ hoàng ngươi vài năm sớm chiều ở chung, thương yêu lẫn nhau, ta sớm đã xem hắn là phu là trời, suốt cuộc đời đã định chỉ yêu một mình hắn, cũng vẫn nghĩ rằng hắn đối với ta tuyệt bất đồng với các phi tần khác.”
Nhìn Tề Hòa Phong vẻ mặt không cho là đúng, thản nhiên nói: “Hòa Phong, vô luận phụ hoàng ngươi như thế nào đối đãi, lòng ta đối với hắn vẫn như năm đó vĩnh viễn không thay đổi.”
Tề Hòa Phong cắn môi: “Nhưng mà cữu cữu, bọn họ…”
Đào phi ngắt lời: “Đào Nhược Phác lại nói cho ngươi cái gì? Hòa Phong, ngươi cần phải nhớ rõ, giang sơn này thủy chung là của họ Tề, ngươi cũng mang họ Tề… Đào gia muốn quyền muốn thế, tất nhiên không ai có thể ngăn, nhưng nhiều hơn nữa bọn họ không gánh nổi, cũng chẳng thể đoạt nổi.”
Tề Hòa Phong cả kinh, ánh mắt nhìn mẫu thân mình đã thêm vài phần tôn kính cùng cảnh giác: “Mẫu phi… Người cũng biết?”
Đào phi chăm chú nhìn hắn một lát, trong mắt quang mang sắc bén chớp động: “Ta làm sao biết Đào thị đã nói với ngươi cái gì? Bất quá chỉ tự đoán bừa thôi… Nhưng ngươi nghe cho kỹ đây, ta biết Nhược Phác cữu cữu ngươi có năng lực, cũng biết trong lòng ngươi có dã tâm, nhưng ngươi nên nhớ rằng, chỉ cần ta còn sống một ngày, sẽ không để ngươi làm ra loại sự tình trái với đạo lý quân thần phụ tử.”
Chén trà trong tay Tề Hòa Phong đã không còn độ ấm, nắp vung lóc cóc run rẩy, Đào phi thuận tay lấy chén trà đi, để xuống một bên bàn, sờ sờ đầu Tề Hòa Phong, ghé vào tai hắn thấp giọng nói: “Hòa Phong, trong thiên hạ chẳng có mẫu thân nào lại đi hại hài tử của mình, ngươi phải tin tưởng ta, ta thay ngươi trả một con đường tốt, đường đường chính chính mà đoạt lấy… Những lời mẫu thân nói hôm nay, ngươi nghe xong phải hảo hảo để trong lòng… Ngươi là tam hoàng tử tôn quý nhất của Đại Trữ, ngày khác có năng lực bước lên đế vị, cũng chỉ có thể là ngươi.”
Tề Hòa Phong ngạc nhiên, trong nháy mắt cảm thấy hoa mắt chóng mặt, ngực nóng lên nấu chín được thức ăn, cân nhắc tay cầm chén trà bị lấy đi cứng đờ siết chặt như chưa từng buông ra: “Mẫu thân… Ngươi nói cái gì?”
Đào thị hé ra một đóa tiếu dung rõ ràng tươi đẹp: “Hoàng thượng có cưng chiều Thái tử như thế nào, toàn tâm toàn ý nâng đỡ ra sao, đều không thay đổi được Diêm la vương mang hắn đi… Hòa Phong, Tề Dư Phái không thể sống qua hai mươi tuổi.”