Cốc Chẩn cười đứng nhìn, lại thấy Thi Diệu Diệu đứng một bên thỉnh thoảng nhìn mình, sau đó mày liễu nhíu chặt như có điều suy nghĩ thì bất giác nảy lòng tinh nghịch, liền cười nói:
- Diệu Diệu ngoan, cô cứ nhìn ta làm gì vậy? Chẳng lẽ là muốn lấy làm chồng?
Thi Diệu Diệu mắt đẹp trợn lên vung tay định đánh, nhưng tay đưa đến nửa đường thì chợt buông xuống, quát:
- Anh bớt lắm điều đi, biết tôn trọng một chút.
Cốc Chẩn cười nói:
- Nếu cô dịu dàng một chút thì ta cũng sẽ tôn trọng một chút.
Thi Diệu Diệu thấy ánh mắt hắn có vẻ cười cợt thì biết nếu lại tiếp lời chắc chắn hắn sẽ nói ra nhiều lời trêu ghẹo hơn, tốt nhất là không để ý đến nữa. Lập tức cô biến thành vẻ mặt lạnh nhạt, ngồi nghiêm chỉnh ở đó. Cốc Chẩn mất hết hứng thú, quả nhiên im miệng.
Trang điểm xong thì lập tức lên đường. Cốc Chẩn thích có nguời bên cạnh, không thích im lặng nên không ngớt buông lời phóng túng liên tục chọc Thi Diệu Diệu, không ngờ Thi Diệu Diệu trước sau cứ lạnh nhạt, đã không thẹn thùng cũng chẳng tức giận, có lúc rõ ràng đã giận dữ nhưng chỉ nóng mặt lên hung dữ trừng mắt nhìn hắn. Cốc Chẩn mất hết cả hứng thú liền chuyển sang nhằm vào Bạch Tương Dao, dốc hết khả năng châm biếm mỉa mai. Nhưng Bạch Tương Dao lại hiểu rất rõ tính cách của hắn nên cho dù bị nói lời ác ý thế nào cũng chỉ thản nhiên cười, trước sau không đáp một lời.
Cốc Chẩn không thể thoải mái cả tình lẫn cừu thì vô cùng buồn bực, lại đem tức giận trút hết cả lên người Trầm Tú. Trầm Tú biến thành cái cớ để hắn xả xui, đi chưa được ba mươi dặm thì đã ăn không dưới mười cái tát, hai má sưng vù lên giống như đầu lợn. Nhưng Trầm Tú rất giỏi nín nhịn, bị đánh chửi thế nào vẫn im lặng không lên tiếng, chỉ có ánh mắt là thỉnh thoảng hiện ra vẻ căm giận trùng trùng. Người của Thiên bộ thấy thiếu chủ chịu nhục thì đều dám giận mà không dám nói ra, chỉ đi theo xa xa tìm cơ hội cứu người.
Vào lúc nghỉ giữa trưa, Thi Diệu Diệu bỏ ra một góc xa, tay mân mê tóc mai cúi đầu trầm tư. Cốc Chẩn từ xa nhìn khuôn mặt rạng ngời như hoa của cô thì lòng như lửa đốt hết sức khó chịu. Qua một lúc, Thi Diệu Diệu khẽ gật đầu như có ý cắt đứt rồi bỗng đứng dậy nói:
- Cốc Chẩn, ta có lời muốn nói.
Cốc Chẩn nghe vậy thì rất mừng rỡ, liền cười nói:
- Nói gì?
Thi Diệu Diệu nói:
- Chỗ này không tiện nói nhiều, chúng ta tìm một nơi vắng vẻ để thương lượng.
Cốc Chẩn cười nói:
- Hay lắm.
Rồi lập tức đứng dậy, hai người đi được mấy bước thì Cốc Bình Nhi bỗng đứng dậy lớn tiếng nói:
- Có gì mà không thể nói ở đây mà phải cứ lén lén lút lút chứ.
Cốc Chẩn vừa định châm chọc thì Thi Diệu Diệu đã nói:
- Bình Nhi, cô đừng lo lắng, ta với hắn hoàn toàn trong sạch, không có gì đâu.
Cốc Chẩn cũng cười nói:
- Cô ngoan ngoãn giữ chặt vị công tử ca ca đó, hắn là vật báu giữ mạng của chúng ta đấy, không thể để mất được. Mẹ cô võ công bình thường, ứng phó không nổi đâu.
