Trong vắng lặng, chợt từ xa vọng đến tiếng kêu gọi, từa tựa như hai tiếng "Cốc gia", nghe liên tục, bằng nhiều giọng khác nhau, hiển nhiên đang có không ít người hô hoán.
Cốc Chẩn giữa cơn hiểm nguy chốn rừng sâu, gã mừng khôn xiết, vội lên tiếng trả lời:
- Ta đang ở đây...
Rồi sáu bóng người xuất hiện qua màn khói cuồn cuộn, xem kỹ lại thấy có lão họ Hồng, Đinh Hoài Sở, Trương Giáp, Lưu Ất cùng hai người lạ sử đơn đao, có một người Cốc Chẩn nhận mặt, là tên lái buôn Liên Trọng Tắc tỉnh Sơn Tây, thanh Nhạn Linh Đao của hắn khá lợi hại. Người kia hình dạng kỳ lạ, mũi cao, mắt sâu, không phải nhân vật Trung thổ, hình như người Hồ, tinh anh lộ rõ trong đôi mắt. Ngang lưng hắn đeo một thanh đao không vỏ, lưỡi dài và hẹp, tỏa lập lòe ánh sáng hồng hồng.
Sáu người nhìn tình trạng Cốc Chẩn, thảy đều ngạc nhiên, lão họ Hồng tròng mắt láo liên, dõi nhìn một vòng chung quanh, rồi lão cười hì hì, hỏi:
- Cốc gia, sao ngài lại mang hình dạng kỳ lạ vậy?
Giọng lão ân cần, có phần quá mừng rỡ. Vốn lòng đang vui, khi trông thấy nét cười của lão, Cốc Chẩn chợt có một cảm giác lạ, gã đưa mắt đảo qua một vòng, thấy cả sáu người không ai có vẻ muốn tiến đến giúp đỡ gã, còn cố tình đứng quây thành nưả vòng cung, dường như muốn vây gã trong vùng khói lửa để bị gã chết sặc vì khói.
Cốc Chẩn trong đầu thoáng hiểu phần nào, một mặt gã lo ngưng thần vận chuyển bát kình, một mặt chậm rãi đứng lên, khoan thai hỏi:
- Làm sao các người đã tìm dược đến đây vậy?
Đinh Hoài Sở đưa ta vuốt bộ râu dài, nhỏ nhẻ cười:
- Cốc gia gặp nạn, tiểu tử ta sao dám không đi tìm?
Cốc Chẩn cười, đáp:
- Đinh huynh thật là có nghĩa khí, Cốc mỗ ta mắt kém, trước giờ đã chẳng hề nhận ra cái nghĩa khí đó!
Mặt Đinh Hoài Sở chợt hiện vài nét nhăn nhở, hắn cố gượng một nụ cười, đáp:
- Không dám nói ngoa, thưa Cốc gia, bọn ta hôm nay tìm đến đây, chỉ định mượn Cốc gia một món.
Cốc Chẩn hỏi:
- Mượn cái gì?
Đinh Hoài Sở liếc nhanh, trao đổi ánh mắt với Hồng lão gia, rồi đáp:
- Mượn cái thủ cấp để dâng lên lão chủ nhân, cầu xin người tha tội cho! Cốc gia, ngươi là người hiểu biết, chắn sẽ không nỡ cự tuyệt!
Nghe hắn nói, Cốc Chẩn bật cười ha hả, bọn sáu người cũng cười theo, trong khu rừng, tiếng cười ngất trời, che lấp tiếng cành khô cháy lép bép.
Nguyên Tô Văn Hương và Yến Vị Quy đứng chờ, khi thấy hai người Lục Tiệm và Cốc Chẩn thua, bỏ chạy, họ hoảng hốt trở về Linh Thúy hạp, báo tin cho các thương nhân, để bọn họ kịp thời đào tẩu. Lúc đầu, Đinh Hoài Sở sợ khủng khiếp, nhưng hắn cai quản buôn bán muối ở hai vùng Hoài Nam và Hoài Bắc, vốn không phải hạng tầm thường, gã trấn tĩnh một chút, nhận định rằng nếu cứ đi theo Cốc Chẩn, sớm muộn gì cũng sẽ bị Vạn Quy Tàng tới hỏi tội, vả lại địa vị hắn cao, tiền bạc của cải nhiều, thay vì ngồi yên chờ mất tính mạng và tài sản, sao bằng hắn tự đứng ra lập công chuộc tội, đi theo Vạn Quy Tàng đối phó Cốc Chẩn. Nếu có thể giết chết Cốc Chẩn, tất sẽ mua được lòng tin của Vạn Quy Tàng, sẽ vẫn còn bảo đảm được địa vị vững chắc trong thương trường, không sợ bị ai đến lật nhào.
Quyết định xong, Đinh Hoài Sở e mình đơn độc thế yếu, bèn đi bàn bạc cùng bọn thương nhân, gã đã rủ được phe Hồng lão gia bốn người tán thành. Cả bọn năm đứa đã cùng một ý định đen tối, dọ hỏi Tô Văn Hương toạ lạc của Cốc Lục hai người, Tô Văn Hương đâu biết bọn chúng trí trá, đã đem nói rõ ra hết. Năm đứa sợ Lục Tiệm lợi hại, bèn rủ thêm một cao thủ nhập bọn, thành đám sáu người, cùng kéo đến vùng rừng núi ấy. Khi gần đến nơi, thấy ánh lưả cháy, họ bèn hú hoạ kêu gọi ầm ĩ, rồi được Cốc Chẩn lên tiếng trả lời, bọn họ mừng vô cùng, kéo nhau chạy ào tới.
Cốc Chẩn cười một trận dài, rồi cả sáu người cũng cười, mắt đứa nào cũng lộ hung quang, chẳng chút che đậy, Cốc Chẩn bèn lập tức quét tia mắt nhìn cả bọn, chậm rãi hỏi:
- Đinh Hoài Sở, Hồng Vận Chiêu, Trương Luân, Lưu Khắc Dụng, Liên Trọng Tắc, trước giờ ta luôn luôn đối xử chúng bay không tệ, bọn ngươi được địa vị như ngày nay, thử hỏi nhờ ở ai?
