Tạ Bất Hối do dự hồi lâu trước tiệm sách, đến cùng vẫn cất bước đi vào.
Chưởng quỹ đang gảy bàn tính trước quầy, nghe tiếng ngẩng đầu lên nhìn nó: “Mua sách hay mượn sách?”
“Mượn ạ,” Tạ Bất Hối đáp, thoáng ngừng rồi hỏi, “Có cuốn nào viết về phế Giang Đô vương và Tạ thừa tướng không ạ?”
Chưởng quỹ nói: “Chỉ có dã sử tạp đàn tiểu thuyết gia viết thôi.”
Tạ Bất Hối gật đầu: “Cũng được ạ.”
Thanh toán xong tiền mượn sách, Tạ Bất Hối ngồi vào bàn, lật xem sách chưởng quỹ đưa cho nó. Lục tìm chừng một khắc, một cuốn tiểu thuyết viết về chuyện gió trăng của Tạ thừa tướng viết: “Con trai út của Tạ thừa tướng, thất lang nhà họ Tạ tên là Tạ Thiêm, rời nhà từ nhỏ, bái làm môn hạ danh môn võ lâm Vô Nhai Tông. Sau, Vô Nhai Tông cuốn vào án mưu phản của phế Giang Đô vương, nhà họ Tạ vì bị phế Giang Đô vương chèn ép nên thất thế, Tạ Thiêm mất tích tại Lạc Dương vào đêm phế Giang Đô vương bức vua thoái vị.”
Lại tra thêm nửa canh giờ, lúc Tạ Bất Hối chuẩn bị từ bỏ, rốt cuộc cũng tìm được điều nó cần trong truyện kí do Lạc Dương kỳ nữ viết: “Đích trưởng nữ của phế Giang Đô vương khuê danh Tào Ngọc Doanh, nhũ danh Tiên Nhi, từng đính hôn với cháu ruột đại tư mã, sau hủy bỏ hôn sự. Sau khi phế Giang Đô vương bức vua thoái vị, vương phi và đích trưởng nữ không rõ tung tích.”
Câu chuyện mười năm trước vùi trong cát bụi thời gian không để ai hay dần xâu chuỗi hiển hiện rõ ràng.
Tạ Bất Hối chậm rãi siết trang sách trong tay.
Ngoài tiệm sách có người chạy như bay qua, bỗng dừng khựng lại, là giọng của Tống Nhị: “Bất Hối, mẹ mày về rồi, mau về nhà xem đi!”
Thoạt đầu Tạ Bất Hối không dám tin, trên đường về nhà nó thậm chí còn ngẫm nghĩ xem liệu đây có phải trò đùa Tống Nhị trêu nó không, cho đến khi nhìn thấy bóng dáng không thể quen thuộc hơn song cũng xa lạ khôn kể trước cổng nhà, trái tim phấp phỏng mới rơi thịch xuống đất.
Nom mẹ không có vẻ gì là thay đổi quá lớn, vẫn xinh đẹp tuyệt trần như trước, trong mắt vẫn bồng bềnh mây bay.
Tạ Bất Hối dè dặt lại gần, mới phát hiện mẹ đang nhíu chặt mày nhìn vào nhà. Nương theo ánh mắt mẹ nhìn qua, chỉ thấy cha say mèm trước sau như một, xiêu vẹo bên giường bất tỉnh nhân sự, mặt đỏ gay khác thường.
Tạ Bất Hối vội vàng nói: “Để con nấu canh giải rượu…”
Lời còn chưa dứt, mẹ đã bỏ ngoài tai, sải bước qua ngưỡng cửa, nhấc gáo gỗ nổi trong ang nước lên, múc một gáo nước giội mạnh xuống đầu cha.
Nước giếng lạnh, cha nhanh chóng tỉnh lại, mờ mịt mở mắt, lẩm bẩm: “Ta đang nằm mơ ư…”
“Theo ta thấy thì đúng là chàng đang mơ đấy!” Mẹ lạnh lùng mở miệng, “Ra vẻ thế này làm gì, muốn ta thương hại chàng chắc? Đừng hòng!”
Giọng nói như oanh hót giờ đây lại như lưỡi dao bằng băng sắc ngọt giữa đông, chẳng biết tại sao, Tạ Bất Hối lại cảm nhận được sự yên tâm đã lâu không gặp, yên tâm hơn hẳn so với lúc mẹ như pho tượng đất vĩnh viễn không biết giận khi trước.
Cha day thái dương, đỡ đầu chậm rãi ngồi thẳng dậy, vuốt mặt, lúc ngẩng đầu lên ánh mắt đã sáng rõ: “Nếu tháng sau nàng vẫn không về, ta sẽ rời khỏi đây.”
Tạ Bất Hối thảng thốt nhìn cha, nó chưa từng nghe nói đến việc này.
Nghe câu này, mẹ lại chẳng nổi giận, còn bình tĩnh lại: “Ta biết, chàng chính là người như vậy.”
Tạ Bất Hối chợt nhớ đến nội dung ban nãy đọc được trong sách, mẫu thân là quý nữ hoàng thân, cha cũng là con cưng của trời, họ đều có cái ngông của mình.
Mẹ chẳng để ý tới cha nữa, vứt bọc quần áo xuống, nhặt vò rượu ngổn ngang đầy đất ném ra cửa, nhúng ướt khăn lau dọn một lượt đồ đạc phủ bụi trong nhà, đánh nước giếng đổi nước cho cái ang đã mấy ngày không đổi.
Thò tay giật phắt tấm áo choàng màu thạch anh cũ kĩ khoác trên người cha xuống, mẹ nguýt: “Bốc mùi thế này rồi còn mặc được!”
Cha không nói một lời, mặc mẹ rầy.
Mẹ xắn tay áo, ôm chậu gỗ đi tìm bà Vương mù giặt hồ trong trấn Bạch Thủy, vừa ra đến cửa thì chợt nhớ ra điều gì: “Bất Hối, lấy cho mẹ ít bồ kết.”
Tạ Bất Hối không khỏi ngẩn ngơ, đây là lần đầu tiên mẹ gọi tên nói… Ấy vậy mà mẹ lại gọi tên nó.