Cốc, Thi hai người sóng vai mà đi, vượt qua một cánh rừng thì thấy suối chảy róc rách như tấu nhạc, ở chỗ bằng phẳng bên bờ suối có một dải hoa dại đỏ tím chen lẫn, giống như gấm vóc đan xen. Cốc Chẩn đưa tay hái một bông hoa dại màu vàng to bằng miệng bát cầm giữa các ngón tay rồi khẽ cười nói:
- Diệu Diệu, bông hoa này rất hợp với cô.
Nói rồi thản nhiên cài lên búi tóc mây của Thi Diệu Diệu. Thi Diệu Diệu không hề né tránh, ánh mắt dán chặt vào dòng suối, nhìn hình ảnh ngược trên mặt nước, bóng hóa mặt người đều thấp thoáng chuyển động, vẻ buồn rầu trên mặt tưởng như có thể múc lấy được.
Thi Diệu Diệu nhìn mãi, nước mắt chảy ra như suối, theo gò má chảy xuống suối làm gợn sóng lăn tăn rồi theo nước suối chảy đi mất.
Cốc Chẩn thở dài, mặt không còn vẻ đùa nghịch nữa, chăm chú nhìn ngọn núi xa xa chậm rãi nói:
- Diệu Diệu, còn nhớ không? Lần đó chúng ta còn nhỏ, nhặt vỏ sò bên bờ biển, đấu xem của ai đẹp hơn. Lần nào ta cũng thua, nhưng thua rồi lại đấu chứ không chịu phục.
Thi Diệu Diệu cười khổ nói:
- Đó là vì Bình Nhi làm trọng tài, nó vẫn cứ thiên vị tôi.
Cốc Chẩn khẽ cười, nói:
- Con quỷ nhỏ đó, mùa hè chang chang lại ầm ĩ đòi băng để ăn, chúng ta đến “Phong Huyệt” lấy băng, ta suýt chút nữa bị gió thổi bay xuống vách núi, may mà có cô kéo lại nên mới không chết.
Thi Diệu Diệu lộ vẻ hồi tưởng, buồn rầu nói:
- Nhớ lại lúc đó anh gan thì to, người lại bướng bỉnh, thử bao nhiều lần rồi cũng lấy được băng.
Cốc Chẩn nhìn cô, cười nói:
- Đều nhờ cô giúp ta. Nhưng điều cô đối xử tốt với ta, ta vĩnh viễn đều ghi nhớ.
Thi Diệu Diệu ánh mắt tán loạn, vẻ mặt hơi hoảng hốt, lẩm nhẩm nói:
- Anh cũng vậy mà, sau khi bà tôi chết đi, trên đời chỉ còn lại một mình tôi, lúc đó tôi rất đau lòng, thường trốn sau dải đá ngầm khóc. Nhưng mỗi lần anh đều tìm được tôi, chọc cho tôi vui cười.
Cốc Chẩn im lặng giây lát rồi từ từ nói:
- Diệu Diệu, trên đời này người khác không tin ta cũng chẳng sao, ta đều không quan tâm. Nhưng chỉ có cô không tin ta thì sẽ khiến ta hết sức đau lòng.
- Tôi tin anh thì sao nào? – Thi Diệu Diệu lộ vẻ buồn rầu – Có lẽ đời này kiếp này, chúng ta đã định trước là không có duyên với nhau rồi.
Cốc Chẩn đột ngột biến sắc, chợt nắm chặt hai vai Thi Diệu Diệu, kéo cô đối mặt với mình. Thi Diệu Diệu đưa mắt nhìn ra xa, nhất định không chịu nhìn vào mắt hắn.
- Diệu Diệu. – Cốc Chẩn rít giọng nói – Ta không tin có duyên với không có duyên chết tiệt gì, việc gì ta quyết định thì chắc chắn sẽ làm được. Ta muốn cô làm vợ ta thì nhất định sẽ cưới cô.
- Nhưng nếu nói về sự thật thì các người là vợ chồng, huống gì cô ấy vốn cũng yêu anh.
Ngực Cốc Chẩn như trúng một chùy nặng, lùi lại mấy bước rồi hai mắt trợn to lên, lộ vẻ đau khổ.
