Tô Trường Phong đau lòng cười cười. Cô bé ăn mày này sợ là quá nhớ ba của mình rồi.
“Chú không phải ba con. Nhưng mà, chú cũng sẽ mua cho con rất nhiều đồ ăn ngon.”
Nhưng là càng nói cô bé lại càng ôm chặt cổ Tô Trường Phong, mắt to nhìn hẳn, khẳng định nói: "Không, chú chính là
ba con..."
“Ba, a đừng rời xa con và mẹ nữa được không. Oe oe
oe... Nói xong, hai vành mắt cô bé đỏ lên, oe oe khóc to. Tô Trường Phong hơi nhức đầu. Đây rốt cuộc là tình huống gì? Đúng lúc đó.
Một bóng hình xinh đẹp, bước nhanh từ trong đám người chen vào.
Chỉ thấy, Tống Thanh Ca vô cùng lo lắng xuất hiện trước mặt Tô Trường Phong.
Cô đứng đó, cả người run rẩy, nước mắt rơi như mưa, sâu trong đáy mắt, lại là niềm vui sướng không thể kiềm chết
Con búp bê vải mà cô gái đang cầm trong tay, chính là con búp bê mà Tô Tô đã cầm khi bị mất.
Tô Tô! Tô Tô! “Con gái ngoan của mẹt Mẹ rất nhớ conll!”
"Tống Thanh Ca gần như không khống chế được, tiến lên ôm chặt cô bé, khóc không thành tiếng.
Vào giờ khäc này, Tô Trường Phong bỗng nhiên hiểu ra.
Thì ra, cô bé đáng thương này, chính là Tô Tô cô con gái của hản và Tống Thanh Ca.
"Mẹ, Tô Tô rất nhớ mẹ... oe oe oe..." Tô Tô ôm cổ Tống Thanh Ca, oa oa khóc lớn lên.
Từ sau khi Tống Thanh Ca bị người của Khâu Thiên Hải bắt đi trên đường, Tô Tô liền trở thành tên ăn mày không ai ngó đến. Nửa năm nay, cô bé dựa vào nhặt thức ăn thừa mà sống, có nhiều lần đói đến hôn mê.
May mắn có mấy người tốt bụng mua đồ ăn cho cô, cô bé mới sống qua đoạn thời gian khó khăn kia.
Cứ như vậy, Tô Tô dựa vào ý chí ngoan cường, ở trên con đường này từng ngày chịu đựng đến bây giờ.
Cô bé chờ mong, mẹ sẽ tới tìm mình, chờ một ngày kì tích sẽ xuất hiện......
Mà sở dĩ cô nhận ra Tô Trường Phong là ba mình, là bởi vì trước đó Tống Thanh Ca thường xuyên cho cô xem ảnh chụp của Tô Trường Phong.
Tống Thanh Ca ôm con gái, rốt cuộc không thể khống chế cảm xúc, gào khóc.
"Mẹ không khóc, mẹ không khóc... hu hu hu..." Tô Tô nhìn thấy mẹ khóc, an ủi cô như người lớn: "Mẹ không khóc nữa, ba đã trở lại. Sau này có a bảo vệ con và mẹ, con và mẹ không sợ ai cả..."
Mà ngay khi Tô Tô nói xong câu này, Vương Quế Quyên bên cạnh lại cười lạnh một tiếng.
“Ha ha, thật đúng là trùng hợp, hóa ra các ngươi là người một nhà”
“Dám đánh tôi và con trai tôi, xem chồng tôi xử lý các người thế nào!”
“Tôi đã gửi tin nhắn cho chồng rồi, anh ấy sắp tới rồi!”
“Các ngươi chờ chết đi!”
Chưa đầy hai phút sau. Kẹt. Một tiếng phanh gấp truyền đến.
Sau đó, một chiếc Buick màu bạc đột nhiên dừng ở cửa quán mì.
Cửa xe mở ra, bảy người mặt to mày trợn, trên người đều là hình xăm, từ trong xe chui ra...
Người đàn ông cầm đầu, để râu quai nón, cau mày, đi nhanh về phía trước.
Khi nhìn thấy những người này, hàng xóm vây xem chung quanh, tự giác đều lui về phía sau một bước. Người đàn ông này, chính là chồng của Vương Quế Quyên - - Tạ Bưu.
Nhìn thấy Tạ Bưu, Vương Quế Quyên lập tức tỉnh táo lấy lại tinh thần, ôm con trai mập của mình chạy vọt tới, vừa khóc vừa mếu máo: "Cuối cùng thì chồng cũng đã tới, nếu anh không đến, vợ và con anh đều bị người ta đánh chết...”
“Anh có còn quản hai mẹ con em nữa không?”
Đáy mắt Tạ Bưu lộ ra sự tức giận.
“Là ai đánh hai mẹ con hai người?
Thăng bé mập và Vương Quế Quyên đồng thời chỉ về phía "Tô Trường Phong làm như không có việc gì.
“Ba, là hắn!” “Chồng, là hẳn!”