- Dĩ nhiên nhờ ở chính Cốc gia, - Hồng Vận Chiêu hì hì đáp lại - Cốc gia đối đãi chúng ta ân trọng như núi, bọn ta ai cũng ghi khắc trong lòng, không dám quên, chỉ vì ngày nay, địa vị đó vốn đã khó khăn lắm mới tạo dựng được, nếu không có thủ cấp của Cốc gia, muôn vạn lần chẳng thể bảo toàn. Trước giờ Cốc gia đãi chúng ta không bạc, chỉ cầu Cốc gia giúp thêm lần này nữa, ha ha, sau này, tiểu Hồng ta quyết sẽ lập bàn thờ thật trang trọng, ngày ngày hương khói lễ bái, bảo đảm Cốc gia sớm siêu sinh, kiếp sau được oai phong hệt như kiếp này!
Cốc Chẩn biết đại thế đã hỏng, gã thầm thở dài, bất giác nghĩ: "Thích tướng quân nói chẳng sai, đem lợi lộc mà đánh bạn, còn lợi thì còn sát cánh, hết lợi thì bạn bỏ đi! Lúc ban đầu, còn lợi lộc nhiều, bọn người này cúi đầu khuất phục cho ta sai bảo, đến lúc không còn lợi nữa, gặp khó khăn, họ trở mặt tức thì. Ôi, Cốc mỗ chết thì chết, nhưng chết trong tay bọn này, thật bực lắm thay!".
Đinh Hoài Sở là kẻ tối gian ác, hắn nhìn thế lửa to quá, bèn lập tức gằn giọng, bảo:
- Nói vậy đủ rồi, động thủ đi thôi!
Nhuyễn kiếm trong tay hươi lên, hắn dấn bước, tay đâm mũi kiếm vào Cốc Chẩn, một thanh Nhạn Linh đao đã từ phía bên cạnh vung ra, "rẻng" một tiêng, đao và kiếm chạm vào nhau, rồi nghe Liên Trọng Tắc cười ha hả, nói:
- Đinh gia, chặt thủ cấp, dùng đao gọn hơn, sao lại dùng kiếm!
Đinh Hoài Sở sa sầm nét mặt, lạnh lùng đáp:
- Mình đã bàn định trước với nhau rồi, tất cả đều tham gia lập công, sao ngươi muốn giành một mình?
Liên Trọng Tắc đáp:
- Giành thì không dám, chỉ vì có môt vật chưa quyết định rõ rệt!
Cả bọn đưa mắt nhìn nhau, Hồng Vận Chiêu hỏi:
- Ngươi muốn nói đến cái nhẫn Tài Thần?
Liên Trọng Tắc gật đầu đáp:
- Đúng vậy! Cốc gia chết rồi, nó thuộc về ai?
Đinh Hoài Sở bảo:
- Kẻ ngoại cuộc thì mới không hiểu, chớ ngươi và ta đều đã biết rõ ràng mà! Nhẫn Tài Thần là tín vật của lão chủ nhân, chưa được lão chủ nhân chấp thuận giao phó cho, nó chỉ là một cái vòng nhỏ đeo ngón tay tầm thường, hoàn toàn vô dụng!
Liên Trọng Tắc cười xòa, nói:
- Nếu vô dụng, cứ đưa cho Liên mỗ giữ, coi như một kỷ niệm đẹp!
Trương Quý Luân hắng giọng, lớn tiếng nạt:
- Tên họ Liên kia, đừng có coi người khác là ngu là ngốc! Nếu nhẫn Tài Thần hoàn toàn vô dụng, ngươi giành lấy nó làm gì? Ta cho rằng nó thuộc về Tây Tài thần! Khi Cốc gia chết đi rồi, cái nhẫn đó phải đưa cho nàng sử dụng!
Liên Trọng Tắc chỉ cười cười, không đáp, vẫn cản riệt đơn đao vào lưỡi kiếm.
Đinh Hoài Sở mắt lộ hung quang, lưỡi kiếm huy động như như linh xà, phát ra tiếng kêu vù vù. Thấy tình hình gay cấn, Hồng Vận Chiêu vội nói:
- Hai người chậm đã! Giết xong người rồi hãy chia phần, cái thủ cấp Cốc gia là phần chia chác của bọn mình, gia tài của Cốc gia sẽ đem chia ra đồng đều,. đừng để xảy ra mất hòa khí!
Hắn vụt đảo tròng mắt, rồi kêu ầm lên:
- Coi kià! Cốc gia đang bỏ chạy kia kià!
Cả bọn nghe hô hoán, đều cùng đưa mắt nhìn, thấy Cốc Chẩn đang chạy vào đám khói lửa. Nguyên trong lúc bọn chúng gây gổ cãi cọ nhau, Cốc Chẩn nhận định tình hình, ba mặt đàng trước đều bị kẻ địch án ngữ, chỉ còn chỗ khói lửa đang bỏ trống, gã nghĩ: "Phải tìm cái sống trong đất chết!". Thế lửa càng lớn, càng dễ chạy thoát, gã bèn bất chấp chân khí trong người ra sao, co giò xông nhanh vào vùng lửa khói.
Bọn thương nhân thấy gã chạy vào lửa, ngoài liệu định, nhưng cả lũ đều là thứ tâm trí giảo hoạt, ngay tức khắc, nhận ra ý đồ của Cốc Chẩn, chúng liền dẹp bỏ mọi tức giận, tranh chấp, hùa nhau đuổi theo. Hồng Vận Chiêu thân hình phục phịch, vậy mà lão chạy nhanh nhất, vọt ba bước đã đến ngay gần kề, quơ lưu tinh chùy, quát lớn:
- Trúng!
Quả chùy bay vụt ra nhanh như sao sa, một đạo tinh quang bắn ngay vào đàng sau lưng Cốc Chẩn, gã đang lúc suy yếu, đã bị kích, chạy loạng choạng. Hồng Vận Chiêu vụt kéo quả chùy về, quay nhanh một cái, rồi tung ra, quấn chặt hai vòng vào mình Cốc Chẩn.
- Lão gia hãy nằm xuống đó cho ta! - Hồng Vận Chiêu vận kình vào tay.