Thi Diệu Diệu khe khẽ thở dài, nói:
- Cốc Chẩn, Bình Nhi từ nhỏ đã quyến luyến với tôi, gọi tôi là tỷ tỷ. Tôi cũng rất yêu quý nó, tôi chỉ muốn nó được vui vẻ, không phải chịu đau khổ. Trước đây tôi không biết tình cảm của nó nên thấy nó bị anh bắt nạt thì vô cùng tức giận. Bây giờ thì tốt rồi, nó có tình cảm sâu nặng với anh, các người, các người vừa hợp kết thành một đôi uyên ương…
Cô nói xong bỗng thấy Cốc Chẩn ánh mắt tức giận, trán nổi gân xanh thì bất giác cổ họng hơi nghẹn lại, gắng sức nén sự kích động trong lòng tiếp tục nói:
- Anh có tội cũng được, vô tội cũng xong, nể mặt Bình Nhi từ bây giờ tôi không truy đuổi anh nữa. Anh đưa nó theo chạy thật xa, về cực tây cũng tốt, Nam Hải cũng được, sống cho tốt…
Cốc Chẩn bỗng xì một tiếng, giận dữ nói:
- Nhảm nhí, nhảm nhí, đều là nhảm nhí…
Chợt thấy mắt Thi Diệu Diệu loang loáng ánh lệ rưng rưng muốn khóc thì lại cảm thấy trong lòng không nỡ, khí giận tiêu tan gần hết, chỉ cười khổ nói:
- Diệu Diệu, cô thật sự muốn đem tôi đưa cho người khác sao?
Thi Diệu Diệu quay mặt đi, im lặng hồi lâu rồi nói từng chữ một:
- Tình này dằng dặc, hận này miên man. Ván đã đóng thuyền, tình đoạn nghĩa tuyệt.
Mặt Cốc Chẩn phút chốc không còn chút máu, sững sờ nhìn Thi Diệu Diệu hồi lâu rồi chợt lớn giọng cười vang, nói:
- Được được, ván đã đóng thuyền, tình đoạn nghĩa tuyệt hay lắm.
Nói rồi phất tay áo, lại cười thảm rồi lướt qua cánh rừng quay về chỗ cũ im lặng ngồi xuống. Cốc Bình Nhi thấy vẻ mặt hắn đau khổ thì ngạc nhiên trong lòng, muốn hỏi nguyên nhân nhưng lại không biết phải mở lời thế nào. Sau đó lại thấy Thi Diệu Diệu buồn rầu quay về, mặt trắng bệch, hai mắt đỏ hoe. Cốc Bình Nhi vừa hiếu kỳ mà lại cảm thấy ghen tị, khẽ hừ một tiếng bĩu môi không vui.
Sau đó Cốc Chẩn vẻ mặt mệt mỏi không nhiều lời nữa, chỉ cúi đầu suy nghĩ, trên đường tự nhiên trở nên thanh tịnh hơn nhiều. Nhưng không có hắn chọc phá pha trò thì mọi người ngược lại cảm giác đường đi trống vắng thật không quen.
Ngày hôm sau đến được Thiên Trụ sơn thì xuống ngựa đi bộ. Vào núi chưa bao lâu bỗng nghe thấy phía trước truyền tới tiếng quát tháo. Cốc Chẩn hiều kỳ, liền nói:
- Ta đi xem xem.
Rồi theo tiếng động tìm đến, chuyển qua một cánh rừng thì chỉ thấy Diệp Phạm chặn trước một cửa động, tám tên thủ hạ đang chất gỗ chất củi trước cửa động. Diệp Phạm một tay chống eo, cười nhạt nói:
- Người trong động mà còn không ra thì cẩn thận Diệp mỗ đốt lửa đấy nhé.
Còn chưa dứt lời thì bỗng nghe trong động có một giọng trong trẻo cười nhạt nói:
- Họ Diệp kia, ngươi cũng được coi là Ngũ tôn của Đông Đảo ư? Không dám quang minh chính đại tấn công vào mà toàn sử dụng những thủ đoạn hạng ba.
