“Gặp được chuyện gì mà vui vẻ như vậy?" Tô Trường Phong nhìn Tống Thanh Mạn châm chọc nói.
Khi nhìn thấy người một nhà Tô Trường Phong, mấy người Tống gia đều thay đổi sắc mặt.
“Tô Trường Phong......? Sao anh lại ra được?” Tống Thế Ân kinh hãi nói.
Tô Trường Phong cười lạnh: "Khiến mọi người thất vọng rồi. Ngô Cương không chỉ không đưa tôi vào tù, mà còn bị cách chức điều tra.”
“Vớ vẩn! Nhất định là cậu thừa dịp người ta không chú ý chạy ra ngoài!" Tống Thế Ân lấy di động ra,Bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho đội trưởng Ngô, bảo ông ta bắt cậu về.”
Sau đó, anh liền gọi điện thoại cho Ngô Cương. Gần một phút, điện thoại mới được kết nối.
Không đợi Tống Thế Ân nói chuyện, trong điện thoại, liền truyền đến giọng nói phẫn nộ của Ngô Cương: "Tống Thế Ân, con mẹ nó ông hại tôi thảm rồi!"
“... Đội trưởng Ngô, ông làm sao vậy?" Tống Thế Ân ngượng ngùng nói.
Ngô Cương rít gào nói: "Đậu má nhà ông, đều là bởi vì ông bảo tôi đi bắt người, khiến tôi bị khai trừ khỏi ngành, tên khốn nhà ông, về sau đừng để cho tôi nhìn thấy, gặp ông ở đâu tôi đánh ông ở đó!"
Nói xong, Ngô Cương liền nổi giận đùng đùng cúp điện thoại.
Tô Trường Phong nhìn Tống Thế Ân: "Thế nào, tôi không lừa ông chứ?”
“... "Tống Thế Ân lạnh mặt, vô cùng buồn bực. Lão phu nhân nhìn Tô Trường Phong, lạnh lùng nói: "Tô
Trường Phong, cậu đến Tống gia làm gì, đến diễu võ dương oai sao?"
Tô Trường Phong thản nhiên nói: "Đến Tống gia, đương nhiên là tính sổ với các người”
Nói xong, hän đối với ngoài cửa nói: "Thanh Ca, vào đi.”
Sau đó, Tống Thanh Ca ôm Tô Tô, xuất hiện trước mặt lão phu nhân.
Khi đám người lão phu nhân nhìn thấy Tô Tô, nhất thời đều biến sắc!
Nghiệt chủng này, không phải nên ở chỗ Khâu Thiên Giang sao?
Nhưng mà, lão phu nhân cũng không mở miệng nói ra, chỉ là làm như chưa từng xảy ra chuyện gì, cố tỏ ra bình thường nhìn Tống Thanh Ca: "Tống Thanh Ca, tối hôm qua có làm cho. Tân tổng hài lòng không?"
Ánh mắt Tống Thanh Ca lạnh như băng, tức giận không có chỗ phát ti3t: "Bà nội, bà nhìn thấy Tô Tô, không kinh ngạc sao?"
Lão phu nhân nhìn cô, lạnh lùng nói: "Tống Thanh Ca, cô dám nói chuyện với tôi như thế sao?”
Tống Thanh Ca nói: "Bà nội, con chỉ muốn hỏi bà một câu, tại sao bà lại đưa Tô Tô đến chỗ Bäc Thiên Vương!"
“Cho dù bà không thích con, không thích Tô Tô, cũng không nên máu lạnh vô tình như vậy! Dù sao nó cũng là cháu ngoại của bà mà.”
“Con đã đồng ý với Tống gia đi gặp Tân Nham, nhưng các người thì sao? Thừa dịp con không có ở đây, lén đưa Tô Tô cho Khâu Thiên Giang để lấy lòng ông ta”
“Lương tâm mọi người cho chó ăn rồi sao?”
Lúc này, tất cả phẫn nộ Tống Thanh Ca đè nén bao lâu này đều nói ra hết.
Trong phòng trầm mặc vài giây đồng hồ, Tống Khải đứng lên, đi tới trước mặt Tống Thanh Ca, lạnh lùng nói: "Tống
Thanh Ca, ngươi có bệnh à, sủa cái gì mà sủa?"
“Đúng vậy, là chúng tôi đem nghiệt chủng này đưa cho Khâu Thiên Giang. Chúng tôi có sai sao?”
"Nếu không phải Tô Trường Phong đắc tội Bắc Thiên Vương, Tống gia sao lại kinh hồn bạt vía như vậy?”
Tô Trường Phong nghe xong những lời này cũng chịu không nỗi nữa nói chen vào.
“Cho nên nói, Tống gia không sai? Đều là chúng tôi sai đúng không?”