Lúc đó, chân khí trong mình Cốc Chẩn đang toán loạn, chẳng gượng lại được, gã cố vận sức vào đôi chân, chợt một cỗ kình khí phát xuất từ huyệt Đan điền, nhanh như điện, sợi giây buộc chùy chợt rực lên một ánh lửa màu lam, Hồng Vận Chiêu cảm thấy hổ khẩu tê nhức, cơn đau truyền thật nhanh lên cánh tay, vào thẳng lồng ngực, tim gan nhói lên một trận nhức nhối, rồi lão hả miệng kêu thét lên, sợi giây buộc chuỳ vuột khỏi tay, lão nhào lăn ra giãy tê tê trên đất.
Nguyên lai, vào lúc kề cận cái chết, Cốc Chẩn vô tình phát ra "Chu Lưu Điện kình", quả chùy đúc bằng đồng nguyên chất, là thứ kim loại dẫn điện cực tốt, Hồng Vận Chiêu tuy võ nghệ không tồi, nhưng vì tham luyến tửu sắc nhiều, nội công đã có phần sút giảm, lão bị trúng luồng điện giật, lập tức toàn thân tê liệt, ngã quỵ tại chỗ.
Cả bọn thấy thế, chẳng ai là không khỏi sửng sốt, đang lúc Cốc Chẩn ra sức bỏ chạy, lại xảy đến quái sự, đôi chân bị quấn dây buộc chùy, gã đang cố dùng tay bò lên trên đất, chồm tới trước, chẳng dè Đinh Hoài Sở chạy đến ngay bên cạnh, thanh nhuyễn kiếm như lưỡi độc xà phóng tới,nghe soẹt một tiếng, đã đâm trúng vào giữa lưng Cốc Chẩn.
Cốc Chẩn thấy đàng sau lưng vụt lạnh, đau đớn khôn tả, nhưng mũi kiếm chạm vào mình gã, chân khí trong mình vụt chuyển động mạnh, một cỗ kình khí nhanh như chớp, đã chạy khắp toàn thân. Nhát kiếm đó, Đinh Hoài Sở tưởng thu thập được tính mạng Cốc Chẩn tức thì, không ngờ, mũi kiếm vừa đâm vào, hắn có cảm tưởng như đang đâm vào đá, thân kiếm oằn lại như cánh cung. không đẩy vào sâu được. Đinh Hoài Sở kêu thất thanh, tự hỏi:
- Không xong! Nó đã luyện được loại công phu gì vậy?
Cốc Chẩn tưởng chết chắc, đâu ngờ mũi kiếm đối phương không sao ấn vào sâu, gã hết sức quái lạ, vào lúc khẩn cấp, gã quày ngược tay, chụp trúng Đinh Hoài Sở.
Đinh Hoài Sở thấy lưỡi kiếm oằn lại, đang lúc hãi kinh, bất ngờ tay hắn bị Cốc Chẩn nắm phải. Đinh Hoài Sở vừa định vùng ra, đã bị một cỗ chân khí từ lòng bàn tay Cốc Chẩn kích vào nội thể gã, lập tức đôi vai đau thốn lên, rồi có tiếng lách cách, xương cốt trong cả nửa thân mình hắn đã bị đứt gẫy ra làm nhiều khúc. Xương gãy rời tạo cảm giác đau khủng khiếp, cái đau hắn chưa từng nếm qua trong đời, Đinh Hoài Sở bất giác rên lên một tiếng thảm khốc, nhuyễn kiếm tuột khỏi tay, cả mình mẩy hắn èo uột như mình rắn, cánh tay vẫn còn bị Cốc Chẩn níu chặt, đẩy hắn xa ra, rồi hắn lãnh trọn một nhát đao của Liên Trọng Tắc, thân mình đứt làm hai đoạn ngang vùng bụng.
Máy chảy loang mặt đất, gan ruột phơi vãi ra, Đinh Hoài Sở vẫn còn chưa tắt thở, miệng còn gào lên thê thảm. Lúc ấy, bị khốn đốn cả trong nội thể lẫn bên ngoài, Cốc Chẩn chỉ phản ứng theo bản năng, trước cái chết thảm khốc cuả Đinh Hoài Sở, gã giật nẩy mình. Đứng kế bên, Trương Quý Luân thấy Cốc Chẩn đang ngơ ngác, gã thừa cơ, phóng ngọn dáo đâm vào sườn bên tả Cốc Chẩn. Nội thể Cốc Chẩn đang căng cứng chân khí, ngọn dáo đó không đâm vào được. Thương pháp Trương Quý Luân có tên "Lục Hồi thủ thương", hắn luyện lâu ngày rất thuần thục, khi thấy đâm không thủng, ngọn thương bên tay tả hắn vung lên, đâm mạnh vào mặt Cốc Chẩn. Cốc Chẩn nghiêng đầu né tránh, đưa tả thủ lên chụp vào cây thương bên tay mặt của Trương Quý Luân.
Cây thương đó lấp lánh ánh sáng bạc,nhưng nó thật ra không phải kim loại, mà bằng gỗ bạch trà sơn nước sơn giả màu bạc trắng. Thân hình Cốc Chẩn khẽ run, một cỗ chân khí nóng bỏng vụt bắn ra từ lòng bàn tay, ánh lóe bạc của cây thương chợt rực lên, cán thương cháy bùng, thế lửa nhanh như chớp, làn lửa truyền lên đến hổ khẩu tay Trương Quý Luân, rồi cháy ngược lên cả cánh tay, trên một nửa người của Trương Quý Luân, y phục đã bén lưả cháy phừng phừng.
Chuyện kỳ quái thế, suốt đời Trương Quý Luân chưa từng chứng kiến, gã hoảng hốt, thương bên tả không kịp biến chiêu, lại bị Cốc Chẩn chụp được, một luồng khí lưu cực mạnh theo thân thương thổi ngược lên, lửa trên quần áo bị luồng khí đó thổi vào, cháy bùng lên mãnh liệt, biến Trương Quý Luân thành một ngọn đuốc sống. Gã đang muốn sử song thương giết người, giờ toàn thân bốc cháy, chỉ kịp kêu thảm thiết một tiếng, tay buông hai cây thương, rồi gã lăn ra, giẫy giụa trên đất.