- Tiên Bích, ngươi bớt nói những lời thừa đi. – Diệp Phạm cười nhạt nói – Chút bản lĩnh đó của ngươi có đánh nữa cũng chỉ đến thế thôi. “Loạn Thần”, “Tuyệt Trí” của cha ngươi đúng là lợi hại, nhưng ngươi chỉ học được năm phần. Diệp mỗ cẩn thận giữ thần khí thì ngươi làm được gì nào? Còn thuật “Hóa sinh” của yêu phụ Ôn Đại ngươi chưa học được, thuật “Khôn Nguyên” chỉ là thứ vớ vẩn. Nếu không phải ngươi may mắn, gặp được “Huyền Đồng”, “Quỷ Tị” của Thiên bộ, một đứa dùng “Đồng Trung kiếm”, một đứa dùng hơi thối chết tiệt gì đó…
Liền nghe trong động có một giọng lí nhí nói:
- Không phải hơi thối, là “Tán Phách hương”…
- Tên như rắm thối, thật ra chắc gì đã được như vậy. – Diệp Phạm ngạo nghễ nói - Nếu thật có thể hóa tán hồn phách của người ta thì sao lão tử đây vẫn mạnh khỏe chứ?
Lại nghe Tiên Bích lạnh nhạt nói:
- “Bất Lậu Hải Nhãn” phải đổi danh hiệu rồi đấy.
Diệp Phạm nói:
- Danh hiệu gì chứ?
Tiên Bích nói:
- Phải đổi là “Bất Lậu Hải Khẩu” (miệng biển không lọt) mới đúng, nếu không tại sao lại toàn khoe khoang miệng lưỡi, không dám vào tấn công?
- Sai rồi, sai rồi. – Trong động có một giọng ồm ồm nói – Phải đổi là “Bất Lậu Thí Nhãn” (mắt rắm không lọt), bụng hắn đầy rắm chó, toàn đánh ra bằng miệng…
Cốc Chẩn nghe tiếng thì hết sức vui mừng, thầm nghĩ: “Đó chẳng phải là Ngu huynh ư? Sao y lại ở đây?” Lại nghe Ngu Chiếu không ngừng thở hổn hển, hiển nhiên trung khí không đủ thì lòng bất giác ngạc nhiên.
Diệp Phạm chợt trầm mặt, lạnh nhạt nói:
- Ngu Chiếu, ta kính ngươi là một nhân vật đáng kể, vốn muốn cho ngươi được toàn thây, nhưng bây giờ chỉ trách ngươi tự mình không biết điều thôi.
Ngu Chiếu phì một tiếng, nói:
- Quả nhiên là miệng toàn đánh rắm. Có gan thì ngươi không được mượn sức đám người kia, chính đại quang minh thắng ta một trận xem. Nếu như vậy thì may ra Ngu mỗ còn kính trọng ngươi một chút.
Diệp Phạm ánh mắt âm trầm, chợt cao giọng nói:
- Châm lửa.
Đám tùy tùng liền châm lửa vào củi gỗ, khói bốc lên dày đặc. Diệp Phạm đánh vù vù mấy chưởng đẩy khói cuồn cuộn trôi vào động. Trong động truyền ra một trận ho húng rồi đột nhiên nhảy ra bốn bóng người. Diệp Phạm buông tiếng cười dài, song chưởng đẩy ngang, mấy luồng gió mạnh liền quét tới.
Bóng đỏ loáng lên, Tiên Bích vận thuật “Khôn Nguyên”, đất bùn dựng lên thế như trường kiếm đâm tới Diệp Phạm. Diệp Phạm phất tay áo, nội kình ào tới, “Thổ kiếm” vỡ vụn ra. Tiên Bích theo sau lao tới đánh soạt một chưởng về hướng Diệp Phạm. Chưởng thế của Diệp Phạm khẽ nhả ra định chống đỡ thì chưởng lực của Tiên Bích lại hơi rụt lại, nhanh như mèo lướt về bên phải rồi yêu kiều quát lớn:
- Lên.
Trước sau trái phải Diệp Phạm đất bùn theo lệnh nhảy dựng lên, như những bức tường từ bốn phía ép tới. Diệp Phạm biết trong đám bùn đất này có chứa “Chu Lưu Thổ kình” liên miên không ngừng, sinh ra không hết nên nếu bị bám vào thì khó mà thoát ra được, liền cười dài rồi phi thân nhảy lên, chưởng như sấm sét từ trên không đánh xuống.