Tạ Bưu nhìn về phía Tô Trường Phong, đáy mắt hiện lên một tia hung ác.
Hắn từ bên hông, rút ra một thanh đoản đao sáng loáng, chỉ về phía Tô Trường Phong, thanh đao xém chút nữa là
đụng vào mặt Tô Trường Phong.
“Người nhà Tạ Bưu tôi, cậu cũng dám đụng vào?”
“Muốn chết?”
Thấy Tạ Bưu rút đao ra, mọi người xung quanh đều sợ tới mức không dám thở mạnh.
Tô Tô ôm chặt cổ Tống Thanh Ca, rúc vào trong lòng cô,
nhỏ giọng nỉ non: "Mẹ... Tô Tô sợ... Tô Tô không muốn ba bị
người xấu bắt nạt..."
"Tống Thanh Ca cần răng một cái, đem Tô Tô nhét vào. trong ngực Tô Trường Phong, sau đó chính mình chắn ở phía trước hai a con bọn họ.
“Chuyện này không liên quan đến hai người bọn họ, cầu xin anh tha cho chúng tôi, tôi nguyện ý bồi thường!”
Trong mắt cô, nếu Tạ Bưu hôm nay không buông tha Tô Trường Phong, Tô Trường Phong không bị đám lưu manh này đánh chết, cũng sẽ bị đánh thành tàn phế.
Trong mắt Tống Thanh Ca, Tô Trường Phong chỉ là một người bình thường, đối mặt với loại côn đồ Tạ Bưu này, chỉ có phần chịu thiệt.
Tạ Bưu nhìn Tống Thanh Ca, cười lạnh một tiếng.
“Cầu xin tôi tha cho hẳn?”
“Cũng được. Trước tiên cô lấy mười vạn tệ bồi thường cho vợ con tôi, sau đó để anh em tôi luân phiên ngủ với cô cả đêm, tôi sẽ tha cho chồng cô.”
“Thế nào?”
Nói xong, Tạ Bưu cười âm hiểm hai tiếng.
Tạ Bưu nói xong, Vương Quế Quyên lập tức kêu gào theo: "Đúng, cứ làm theo lời chồng tôi. Lấy mười vạn trước, ngủ với đàn ông một đêm.”
"Tống Thanh Ca cắn răng, lạnh lùng nói: "Các người còn có liêm sỉ hay không?”.
Vương Quế Quyên cười lạnh: "Dù sao cô cũng là đồ lắng lơ, ngủ với ai không phải ngủ. Giả bộ thuần khiết cái gì?”
Nhưng mà, vừa lúc này. Bốp! Một tiếng giòn vang, chấn kinh tất cả mọi người.
Chỉ thấy, má trái Vương Quế Quyên, đột nhiên bị tát một bạt tai, má cô ta dần dần sưng lên.
Tô Trường Phong nhìn về phía Vương Quế Quyên, một thân sát khí tản ra bốn phía: "Còn dám sỉ nhục cô ấy, có tin tôi cắt lưỡi bà không?”
Tất cả mọi người ở hiện trường, chao gồm Tạ Bưu, đều không nghĩ tới Tô Trường Phong lại dám đánh vợ mình trước. mặt hẳn.
“Con mẹ nó mày muốn chết!”
“Lên cho tao, giế t chết hẳn!”
Tạ Bưu hét lớn một tiếng, cầm đoản đao lên, chém đầu "Tô Trường Phong.
Mấy người phía sau hắn, lúc này cũng đồng loạt cầm đao hướng về phía Tô Trường Phong.
“Ba chạy maul" Tô Tô sợ tới mức nhắm mắt lại, cả người run rẩy.
"Tống Thanh Ca cũng tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.
Cô bỗng có chút hận mình, vừa rồi tại sao phải lập tức cự. tuyệt điều kiện đối phương đưa ra. Nếu như kéo dài một chút thời gian, Tô Trường Phong sẽ có thời gian chạy......
Trong mắt Vương Quế Quyên tràn đầy vẻ hưng phấn.
“Chém chết hẳn, chém chết tên khốn này đi!" Vương Quế Quyên lớn tiếng nói.
Nhưng, giây tiếp theo.
Chỉ thấy, Tô Trường Phong đứng tại chỗ, không nhúc nhích, chỉ chậm rãi giơ tay phải lên.
Một chưởng đánh xuống!
“Quỳ xuống!”
Bùm!
Trong ánh mắt vô cùng khiếp sợ của mọi người, chỉ thấy Tạ Bưu cùng mấy người khác vung đoản đao qua một bên, tựa hồ như là bị cự thạch vạn cân đè lên người, bùm một cái, thẳng tắp quỳ trên mặt đất!
A!
Chân của tôi.
Tạ Bưu cùng mấy người khác, gào khóc thảm thiết.
Tô Trường Phong nhìn về phía mấy người này, tay phải lại lười nhác thêm chút lực.
Bùm!
Mấy người vốn đang quỳ trên mặt đất, trong nháy mắt bị đè dính xuống mặt đất, không còn khả năng đứng lên!