Lưu Khắc Dụng chứng kiến trận đấu, kinh hoàng tột độ, chợt thấy Cốc Chẩn quơ hai cây thương đang cháy xông vào, gã bất giác tiêu tan dũng khí, đôi chân bủn rủn, gào một tiếng lớn, ném cây dáo trong tay, bỏ chạy. Hồng Vận Chiêu vừa rồi bị giật một phát điện cực thảm, lúc ấy chì còn sức hít vào một khẩu chân khí, cũng ba chân bốn cẳng tìm cách trốn lánh vào sau lưng Lưu Khắc Dụng. Lão béo mập như gấu chó, lúc lão bỏ chạy bán mạng, đúng là nhanh như cắt, đã cùng Lưu Khắc Dụng kẻ trước người sau, co giò chạy biệt tích.
Liên Trọng Tắc tương đối dũng cảm, dù trong lòng hơi bấn, gã cố giữ bề ngoài hung hăng, mặc kệ bên trong ruột phát rét, gã trợn mắt quát lên:
- Giỏi thay trò yêu thuật!
Gã vừa thét vừa hươi thanh Nhạn Linh thành một vòng hoa đao, hộ vệ toàn thân, miệng không ngớt kêu:
- Yêu thuật.... toàn là yêu thuật!
Rồi hắn tiếp tục vũ lộng cây đao phát ra gió vù vù tạt về phía Cốc Chẩn, chẳng dám xuất ra một chiêu thức tấn công.
Cốc Chẩn tuy đã liên tiếp đánh lui mấy cường địch, nhưng những cơn đau đớn trong mình gã chẳng suy giảm chút nào, chân khí chạy toán loạn, đang cực yếu ớt bỗng biến thành cực nhanh, dễ xuất mà khó thu. Khi Lưu Khắc Dụng bỏ chạy rồi, gã vẫn chẳng dám cục cựa, tựa mình vào một thân cây lớn, mí mắt rủ xuống, cố ngưng thần để điều hòa chân klhí trong người.
Nãy giờ không tham dự vào cuộc vây công, lạnh lùng đứng quan chiến, gã người Hồ chợt lên tiếng:
- Liên sư đệ, đệ hãy lui ra đi.
Vốn không muốn dính vào cuộc chiến, Liên Trọng Tắc lủi nhanh ra sau, cử đao đặt ngang trước ngực, kêu rít lên:
- Bùi sư huynh cẩn thận, tên đó toàn giở yêu thuật.
Gã Hồ nhân lạnh lùng bảo:
- Ngươi biết cái quái gì! Đó là các lộ số xuất phát từ Đế Hạ chi Đô của cao thủ Tây Thành. Ta từ lâu nghe tiếng, từng muốn xem qua mà chưa có dịp. Hôm nay được gặp, hay lắm, hay lắm!
- Tại hạ là Bùi Ngọc Quan ở Hòa Điền, xin được lĩnh giáo vài cao chiêu của túc hạ.
Cốc Chẩn khá hiểu biết về nhân vật giang hồ, khi nghe hắn xưng tên, thầm giật mình: " 'Bách Nhật Vô Quang Bùi Ngọc Quan' là tay cao thủ sử đao nổi tiếng của Tây Thành, hắn lừng danh ngang phụ thân Diêu Giang Hàn của Diêu đại mỹ nhân, chỉ có điều xưa nay hắn chưa hề vào Trung thổ, hôm nay đến đây với ý định gì?"
Nguyên lai Liên Trọng Tắc say mê đao pháp, thưở còn nhỏ tuổi, lúc lặn lội buôn bán sang Tây vực, đã vào làm đệ tử nơi sư phụ của Bùi Ngọc Quan, kết tình huynh đệ cùng họ Bùi. Mấy tháng trước đây, hắn có mời Bùi Ngọc Quan vào Trung thổ du ngoạn, vừa khéo Bùi Ngọc Quan ở lâu mãi tại Tây Vực cũng chán, tiện dịp được mời, bèn nổi hứng đi Trung thổ thăm sư đệ. Lúc đến Sơn Tây, hắn nghe nói có đấu bảo ở Lâm Giang, nên cũng ghé qua xem, hiềm vì hắn không phải thương nhân Trung thổ, nên không tiện đến gần cuộc đấu, chỉ từ xa trông lại. Lần này, Liên Trọng Tắc lập tâm giết Cốc Chẩn, nhưng sợ Lục Tiệm ở bên cạnh Cốc Chẩn, khó đối phó, nên hắn đã mời sư huynh theo hỗ trợ. Khi Bùi Ngọc Quan nghe dự tính của cả đám, trong lòng gã chẳng mấy thích thú gì, duy gã chứng kiến thần thông của Lục Tiệm, đã đem lòng bội phục, gã cũng muốn thừa cơ thử sức Lục Tiệm, nếu chẳng thắng nổi, ít nhất cũng có cơ hội tăng thêm kiến thức, kiếm thêm tu vi võ công. Do đó, gã đã nhận lời nhập bọn theo đến đây.
Hắn chỉ vì tình đồng môn mà đến, vốn không tán thành việc làm sai trái của cả bọn, nên khi thấy họ vây công Cốc Chẩn, hắn không tham dự, chỉ đứng mé ngoài. Đến khi thấy bọn họ, kẻ thì bỏ xác tại trận, đứa thì co giò đào tẩu, dưới những tình huống kỳ quái, rồi hắn sợ sư đệ gặp hiểm, hắn đành dấn bước tiến ra. Lúc này, là lúc điều hoà chân khí cực kỳ quan trọng cuả Cốc Chẩn, nghe kẻ đó xưng tên, mà miệng Cốc Chẩn chẳng thể đáp lời.
Bùi Ngọc Quan báo danh xong, thấy Cốc Chẩn vẫn dửng dưng, không nói không rằng, gã đâu có biết nội thể Cốc Chẩn đang cơn bấn loạn, không mở miệng thành tiếng được, gã cho rằng Cốc Chẩn khinh người, vô lễ, bèn nổi giận, lớn tiếng:
- Vậy xin thứ lỗi Bùi mỗ đây vô lễ.
Dứt lời, lưỡi đao hẹp bản đó múa lên một làn hồng quang dầy đặc, khí thế như tia sấm sét đỏ chói, bổ vào mặt Cốc Chẩn, đao khí trầm trọng như núi đổ, so với võ công bọn thương nhân vừa rồi, rõ là một trời một vực.