Tiên Bích vận “Khôn Nguyên”, tường đất bốn phía thoáng chốc đã tụ vào, bùng một tiếng đã cuộn lại dày đặc như một mũi tên xô vào chưởng lực của Diệp Phạm. Tiên Bích mượn lực như gió lao ra.
Diệp Phạm ha ha cười, kình lực rút vào, từ “Thao Thiên thế” chuyển sang “Hãm Không lực”. Bùn đất đầy trời bị kình lực của hắn hút lại, đến lúc Diệp Phạm rơi xuống đất thì đã tụ thành một quả cầu đất tròn trịa to bốn thước. Diệp Phạm quát lớn một tiếng, đẩy quả cầu như gió lốc bắn về phía Tiên Bích.
Trong quả cầu đất có thêm “Hãm Không lực” của Diệp Phạm, trong lúc lăn đi không ngừng hút thêm bùn đất lá khô trên mặt đất, như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, khi đến trước mặt Tiên Bích thì đã to không dưới một trượng.
Tiên Bích không ngờ Diệp Phạm dùng ra kỳ chiêu như vậy, lập tức liên tục lùi lại rồi đồng thời thúc đẩy “Khôn Nguyên” kết thành tường đất. Không ngờ Diệp Phạm muốn khoe khoang, định dùng bùn đất đánh bại cao thủ Địa bộ để ngày sau trở thành câu chuyện được mọi người ca tụng trong võ lâm nên đã đẩy thêm “Qua Toàn kình” vào đó, khiến quả cầu đất lúc chạy ngang lúc chạy dọc, lúc thì quay tròn tại chỗ. Nhưng nơi nó chạy qua tiếng động như sấm, đất cát bay mù, tường đất do Tiên Bích dựng lên đụng phải nó liền bị cuốn đi mất. Tiên Bích mấy lần muốn dùng thần thông “Khôn Nguyên” để đánh vỡ quả cầu đất nhưng trong quả cầu kình lực rất mạnh, kết cấu vững chắc nên sao cũng không đánh vào được.
Trong năm loại thần thông của Đông Đảo thì các bộ của Tây Thành e ngại nhất chính là Kình Tức công vì môn võ công này so với “Chu Lưu Lục Hư công” thì cùng gốc mà khác nhánh, có rất nhiều chỗ giống nhau. Năm xưa “Tây Côn Luân” Lương Tiêu đến tạm trú ở đảo Linh Ngao, xây dựng lại Thiên Cơ cung rồi truyền cho em vợ là Hoa Kính Viên. Từ Hoa Kính Viên trở đi các đời tu luyện đều nhiều lần cải tiến, đến ngày hôm nay sự biến hóa kỳ ảo và uy lực của môn võ công đó còn hơn thời của Lương Tiêu. Nhưng vì không dễ tu luyện nên ở Đông Đảo người luyện thì nhiều mà người thành công lại ít. Nhưng sau khi luyện thành nội kình hết sức mạnh mẽ, biến hóa tùy theo ý muốn, thường có thể khắc chế được “Chu Lưu bát kình” của Tây Thành. Bát kình là gốc rễ thần thông của Tây Thành, một khi bị khống chế thì tất cả các kỹ năng kỳ diệu của Tây Thành liền bị suy giảm mạnh.
Vì vậy Diệp Phạm dựa vào môn thần thông đó lấy đất khống chế đất lại có thể áp chế được cả “Khôn Nguyên”. Qua lại một lúc, quả cầu đất lại to thêm gấp đôi, cao hơn hai trượng, trông như một tòa núi nhỏ nhưng lăn thì lại càng lúc càng nhanh, tạo ra từng trận gió lớn quét vào mặt Tiên Bích đau rát, chỉ có thể né tránh chứ không còn sức mà đánh lại.
Ngu Chiếu mặt vàng như nghệ, được Ninh Ngưng, Tô Văn Hương đỡ đứng xem, nhìn đến lúc này thì mày rậm cau lại lắc người một cái, Ninh, Tô hai người không tự chủ được bị đẩy lùi ra mấy thước.
Ngu Chiếu như say rượu, nghiêng phải ngả trái chầm chậm đi tới phía Diệp, Tiên hai người. Tám tên tùy tùng thấy vậy thì cầm vũ khí đồng loạt đánh tới. Ngu Chiếu hai tay tách ra, tay trái chụp một cây đàn tỳ bà, tay phải tóm chặt một ống sáo ngọc, rắc rắc hai tiếng đàn tỳ bà gãy nát, sáo ngọc vỡ vụn, hai thiếu nữ ngã lăn ra mặt trắng bệch không ngồi dậy được nữa.
Tay phải Ngu Chiếu vung ngang ra, tiếng tanh tanh vang lên, dây của hai cây đàn tranh đứt phụt, hơn mười cái dây đàn bị kình lực đẩy tách ra năm hướng rồi bắn vụt lại, quét trúng trán của năm kẻ nam nữ. Năm người đó không kịp kêu lên một tiếng đã ngất xỉu đi.
Ngu Chiếu thoáng chốc đã đánh bại bảy người, thân hình chợt chững lại, mặt nổi lên một luồng khí xanh đen. Tên thiếu niên còn lại vốn đã khiếp hãi định bỏ chạy, lúc này thấy vậy thì kinh hãi mừng rỡ vung kiếm đâm thẳng vào ngực Ngu Chiếu. Kiếm chưa đến người thì thân hình Ngu Chiếu bỗng nghiêng đi, trường kiếm xuyên qua dưới nách y. Ngu Chiếu hạ tay xuống kẹp chặt trường kiếm, tên thiếu niên đó rút không ra được liền vung quyền trái đấm vào ngực Ngu Chiếu. Không ngờ Ngu Chiếu nhướng mày lên, mắt như gương sáng, hét lớn một tiếng giống như sấm động vang trời nổ ngay bên tai tên thiếu niên đó. Đầu quyền của hắn dừng lại giữa chừng, hai mắt trợn tròn, thân thể co giật mấy cái rồi bỗng mềm nhũn ngã lăn ra, miệng sùi bọt mép trắng xóa.
Ngu Chiếu làm tên thiếu niên ngất đi rồi lại choáng váng một lúc. Y cầm thanh kiếm dưới nách chống cho vững thân mình rồi đưa mắt nhìn ra, không ngờ chỉ mới chốc lát đó mà Tiên Bích đã bị Diệp Phạm dồn tới dưới một vách núi, không thể tiến lùi được.
Ngu Chiếu hơi dựng lông mày, cao giọng nói:
- Diệp Phạm, lão tử còn chưa chết đâu. Ngươi bắt nạt đàn bà con gái thì có gì là hảo hán.
Diệp Phạm nghe tiếng thì dừng lại, quả cầu đất còn cách Tiên Bích không tới nửa thước. Tiên Bích lưng ép vào vách đá, mặt đỏ bừng bừng liên tục thở mạnh.
Diệp Phạm quay người lại, vỗ tay cười nói:
- Lôi Đế Tử vẫn là Lôi Đế Tử, đến bước này rồi mà vẫn chưa quy hàng, thật là bội phục.
Ngu Chiếu lại không thèm nhìn hắn mà cao giọng nói với Tiên Bích:
- Cô còn đứng đó làm gì? Còn không biến mau đi, lão tử nhìn cô liền cảm thấy bực mình.
Tiên Bích hơi nhăn mặt, hét lên:
- Đồ điên nhà anh lại phát điên gì thế.
Ngu Chiếu nói:
- Lão tử có tay có chân, cần gì cô quản tới? Huống gì đại trượng phu da ngựa bọc thây, mất mạng nơi chiến trường, chết về quyền cước người khác còn hơn là chết trong lòng đám đàn bà…
Tiên Bích tức giận đến mặt mũi trắng bệch, quát lớn:
- Toàn nói lời điên rồ.
- Lão tử điên thì đã sao. – Ngu Chiếu cười nhạt nói – Còn hơn cô lắm tình nhiều kẻ, ba lòng hai dạ…
Tiên Bích sững người ra, buột miệng nói:
- Anh… anh nói nhảm.
Ngu Chiếu lạnh nhạt nói:
- Cô tưởng ta không biết sao? Cô ba lòng hai dạ, ôm phải nép trái, lúc thì theo Tả Phi Khanh, lúc thì theo ta, quay hai người bọn ta mòng mòng còn cô thì đứng giữa hưởng lợi. Lão tử chẳng phải kẻ ngốc, sao không biết quỷ kế của cô chứ, chưa vạch trần ra toàn là nể mặt Địa Mẫu mà thôi.