Cốc Chẩn liên tiếp gặp nạn, lần đầu đụng độ cao thủ cỡ đó, đừng nói chân khí gã đang còn chạy lung tung, ngay cả lúc bình thường, chưa chắc gã chống đỡ nổi đao pháp ấy. Bùi Ngọc Quan có được tước hiệu "Bách Nhật vô quang", cũng nhờ nơi đường đao dũng mãnh mà lăng lệ, đao khí cực to, và lần ra tay này, đề phòng thần thông quái dị của Cốc Chẩn, cho nên gã đã vận hết công lực, lưỡi đao chưa đến, đã thấy sức nóng hừng hực của đao khí tạt vào.
Cốc Chẩn vừa định vận khí nghênh địch, bất ngờ các luồng kình khí nội thể chạy lung tung, không theo sự điều khiển cuả gã, mỗi luồng chạy một nẻo, khiến gã trở thành đông cứng, không nhúc nhích gì được. Toàn thân gã chứa chân khí sung mãn, gã lại không vận dụng được, so với người bình thường, thật còn tệ hại hơn nhiều. Mắt thấy ánh đao đỏ rực chém tới, hết cách đối phó, trong bụng nghĩ đây là giây phút lâm tử, gã nhắm mắt chờ chết! Chẳng dè, khi đao khí chạm vào người, chân khí đang chạy toán loạn trong nội thể vụt xảy một biến chuyển, bột phát một cỗ kình khí tung mạnh ra ngoài, tức khắc, áo sống Cốc Chẩn căng phồng lên, rồi rúng mạnh một cái, chân chẳng khua, tay chẳng động, gã vọt bắn lên trên không trung, rồi phiêu phiêu đằng không. Cái cú bay vọt lên đó, là kết quả của chân khí xì mạnh ra, chẳng hề vì ý muốn của Cốc Chẩn, khiến cho ra sự thăng thiên xảy ra cực kỳ đột ngột.
Đao pháp của Bùi Ngọc Quan dẫu dũng mãnh, chiêu đao đó cực kỳ lăng lệ, nhưng đã chém hụt. Dù Cốc Chẩn né tránh được đao, nhưng gã đã chẳng tránh khỏi bị đao phong tạt ngược lên chạm vào mình. Đường đao của Bùi Ngọc Quan ẩn chứa nội gia chân khí "Viêm Dương đao", (Viêm dương = Lửa mặt trời), khi xuất chiêu, trong vòng một trượng ngoài, khí kình nóng đến mức có thể xuyên thủng qua ba tấm da dê, làm cháy phừng phừng tấm da dê bên ngoài cùng. Khi ngực Cốc Chẩn bị đao khí kích trúng, cỗ kình khí nóng bỏng đó hung mãnh khôn tả, đã xuyên qua chân khí hộ thể, chọc thẳng vào nội tạng.
Cốc Chẩn tức ngực, một vựng máu sắp sửa thổ ra mơi miệng, lập tức, bát kình chuyển động. Nên biết rằng, dù cho chân khí nội lực mạnh đến đâu, nhất quyết chẳng thể dùng nó để huy động, phóng ra "Chu Lưu bát kình"! Đây là nhờ viêm kình của đao khí Bùi Ngọc Quan tương thông với hoả kình, khi viêm kình lọt vào nội thể, nó lập tức bị hoả kình thu thập, rồi lúc hoả kình mạnh lên, khiến thuỷ kình thành cực kỳ yếu ớt, sự cường nhược đó tác dụng vào nhau, làm cho nội kình trong mình Cốc Chẩn chuyển trở về trạng thái quân bình vi diệu, khiến cho cơ bắp nơi lồng ngực, chỗ bị đao kình chém vào, đang cực kỳ đau đớn, được bát kình lưu chuyển đến, màu đỏ hồng chỗ bị kích vụt tan mất, mọi cảm giác đau đều tức khắc triệt tiêu.
Bùi Ngọc Quan kích ra một đao không thành công, hắn bỗng phát rét trong mình. Hắn nào hiểu những biến hoá xảy ra bên trong cơ thể Cốc Chẩn, chỉ cho rằng người này tài cao, đảm lượng lớn! Hắn thu đao về, lùi vài bước, rồi khi tự nhận thấy mình có phần khiếp nhược, hắn chợt động nộ, quát to một tiếng, xông tới, tung ra một đao chém vào Cốc Chẩn. Nhát chém này so với chiêu thức trước đây còn nhanh hơn nhiều. Cốc Chẩn không kịp lui, đao phong rát rạt nơi đầu vai, thanh đao là loại bảo đao, chân khí hộ thể của gã khó lòng che chắn được. Khi mũi đao đâm vào nơi vai, Cốc Chẩn chợt rúng động trong mình, cơ bắp nơi vai vụt mềm xèo, co rút lại. Bùi Ngọc Quan có cảm giác tay hắn đâm trượt, lưỡi đao lướt trơn. tuột ngang qua nơi đầu vai Cốc Chẩn, hụt sang một bên.
Bùi Ngọc Quan cảm thấy cực kỳ khó hiểu, hắn đâu biết đó là diệu dụng của "Chu Lưu Trạch kình". Khi có Trạch Kình hộ thể, thân mình trơn như cá chạch đem tẩm dầu, nó chống đỡ tất cả các loại võ khí. Hợp cùng Sơn Kình, thành một cặp cương nhu tương trợ, cả hai trở nên thần công hộ thể đệ nhất dưới trời. Bùi Ngọc Quan cho là Cốc Chẩn đang coi thường mình, trong đầu hắn bừng bừng lửa giận, nhưng vì có phần nào e dè, hắn chẳng dám ngạnh công, bèn thu hồi về thế thủ một lúc. Rồi hắn vung đao lên, bóng đao chập chùng như núi, cuồn cuộn công tới.
Cốc Chẩn lúc ấy đang chật vật với Chu Lưu bát kình, gã định lui nhanh ra sau, nhưng không tự chủ được, chợt thấy vạt áo bọc gió, tóc tai trên đầu dựng đứng, quấn rối vào nhau, chiã ngược cả lên trời, rồi toàn thân như một con chim khổng lồ, gã bắn vọt lên cao, chuyển tạt sang ngang, sau đó lại như bướm vờn hoa, tung tăng bay lượn nhởn nhơ. Những chiêu đao của Bùi Ngọc Quan dũng mãnh cách mấy, hoàn toàn chém hụt, đao khí Viêm Dương nhất nhất bị bát kình của Cốc Chẩn hóa giải, thỉnh thoảng chúng còn phóng Điện Kình kích vào thân trên của Bùi Ngọc Quan, làm hắn tê tái. Nếu chẳng nhờ nội công cao cường, có lẽ hắn đã chẳng trụ được đến đây. Cả hai đấu thủ quần nhau, bất tri bất giác, họ bước sâu vào vùng lửa khói, lưỡi lửa hừng hực, khói mù cuồn cuộn, đưa bàn tay ra không nhìn thấy được năm ngón. Thân mình Cốc Chẩn chìm trong lửa, nhất cử nhất động toàn đỉều khiển bằng chân khí, đao chạm vào mình thảy đều bật ra, ngọn lửa dường như tránh gã, từng cơn trốt ào ào xoay vòng quanh gã, đẩy khói lửa ra xa, dồn tất cả về phía Bùi Ngọc Quan. Khói lọt vào làm hắn cay đến đổ lệ, mắt nhoà đi, Bùi Ngọc Quan chỉ đành dựa vào xúc giác mà hươi đao ngăn địch, đến lúc quần áo hắn bén lửa, nóng rát, hắn phải quay ra muá đao loạn xạ, hòng xua khói lửa ra xa.
Đánh nhau đến lúc ấy, dần dà Cốc Chẩn hiểu những kỳ ảo của Chu Lưu bát kình. Nguyên lai, cái bát kình đó chẳng phải là thứ chân khí vô tri, mà dường như có linh giác như một sinh vật, có phản ứng và có quyết đoán riêng, cái đạo lý đó xem ra chẳng khác mấy với cái lý thuyết đạo gia thường bàn luận, tên gọi "Nguyên Anh" (tìm về ban sơ). Trong các kinh điển của đạo gia thường hay đề cập tới, người tu đạo dùng "Trừu duyên thiêm hống, chuyển âm bổ dương" (luyện kim chế thuốc, đem dương bù cho âm), tu hành lâu năm, có thể luyện cho thần hồn và tinh huyết trở về trạng thái "Nguyên Anh", khiến cho thân và thần tương thông, đến lúc ấy, theo truyền thuyết, có thể xuất thần đi chu du thiên địa. Nói dù có vẻ hơi quá khoa trương, nhưng trạng thái "Nguyên Anh" chẳng phải một dạng vô tri, tự nó cũng có đầy đủ thần thức.
Hồi trước, vì muốn giữ mạng, Cốc Chẩn đã vô tình ngộ được điều kỳ bí "Tổn cường bổ nhược", so với các thuật "Trừu duyên thiêm hống, chuyển âm bổ dương" của đạo gia, thấy có phần gần gụi, duy có điều, chân khí tu luyện của đạo gia chỉ giới hạn trong hai cái khí âm và dương. "Chu Lưu lục hư công" lại có đến tám khí, do từ âm dương biến thành bát quái, cơ chế lưu chuyển bất đồng, mặc dù giống nhau lúc ban đầu, nhưng về đại cương, đều theo cùng quy luật trong thiên đạo. Lúc Cốc Chẩn điều hòa bát kình, gã lĩnh hội được mấu chốt cao siêu của Thiên Đạo, nhờ đó, đã vô tình đạt được linh giác quyền lực. Tự gã chẳng hay chẳng biết, đã đưa tám thứ chân khí về thành một thể tương tự khí huyết trong mình, chúng lưu chuyển tuần hoàn, so với trạng thái "Nguyên Anh" của đạo gia, thấy chẳng khác gì lắm.
Nhưng vì "Nguyên Anh" của đạo gia do tu hành mà đạt được, tu từng bước từ nhỏ đến lớn, từng bước, từng bước thuần thục. Trong khi đó, bát kình trong người của Cốc Chẩn vốn bắt nguồn từ Vạn Quy Tàng chuyển qua cơ thể Lục Tiệm, được nuôi dưỡng ở đấy, chẳng phải thuần tuý chân khí bản thân của Cốc Chẩn, giống như mình nuôi một đứa nhỏ đi hoang làm con nuôi, dạy dỗ chưa được bao lâu, cái hoang hãy còn chưa phai nhạt đi hết, lâu lâu nó lại làm chứng, giở quẻ. Nhưng Cốc Chẩn may mắn có linh giác quyền lực, dù chẳng hoàn toàn thông suốt cách dùng, lúc vận kình thì lung tung làm bừa, lại còn bất hạnh đụng độ cường địch, khi gã còn sinh mạng, bát kình còn vận chuyển trong gã, gã chết đi, bát kình lập tức tiêu tan. Vào lúc Cốc Chẩn lâm nguy, bát kình tự chúng có tri thức, chúng tự lo bảo vệ, đã lập tức ngừng chạy toán loạn để tập trung đối phó ngoại địch, đồng thời bảo vệ luôn cho chủ là Cốc Chẩn.
"Chu Lưu lục hư công" thiên hạ vô địch, sở dĩ Bùi Ngọc Quan còn cầm cự được, do bát kình trở thành "Nguyên Anh" chưa lâu, linh trí chưa hoàn toàn phát triển, còn chưa triệt để tương thông cùng tinh thần của Cốc Chẩn, do đó chưa phát huy được toàn bộ uy lực, nhưng vào thời điểm này, bát kình gặp cường địch, mỗi lúc mỗi trở nên mạnh hơn lên, đạt đến thế bất bại.
Cuối cùng, Trương Quý Luân mắt chứng kiến Đinh Hoài Sở lãnh một đao chết thảm, hắn thì bị lửa thiêu phỏng nửa người, hắn hãy còn tri thức, khi trông thấy Cốc Chẩn từ đám lửa khói chạy thoát ra, hắn hết hồn hết vía, định ba chân bốn cẳng đào tẩu.
Cốc Chẩn quát:
- Định chạy đấy à?
Trương Quý Luân hoảng hốt quay lại, mặt nghệt ra, xuống giọng van lơn:
- Xin Cốc gia tha mạng, tiểu nhân bị ma quỷ ám ảnh, nghe lời Đinh Hoài Sở dụ dỗ, tội đáng chết muôn ngàn lần. Nói tới nói lui, toàn bởi gã họ Đinh tệ hại, Cốc gia ngài cũng đã biết đấy, hắn mồm miệng lanh lợi, giỏi nghề dụ dẫm, tiểu nhân đây lại quá hồ đồ, một lúc khờ dại, đã đâm đầu đi tin lời hắn, cái tên họ Đinh đó...