Lời này của y rất quyết liệt, Tiên Bích vừa kinh hãi vừa tức giận, bất giác trợn tròn hai mắt, đôi mi dài cánh bướm giương ra rung động không ngớt.
Diệp Phạm thấy hai người tranh chấp nội bộ thì vui như xem kịch, chỉ cười cười khoanh tay đứng ngó. Lại thấy Tiên Bích mặt lúc đỏ lúc trắng, nói từng chữ một:
- Ngu Chiếu, điều anh vừa nói có thật không?
Ngu Chiếu nói:
- Còn giả được ư?
Tiên Bích phì một tiếng, nói:
- Anh tự cho mình là thông minh ư? Anh ngốc như lợn, có thể nghĩ ra được cái gì hay ho chứ? Hừ, anh định đuổi tôi đi để tự mình tìm cái chết có phải không?
Ngu Chiếu bị cô vạch trần âm mưu, lại thấy cô hung dữ trợn mắt nhìn qua như tóe lửa thì mặt nóng bừng lên, lớn tiếng nói:
- Cô mắng ai là ngu như lớn đấy?
Tiên Bích hừ một tiếng, mím môi trầm ngâm giây lát rồi chợt nói:
- Những câu nhảm nhí đó tôi đều nhớ ký rồi, đợi tôi xử lý xong tên họ Diệp này rồi sẽ tính sổ với anh…
Nói xong liền đánh vù một chưởng về phía Diệp Phạm.
Diệp Phạm nghiêng người, chuyển quả cầu đất chặn thế chưởng của Tiên Bích rồi thuận thế đẩy tới, quả cầu đất kéo theo một luồng gió mạnh ép thẳng tới trước. Tiên Bích vận chưởng cản lại, nhưng bị Diệp Phạm dùng “Qua Toàn kình” đẩy làm bước chân không vững phải nhảy chéo ra, đôi má trắng như tuyết như ngọc đỏ bừng lên, nhưng ánh mắt vẫn quật cường như cũ, yêu kiều quát lên rồi xoay người lại đánh ra mấy chưởng.
Ngu Chiếu thấy Tiên Bích không phòng thủ mà ngược lại phóng tay tấn công có ý muốn liều mạng thì lòng như lửa đốt, giậm chân định xông lên, nhưng thân thể lại mềm nhũn không có sức. Y vốn là người nóng tính, sao có thể chịu được sự giày vò đó, trong lúc nóng nảy liền ngoác miệng chửi bới. Nhưng lần này kẻ bị chửi lại là Diệp Phạm, đầu tiên chửi hắn cắp gà trộm chó, quen làm kẻ trộm, sau đó chửi hắn đánh bạc thua mất quần, chổng mông rêu rao trên phố. Lại nói hắn trông coi Ngục đảo giỏi nhất là thu nhận tội phạm nữ để thỏa dục vọng…
Diệp Phạm cho dù tính cách lạnh lùng nhưng có thân phận là đại cao thủ, làm việc gì cũng mở cờ gióng trống, chỉ sợ người đời không biết đến, còn những chuyện trộm cắp đánh bạc tất nhiên là không làm. Càng huống chi ba trăm năm nay Ngục đảo chưa từng nhận tội phạm nữ, đệ tử nữ của Đông Đảo phạm phải quy định trên đảo đều giam ở chỗ khác. Lời của Ngu Chiếu đều là vu oan cho người, có ý bôi nhọ. Nhưng hắn liếc mọi người thì hầu hết ánh mắt đều quái dị, nghiễm nhiên tin tới mấy phần, đặc biệt là Ninh Ngưng, Tô Văn Hương tính tình chân thật, hễ nghe là tin ngay nên người nào nhìn Diệp Phạm thì vẻ khinh bỉ cũng lộ hẳn ra ngoài mặt.
Diệp Phạm tức giận đến thất khiếu bốc khói, đột ngột quát lớn một tiếng rồi xoay tròn quả cầu đất đẩy lùi Tiên Bích, sau đó nội kình chợt đẩy thẳng ra, cục đất đó còn nhanh hơn mũi tên bắn thẳng về phía Ngu Chiếu.
Ngu Chiếu trăm mưu nghìn kế chính là muốn dụ lửa cháy về phía mình, thấy vậy thì kêu lên “Hay lắm” rồi ném bảo kiếm đi phấn khởi xông lên định dùng cứng chọi lại quả cầu đất. Không ngờ Tiên Bích ra tay sau mà đến trước, như một làn gió lướt tới kéo y ra hơn một trượng. Quả cầu đất lướt qua bên mình hai người làm nổi lên một trận gió mạnh. Ngu Chiếu chỉ cảm thấy tóc mây quét vào mặt thơm ngát, cho dù đang ở trong nguy hiểm vạn phần mà vẫn lòng vẫn không khỏi xao động như sóng nước, đối với những lời độc ác nói ra lúc nãy trở nên hối hận nặng nề.
Diệp Phạm ngoác miệng hú dài, rít lên như tiếng vượn hót, tay trái chặn “Đồng Trung kiếm” của Ninh Ngưng, tay phải nhặt hai cục đất vù vù ném trúng mũi Ninh, Tô hai người. Hai đại kiếp nô lập tức ngã lăn ra đất không đứng dậy được, trợn mắt nhìn Diệp Phạm hai tay lúc đẩy lúc kéo, cùng quả cầu đất biến thành một trận cuồng phong chạy như sao băng sấm sét, lăn đông húc tây ép cho Tiên, Ngu hai người hết sức thảm hại.
Lúc này bỗng nghe một tiếng hừ khẽ. Mọi người đưa mắt nhìn theo thì chỉ thấy xa xa cây cối rẽ mở rồi một người chui ra, không chỉ dáng vẻ khôi ngô nhàn hạ mà ánh mắt còn tươi cười tràn đầy sức sống, ấm áp ôn hòa.
Ngu Chiếu kinh hãi mừng rỡ, kêu lên:
- Chào huynh đệ.
Người kia cũng cười nói:
- Chào Ngu huynh.
Ánh mắt Diệp Phạm thì lại biến đổi, rít giọng nói:
- Cốc tiếu nhân, ngươi đến hay lắm, lão tử đang muốn tìm ngươi đây.
- Ta cũng vậy. – Cốc Chẩn cười nói – Diệp lão Phạm, kẻ sĩ ba ngày sau gặp lại đúng là đã khác hẳn rồi.
Diệp Phạm nói:
- Nói gì vậy?
Cốc Chẩn cười nói:
- Không ngờ ngoài “Kình Tức công” ngươi còn luyện được một môn thần công lợi hại nữa.
- Ta gọi nó là “thần công bọ hung lăn cứt”, không biết có đúng ý Diệp lão Phạm ngươi không?
Mọi người đều ngạc nhiên, rồi Tiên Bích là người đầu tiên hiểu ý, không nhịn được liền phá lên cười thành tiếng. Ngu Chiếu cũng ha ha cười lớn.
Thì ra bọ hung lăn cứt vốn là một loại côn trùng nhỏ, bản tính quái dị, thích đem cứt trâu ngựa cắt thành cục tròn rồi lăn đi lăn lại. Cử động lăn quả cầu đất của Diệp Phạm so với hành động của nó cũng gần giống, vì vậy Cốc Chẩn liền mượn để châm chọc.
Diệp Phạm mặt muốn phun máu vì tức giận, đột ngột hừ mạnh một tiếng. Ngu Chiếu tuy bị thương nặng nhưng kiến thức vẫn nhiều, thấy ánh mắt Diệp Phạm lấp lóe, rõ ràng có ý giết người thì lập tức kêu lên:
- Cốc Chẩn cẩn thận…
Còn chưa dứt lời, Diệp Phạm đã như quỷ mị nhẹ nhàng lướt tới, móc tay thành trảo chụp tới ngực Cốc Chẩn, có ý bắt sống Cốc Chẩn rồi tát cho hắn vài cái làm hắn gãy răng đổ máu để phát tiết sự tức giận trong lòng mình.
Trong suy nghĩ của Diệp Phạm thì Cốc Chẩn chỉ là loại thằng hề, giơ tay là bắt được chẳng cần tốn sức. Không ngờ một trảo chụp xuống thì thân mình Cốc Chẩn hơi cong lại rồi đột nhiên không thấy đâu nữa.