Cốc Chẩn nghe xong, cười rộ, rồi bảo:
- Ngươi thấy Đinh Hoài Sở chết rồi, tử vô đối chứng, chẳng thể cãi lại ngươi chứ gì?
Trương Quý Luân nghẹn ngào, lắp bắp:
- Chính toàn do gã họ Đinh thôi!
Trước thần tình hắn như thế, Cốc Chẩn chợt xót xa, năm kẻ tìm đến đây hôm nay, đều được tự tay gã đề bạt, được gã cực kỳ tin cậy, nào ngờ hôm nay chúng làm phản, rồi tự rước hoạ vào mình. Nghĩ thế, Cốc Chẩn phát phiền muộn, bèn xua tay, bảo:
- Thôi được rồi, ngươi cút đi! Bảo bọn nó, đứa nào muốn thủ cấp của Cốc mỗ, cứ đến đây mà lấy!
Trương Quý Luân không ngờ được tha mạng, mặt lộ vẻ mừng rỡ, hắn liền miệng đáp:
- Không dám đâu!
Bình bình bình ba cái, hắn giập đầu xuống đất lạy tạ. Rồi, loạng choạng đứng lên, hắn rảo bước ra đi.
Mắt nhìn Trương Quý Luân đi xa dần, Cốc Chẩn tránh thế lửa, lò dò lần bước, lội ngang một dòng suối, đến một tiểu cốc. Bên trong cốc, cây cối mọc thưa thớt, lúc ấy đang cuối hạ, gió núi thổi lá cây xào xạc. Dòng suối trong vắt rì rào chảy, đối diện bờ bên kia lửa đang còn rực cháy, ánh lửa hắt xuống mặt nước đỏ như sắc máu. Ở lâu trong vùng lửa khói, Cốc Chẩn miệng mồm khô quắt, gã bèn cúi xuống uống nước, rồi đến ngồi trên một tảng đá to, cảm thấy gân cốt toàn thân đau như giần, chỗ bị đao chém khó chịu. Vì đã hít thở khá nhiều khói, nhiều không khí nóng bỏng, buồng phổi gã bây giờ rát bỏng, hiện thời, ước muốn duy nhất của gã là kiếm một chỗ nào đó lăn ra ngủ một mạch ba ngày ba đêm. Ý nghĩ vừa đến, trong mình Cốc Chẩn đã thấy mấy luồng khí kình râm ran khuấy động. Gã bèn ngưng thần chiếu rọi vào nội kình, thấy Chu Lưu bát kình vừa rồi thoáng ngưng trệ, đang nhộn nhạo muốn chạy ngược.
Trong lòng Cốc Chẩn hiểu rõ, một khi không khống chế được bát kình, chúng sẽ trở thành mầm hoạ lớn. Nếu bây giờ gã ngủ, không còn chế ngự chúng nữa, thể nào chúng cũng sẽ biến về trở dạng độc khí đoạt mệnh. Giả thử người khác, vào lúc khốn đốn như vậy, tất sẽ bỏ mặc tất cả, nhưng Cốc Chẩn từng bị giam lâu ngày dưới đáy Cửu U tuyệt ngục, càng kề cận cái chết, nghị lực càng thấy kiên cường, gã lập tức minh bạch tình huống trước mắt, gã nổi khùng: "Cái con bà mấy xú chân khí này, lão tử nhất quyết chơi đến cùng! Bọn mày không chết, lão tử ta đây cũng không sống!" Nâng tinh thần lên một chút, gã đẩy lui được cái ý định buông xuôi. Gã tập trung vận khí, thi triển "Tổn cường bổ nhược".
Các ý muốn buông xuôi nó cứ như nước triều dâng, tâm ý gã không ngớt dao động, đầu óc nặng nề như đeo đá, chịu không thấu, Cốc Chẩn hốt nhiên phát giác rằng những ý nghĩ buông bỏ đó, so với những hình phạt thế gian, còn lợi hại gấp trăm lần, khiến hắn muốn ngủ không ngủ được, làm gã muốn chết quách cho rồi. Mà càng gian nan, gã càng trở nên kiên nhẫn, mấy lần tâm trí lạc vào mơ hồ, mấy lần gã đã tự thức tỉnh lại được. Trận chiến này, không những chống chọi với bát kình, mà còn chống chọi với cơ thể bản thân, là trận chiến gian nan nhất, khổ sở nhất, không bút nào tả xiết, không lời nào nói ra cho hết.
Thời gian cứ dần trôi, như từng giọt. từng giọt nước đồng hồ, Cốc Chẩn cảm giác nó cứ chầm chậm kéo dài ra, một khắc sao lâu bằng một năm. Ác lặn thỏ tà, trăng sao di chuyển, ngọc thỏ chìm về phương tây, vầng kim ô hiện lên, một ngày một đêm rồi cũng qua, tinh thần gã lưu chuyển nhuần như nước, tắm gội toàn thân. Vào lúc đó, trong óc Cốc Chẩn, như một tia chớp, nảy sinh ra một ý nghĩ giác ngộ, gã vụt thấy thân mình nhẹ như không, rõ ràng thần hồn gã xuất ra khỏi thể xác, đang vật vờ phiêu du trên giữa từng không, cơ thể trước đó, sớm không còn một cảm giác nào, giờ phát sinh một cảm giác lạ, mường tượng như lúc đôi mắt bị chói ánh nắng mặt trời, bao nhiêu huyết nhục tan biến đi, trở thành trong suốt, cuối cùng, tất cả bồng bềnh như một làn khói nhẹ, không còn cảm giác hiện hữu ở nhân gian nữa.
"Bộ mình chết rồi hay sao kia?", ý nghĩ đó vừa đến, từ đáy tim Cốc Chẩn vụt trào dâng một niềm vui sướng cực lớn, như thể vạn vật đồng loạt hồi sinh, cảm giác diệu kỳ đó chẳng phải đến từ tâm ý của Cốc Chẩn, mà cũng không hiểu nó phất xuất từ đâu.
Niềm thống khoái đó càng lúc càng mạnh, như một dòng thác đổ, từ đáy tim bung ra khắp châu thân, ồ ồ ạt ạt, trùng trùng điệp điệp, nó cứ mỗi lúc lớn, như được phun ra từ mỗi lỗ chân lông, toàn thân, từ đầu đến chân, cứ thấy gai gai, rờn rợn, mỗi lúc một nhiều, rồi bất ngờ, một cỗ chân khí lớn tựa cơn sóng hồng thuỷ từ dưới lồng ngực xông nhanh lên đến miệng, mũi.
Cốc Chẩn bất chợt chẳng ngăn được một tràng cười to, dài, âm lượng tiếng cười cao tựa sóng cồn của cơn nước lũ đổ về, vút lên tận trời cao, làm chấn động cả khu rừng, chim chóc hoảng hốt tung cánh bay rào rào, muông thú trong sơn cốc kiếm chỗ lẩn trốn.
Tràng cười kéo dài chừng một nửa thời thần, cỗ chân khí đã tản mạn hết, cảm giác vui sướng cũng tan dần đi, Cốc Chẩn vụt đứng thẳng người lên, nhận ra một biến chuyển làm toàn thân sảng khoái, đầu óc lâng lâng, bát kình bên trong theo từng hơi thở ra hít vào của gã, tự động đem cường bổ nhược, tự chúng có cảm nhận riêng, dù gã đã không chú tâm vận chuyển chúng nữa. Dường như bên trong đã có sự thay đổi lớn, hệt như mũi và phổi hít thở, các khí kình đó hoà vào khí huyết trong kinh mạch thành một thể thống nhất tự nhiên.
Cốc Chẩn thầm hiểu Chu Lưu bát kình đã hoàn toàn chế phục xong, gã không nín nhịn nổi nỗi vui mừng đến phát điên. Xưa kia, gã định bức bách bát kình xuất phát, đã chẳng đưa được chúng ra đến tứ chi, chúng cứ rụt trở lại. Bây giờ gã chợt hiểu, dù bát kình hiện có khả năng tự duy trì, muốn dùng chúng đả thương người khác là không thể, nhưng vừa rồi, trải qua bao nhiêu hiểm nguy, như từ cõi chết trở về, yếu tố đã giúp tiêu trừ cái mầm hoạ trong nội thể. Cửa quan khó khăn nhất đã vượt qua, từ giờ trở đi, chuyện dùng Chu Lưu lục hư để sử ngự vạn vật, chỉ còn là chuyện tương lai gần, xa mà thôi.
Minh bạch xong mọi sự việc, hùng tâm Cốc Chẩn trỗi dậy, gã bất giác buông một tràng cười to, có không biết bao nhiêu ý nghĩ thoáng nhanh qua trong đầu, nhưng chẳng khoả lấp được nỗi vui mừng trước việc độc môn thần thông của Tây Thành đó lại do gã, một thiếu chủ Đồng Đảo, tấu xảo luyện thành công. Đấy đúng là ý trời, khó đoán trước, rõ rệt là một điển hình của "người tính, trời định".
Cười một trận xong, đưa mắt nhìn về phía bên kia, gã thấy lửa đã tàn lụi, chỉ còn loáng thoáng đó đây dăm ba sợi khói, gã bồi hồi, nghiêng mình nhìn xuống nước suối trong vắt. Dưới đáy là dăm hòn đá cuội mang nhiều màu sắc, thấy hiện khuôn mặt gã phản chiếu từ mặt nước, đầu cổ, tóc tai dã dượi, hàng mi cháy rụi, mặt bám khói đen xì như một tên khất cái, chẳng còn một chút nào cái vẻ tuấn tú thường ngày.
Cốc Chẩn chẳng nhịn được cười, gã bản tính thích sạch sẽ, bèn xuống xuối tắm táp một hồi, rồi chỉnh lại đầu cổ tóc tai, sửa lại y phục, gã nhắm phía cửa cốc rảo bước đi ra.
Đi được một quãng, khi lên đến đỉnh một dốc núi, gã chợt nghe có người gọi to:
- Cốc gia!
Quay sang nhìn, gã thấy hơn mười người mình mặc giáp sắt, tay cầm vũ khí, đang chạy ùa tới.
Cốc Chẩn nhận ra những kẻ đang chạy đến toàn là phú thương Trung thổ, Triệu Thủ Chân ở Đồng thành làm người dẫn đầu. Gã bất giác rùng mình, hai tay ôm ngực, hỏi to:
- Triệu Thủ Chân, ngươi cũng muốn đến đây cắt thủ cấp cuả ta sao?
Gã đứng trên đỉnh dốc, quần áo tơi tả, toát ra một khí thế hùng dũng, bức nhân.
Triệu Thủ Chân chạy nhanh đến trước mặt gã, kêu lên một tiếng, rồi quỳ thụp ngay xuống, kinh hãi nói:
- Cốc gia, sao ông lại nói kỳ lạ vậy? Ông bất chấp tất cả, đem tính mạng lo cho bá tánh Giang Nam, đến nỗi trở thành kẻ thù địch của lão chủ nhân, cái khí chất hào hùng đó, Triệu mỗ toàn tâm toàn ý bội phục. Mỗ chỉ hận võ nghệ hèn kém, đã không thể hết sức trợ giúp, có đâu lại đem lòng, nuôi ý định mưu hại Cốc gia?
Những người kia lúc đó cũng đã đến quỳ phục trước mặt, Cốc Chẩn chăm chú ngó Triệu Thủ Chân, thấy ông ta nói với tất cả lòng thành thực, gã bèn hỏi:
- Lời đó thực bụng chăng?
Triệu Thủ Chân đáp:
- Tuyệt chẳng nói láo, khi nghe tin tức của Cốc gia và Lục gia, chúng tôi vẫn cứ trụ lại chờ nơi Linh Thúy hạp. Rồi sau đó Lam Viễn Bắc bắt gặp gã Trương Quý Luân đang mang thương tích hoả hoạn, cả mình phỏng rộp, tra vấn nguyên do, mới hay bọn chúng thất bại trong âm mưu hãm hại Cốc gia, lại còn chịu đau khổ nhiều nữa. Lam Viễn Bắc trở về thông báo, chúng tôi lập tức giong ngựa lên đường đi tìm, được trời thương giúp cho Cốc gia vô sự, ai ai cũng thở ra một hơi nhẹ nhõm!
Cốc Chẩn thần sắc bớt căng thẳng. chợt thấy ba gã thương nhân đang đưa tay ôm đầu, bèn hỏi: