Thượng Chi Đầu

Chương 12: Mạng đều giao cho ngươi

39

Tiêu Hoài đi rất sớm, nhưng mà, cũng không chắc là hắn đi sớm, tại vì mấy ngày gần đây ta đều mơ mơ màng màng, không nhớ rõ canh giờ.

“Đèn này treo ở đâu thì được?”

Ta nhấc đèn lên, nhìn trái nhìn phải dọc hành lang.

“Hay là treo trên cửa viện đi, chủ nhân trước kia của nơi này cũng treo đèn, chỉ là sau khi chúng ta dọn đến không còn treo nữa.”

“Được.”

“Để ta làm, tỷ đừng động vào.”

Lộ Châu mang theo băng ghế nhỏ, giật lấy chiếc đèn trong tay ta, kiễng chân treo nó lên.

“Ngươi cẩn thận một chút, đừng để ngã.”

Ta ngửa đầu nhìn nàng, cứ như vậy, đầu càng ngày càng nặng, không tự chủ được mà ngã về phía sau hai bước, thiếu chút nữa ngã xuống.

“Tước nhi!” Lộ Châu vội vàng nhảy xuống đỡ lấy ta, “Tỷ không sao chứ?”

“...... Không sao.”

Ta xoa xoa đầu, ngẩng đầu nhìn Lộ Châu, không biết tại sao, đường nét của nàng trở nên rất mơ hồ, dần phân ra hai cái bóng, lắc qua lắc lại.

“Ngươi... Đừng lộn xộn…” Ta xoa gáy, trước mắt tối sầm, ngã vào trong ngực nàng.

“Tước nhi! Tỷ làm sao vậy? Hoa Sinh!”

Tiếng của Lộ Châu vẫn còn ở bên tai, ta nghe không rõ ràng, dưới chân nhẹ tênh, giống như bị người ta đưa lên giường, ta muốn mở mắt nhìn một chút, nhưng cả người lại giống như lâm vào một mảnh hỗn độn, làm thế nào cũng không nhúc nhích được.

Không biết đã qua bao lâu, cổ tay bỗng nhiên bị thứ gì đó lạnh lẽo đụng phải, ta từ trong mê man tỉnh lại, loáng thoáng nghe thấy một ít thanh âm.

“... Hôm nay cũng không mệt mỏi gì, đang yên đang lành...”

“Đừng lo lắng, để cho ta xem trước.”

Vị trí mạch trên cổ tay bị nhẹ nhàng ấn xuống, ta cố sức nâng mí mắt nặng nề lên, rốt cuộc cũng thấy rõ người trước mắt, là Dịch tiên sinh.

Hắn nheo mắt, nhíu mày.

“Tiên sinh... Ta có phải bị bệnh nan y hay không?”

“A, ngươi tỉnh rồi?” Hắn vẫn nhíu mày, lại chẩn đoán một lần nữa, “Chớ nóng vội, để ta xem lại.”

Một lát sau, hắn gật đầu, lông mày giãn ra, khẽ mỉm cười, “Hỉ mạch.”

Hai chữ nhẹ nhàng, lại giống như ngũ lôi oanh đỉnh, ta cứng đờ một hồi lâu, mới hỏi: “Ngươi... Ngươi không chẩn sai chứ?”

*Ngũ lôi oanh đỉnh: Năm tia chớp cùng đánh vào đầu, ý nói phải chịu sự đả kích vô cùng lớn.

“Hừ, người khác có thể sai, ta tuyệt đối sẽ không sai.”

Hắn bị ta nghi ngờ, rõ ràng có chút không vui, chỉ là không nói gì nữa, nghiêng người gọi Lộ Châu: “Lấy bút mực đến, ta viết một phương thuốc bổ thân.”

Ta vội vàng ngăn lại nói: “Không cần!”

Hắn có chút nghi hoặc.

“Không cần kê đơn thuốc gì, ta không yếu đuối như vậy.”

Nếu là Lộ Châu đi lấy thuốc, tin tức ta mang thai, không biết sẽ truyền vào tai bao nhiêu người.

Dịch tiên sinh chần chờ một chút, lắc đầu nói: “Cũng được, vậy ta sẽ không kê phương thuốc gì nữa, ngươi tĩnh dưỡng cẩn thận, chú ý đừng để người mệt mỏi.”

“Đa tạ, việc này, có thể giữ kín cho ta được hay không?”

Hắn dừng một chút, đeo rương thuốc, “Ta có thể cam đoan không cho người ngoài biết, nhưng người nên thông báo một tiếng, cũng sẽ không bỏ sót.”

Hắn là người của Tiêu Hoài, người nên thông báo, đương nhiên chính là Tiêu Hoài.

“Được.” Ta đa tạ hắn một lần nữa, bảo Lộ Châu đưa hắn ra ngoài, thất thần ngồi dậy.

Ta vậy mà lại mang thai hài tử của Tiêu Hoài? Ta sờ bụng, tim giống như bị ném vào chảo dầu nóng, bồn chồn không thôi.

Lộ Châu sau khi đưa lang trung trở về, đứng ở bên cạnh, cũng không biết hiện tại nên làm cái gì, hơn nửa ngày mới nhỏ giọng nói: “Tỷ làm sao vậy?”

Ta không trả lời nàng, chỉ là phiền não bất an, đứa trẻ này đến thật không khéo, ta đã buông bỏ tự do, khi ta quyết định cùng Tiêu Hoài xuống địa ngục, nó lại đột nhiên xuất hiện.

Đầu óc đau vô cùng, trong lòng ta rối bời.

Nên làm gì với đứa trẻ này đây? Sau này nên đối mặt với Tiêu Hoài như thế nào, đối mặt với Vân Thường đã c.h.ế.t như thế nào, đối mặt với chính mình như thế nào đây?

Thực sự không còn là vấn đề về thời gian nữa.

Trong lòng ta cứ vậy mà lo lắng cả nửa ngày, đến khi trời sắp tối, Tiêu Hoài vội vàng chạy về, trên khoé mắt và đuôi lông mày đều lộ ra vẻ mặt vui mừng.

“Tước nhi!”

Hắn đè nén giọng nói có chút run rẩy, chạm vào ta tay cực nhẹ, giống như sợ đụng hỏng, “Chúng ta, thật sự có hài tử sao?”

Ta nhìn ánh mắt sáng ngời của hắn, trong lòng nổi lên một ngọn lửa vô danh, Tiêu Hoài, chúng ta cuối cùng cũng bị buộc vào nhau, lần này ngươi hài lòng rồi chứ?

Ta đè xuống tất cả cảm xúc, rũ mắt gật đầu, “Có lẽ là thật.”

“Quá tốt rồi, quá tốt rồi. Chúng ta có hài tử rồi.”

Hắn bật cười, vừa tò mò vừa cẩn thận đặt tay lên bụng ta.

“Nàng nói xem, là nam hài hay nữ hài? Nên đặt tên là gì? Ý? Vừa rồi có phải nó vừa động đậy một chút hay không?”

Hắn rất ít khi ồn ào như vậy, ta nghe được liền tâm phiền ý loạn, miễn cưỡng cười cười, “Tiêu Hoài, hài tử mới hơn một tháng làm sao có thể động đậy được?”

“Cũng đúng, là ta quá kích động.” Hắn nhẹ nhàng sờ một chút, không biết nghĩ tới cái gì, khoé mắt hơi đỏ lên.

“Tước nhi,” Hắn ôm lấy ta, cúi đầu nói, “Ta rốt cuộc cũng có một gia đình rồi.”

Ta trầm mặc một lúc lâu, đẩy hắn, “Chàng đừng như vậy, ta hơi sợ.”

Hắn sững sờ trong chớp mắt, hỏi: “Nàng sợ cái gì?”

“Không biết... Ta chưa từng trải qua loại chuyện này, cũng không biết bây giờ nên làm cái gì, Tiêu Hoài, chàng buông ta ra trước đã.”

Hắn chần chờ buông tay ra, nhìn mắt ta hỏi: “Tước nhi, nàng không muốn sinh đứa trẻ này sao?”

Ta không có cách nào đáp lại hắn, trong lòng giống như là tích một ngọn lửa, dập không được, cũng không thể thổi bùng ra.

“Không phải, chỉ là ta đang mệt thôi.”

Hắn nhìn ta, đáy mắt thoáng hiện lên một tia khổ sở, sau một lát im lặng, hắn cầm tay ta, hỏi: “Tước nhi, nếu như chúng ta cùng nhau rời khỏi kinh thành, nàng sẽ nguyện ý giữ đứa nhỏ này lại, bắt đầu lại với ta từng chút không?”

Ta nghĩ ta đã nghe nhầm, hỏi lại: “Chàng nói cái gì?”

“Ta nói, ta đưa nàng đi, chúng ta đi nơi khác, đi bất cứ nơi nào nàng muốn đi, quên hết thảy, chúng ta an ổn sống qua ngày, được không?”

Ta giật mình, kinh ngạc hồi lâu, bỗng nhiên lại cảm thấy buồn cười, hắn, Tiêu Hoài, muốn buông hết thảy những nỗ lực trước giờ cùng ta cao chạy xa bay? Tính lừa ma quỷ hay sao?

“Chàng nguyện ý buông bỏ quyền thế, địa vị của chàng, nguyện ý bỏ cao quan hậu lộc, cùng ta trải qua cuộc sống vô danh? Tiêu Hoài, chàng đang đùa sao?”

*Cao quan hậu lộc: Chức vị cao, đãi ngộ tốt.

“Vì sao nàng lại cảm thấy ta đang nói đùa?” Hắn cau mày, ánh mắt đầy nghiêm nghị, “Tước nhi, ta nghiêm túc, cái gì ta cũng không quan tâm nữa, ta chỉ cần nàng, chỉ cần nàng và hài tử.”

Ta thất thần hồi lâu, gần như đều muốn tin, nhưng hắn là Tiêu Hoài, từ sau khi Vân Thường c.h.ế.t, ta lại không thể tin được bất cứ lời nào của hắn.

“Chàng để ta bình tĩnh một chút, ta còn chưa chuẩn bị tốt.” Ta đẩy hắn ra, trở lại nằm trong chăn, đắp kín mình, không muốn nghe thấy giọng nói của hắn.

“Tước nhi...”

Hắn ngồi thật lâu, tay chạm lên người ta, cuối cùng cũng không nói gì nữa, yên lặng dựa vào bên cạnh ta, cho đến khi ta ngủ thiếp đi.

Chuyện mang thai ta không nói cho người khác biết, nhưng bụng sẽ lớn lên từng ngày, sẽ không giấu được.

Cả ngày ta phiền não bất an, chỉ có ở Thiên Hương Các mới cảm thấy thanh tịnh hơn vài phần, nhìn Cố Nguyên Bùi và Nhược Nhược đùa giỡn, có thể tạm thời quên đi những chuyện phiền lòng kia.

“Tước nhi, tiếc là tỷ không thấy, đêm Nguyên Tiêu hôm đó, cẩu Nhược Nhược thiếu chút nữa thì đốt nhà!”

Nhược Nhược ngượng đến nỗi đỏ mặt, mắng: “Ngươi không được nói!”

Cố Nguyên Bùi cười khúc khích, “Vì sao ta không thể nói?! Ngươi muốn tự mình làm pháo hoa, phải không? Nói cái gì mà, ôi, có gì mà ta không làm được, kết quả thì sao? A ha, thiếu chút nữa nổ tung cả nhà, đốm lửa văng tung toé như pháo hoa!”

“Cố Nguyên Bùi!” Nhược Nhược liên tục đá, mắng hắn, “Nếu không phải do ngươi muốn bắn pháo hoa nhưng không mua được, ta sẽ làm đến mức tự mình làm sao?”

“Ta cũng không bảo ngươi tự làm nha!”



“Tước nhi, sao sắc mặt tỷ ủ rũ mãi thế?”

Cố Nguyên Bùi an tĩnh lại rồi ngồi ở bên cạnh ta, hỏi: “Có phải Tiêu Hoài lại khi dễ tỷ hay không?”

Ta không nói gì, hắn phẫn nộ bất bình nói: “Hừ, ông trời có mắt, tên khốn này đắc ý không được bao lâu đâu.”

“Ừm.” Ta thản nhiên đáp một tiếng, hỏi hắn, “Phía Tiêu Vô Kỳ có kế hoạch gì không?”

“Sư phụ sao? Không biết, gần đây hắn cũng không tìm ta, cũng không nói với ta cái gì.”

“A, đúng rồi!” Cố Nguyên Bùi chợt nói, “Đêm Nguyên Tiêu hôm đó ta đi tìm sư phụ, đã thấy tiểu Hoa Sinh nhà tỷ.”

“Ai? Hoa Sinh? Ở chỗ Tiêu Vô Kỳ?”

“A, không không không! Là gặp trên đường, hắn ngồi một mình bên bờ sông, khóc rất thương tâm, nhưng lúc ấy ta đang vội đi, cũng không đi hỏi xem hắn đã xảy ra chuyện gì.”

Đêm Nguyên Tiêu, ta nhớ rõ Lộ Châu nói hắn bưng một chén bánh trôi đi ra ngoài, ta còn tưởng rằng hắn đi tìm tên khuất cái trước kia ở cùng hắn.

Hắn nhớ nhà, nhớ Vân Thường sao? Trái tim ta thắt chặt, khuôn mặt phủ băng của Vân Thường, lại từ sâu trong trí nhớ chui ra.

“Tước nhi, tỷ làm sao vậy?”

“Ta... ta không sao... Nguyên Bùi, nói chuyện khác đi.”

Ta tự ôm lấy cánh tay, cố gắng không nghĩ lại, nhưng càng muốn quên, kí ức lại càng rõ ràng. Cố Nguyên Bùi nhận thấy ta có chút khác lạ, nhưng không dám hỏi sâu, vội vàng chuyển đề tài.

Ta cố gắng lắng nghe, nhưng tâm trí của ta không ngừng trôi đi, lần lượt đưa ta trở về buổi sáng lạnh lẽo đau lòng kia.

Cố Nguyên Bùi nói cái gì, một câu ta cũng không nhớ kỹ, lúc nghiền gia vị tay run lên, đầu ngón tay liền bị đè rách.

Cũng chỉ có đau đớn như vậy mới có thể tạm thời làm ta thoát ra khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn.

Ta xoa ngón tay, một mình trở về, thẫn thờ bước đi, không để ý đến những người xung quanh.

Khi đi qua một góc phố hẻo lánh, tiếng bước chân phía sau bỗng nhiên dồn dập.

Ta chợt sinh nghi, trong lòng có dự cảm không lành, vội vàng bước nhanh, chưa kịp đi được hai bước, góc phố phía trước đột nhiên xuất hiện một hán tử nhào tới phía ta, ta không kịp kêu lên, liền bị hắn dùng khăn tay che miệng mũi.

“Ưm!”

Mùi lạ xâm nhập vào phổi, một lát sau, một cơn choáng váng xông lên trán, trước mắt ta dần dần mơ hồ, cho đến khi chỉ còn một mảnh đen kịt.

Ai muốn hại ta? Trước khi thần trí còn chưa hoàn toàn tiêu tán, ta ngây ngô suy nghĩ, cố gắng muốn mở mắt ra, nhưng vô ích.

Ta sẽ c.h.ế.t sao? Cũng tốt, được giải thoát rồi.

40

“Làm sao bây giờ?”

“G.i.ế.t nàng không?”

“Bên trên còn chưa có chỉ thị...”

Từng mảnh âm thanh trôi vào tai, ta dần khôi phục lại thần trí.

Ta chưa c.h.ế.t, nhưng đây là đâu? Ta cử động, thân người bị trói chặt, trong miệng cũng bị bịt kín vải, đau vô cùng.

Mở mắt ra, sắc trời đã rất muộn, gian phòng trước mắt tối tăm, bừa bộn, một nửa chất đống tạp vật, một nửa là đống rơm rạ ta đang nằm, phòng nhỏ hẹp, trên mặt đất là ván gỗ, thỉnh thoảng có âm thanh từ phía dưới truyền đến, có thể là ta đang bị nhốt ở trong gác mái nào đó.

Cửa phòng khép hờ một nửa, có thể mơ hồ nhìn thấy một đoạn bầu trời bên ngoài.

Ta giãy giụa một chút, đá ngã một cái ghế hỏng bên chân, sau đó hai hán tử đẩy cửa vào, giẫm lên sàn nhà ọp ẹp, đứng quanh ta。

Bọn họ một người mặt đầy râu, bụng to tròn, người còn lại cao cao gầy gầy, thân mặc hắc y.

“Ưm...”

“Không được kêu!” Tên râu ria cúi đầu ra lệnh một tiếng, bóp cổ ta đè xuống.

“Ngươi đừng g.i.ế.t nàng!”

Hắc y nhân vội vàng ngăn cản, gỡ bàn tay thô ráp kia ra.

Tính tình hắn tốt hơn hẳn, nhẹ giọng thì thầm: “Ngươi đừng lên tiếng, bọn ta sẽ không làm gì ngươi.”

Ta vội vàng gật đầu, mặc dù vừa rồi rõ ràng đã nghe thấy bọn họ đang thảo luận có nên g.i.ế.t ta hay không.

Tên râu ria kia cười nhạo một tiếng, âm trầm nói: “Ta nói, hao tổn công sức như vậy thật sự không có ý nghĩa, vẫn nên g.i.ế.t nàng sạch sẽ, dù sao bên trên cũng không nói để nàng sống.”

“Đủ rồi, đừng động tí là muốn g.i.ế.t người.”

“Hắc hắc, thương hoa tiếc ngọc sao? Nha đầu này quả thực rất xinh đẹp, giữ lại cho ngươi và ta vui vẻ cũng không tệ.”

“Không cần mạng nữa sao? Ngươi có biết nàng là ai không?”

“Ta quan tâm nàng là ai làm gì, rơi vào trong tay ta chính là người của ta!”

Tên râu ria đưa tay sờ mặt ta, chỉ mới tới nửa đường, liền bị bẻ trở về, suýt nữa bị bẻ gãy.

“A! Ngươi làm gì vậy?!”

“Lão tứ, vẫn là câu nói kia, trước khi bên trên có lệnh, ngươi đừng nghĩ tới chuyện động đến nàng.”

“Được được, không động thì không động, ngươi buông ta ra được không?”

Hắc y nhân hừ lạnh một tiếng, xách tên râu ria đóng cửa đi ra ngoài.

Ta bàng hoàng ngồi một hồi lâu, mới nhìn xung quanh, đối diện có một cửa sổ, rất cao, nhưng nếu kê thứ gì đó trèo lên hẳn là có thể thoát ra ngoài.

Nếu có thể cởi được dây thừng, liền cược một ván.

Ta nhìn xung quanh, muốn tìm một cái gì đó để cắt dây thừng, tìm một hồi, chỉ tìm thấy nửa cái nồi bị gỉ sét trong góc, không biết nó có thể mài đứt được dây thừng hay không.

Rơm rạ dưới thân dễ phát ra tiếng động, ta cũng không dám manh động nên chỉ nhích qua từng chút từng chút một, cái nồi kia sớm đã hỏng rồi, đụng một chút mảnh vụn liền rơi xuống, ta miễn cưỡng tìm được một cạnh không quá gỉ, kiên nhẫn mài.

Khi trời tối, ngoài cửa mơ hồ truyền đến tiếng bước chân, ta vội vàng lăn trở về nằm giả vờ ngủ.

Cửa bị mở ra, hắc y nhân cầm ống lửa thò đầu vào nhìn qua một lượt, lại khoá cửa lại.

Ta chờ thật lâu, xác định hắn và tên râu ria kia đã sang phòng bên cạnh, mới bò trở lại tiếp tục mài.

Một mặt là dây thừng kia có chút thô, rất khó mài đứt, mặt khác, ta cũng không dám phát ra tiếng động quá lớn, chỉ có thể mài từng chút từng chút.

Hắc y nhân cùng tên râu ria ở phòng bên cạnh uống rượu, giọng nói lúc lớn lúc nhỏ, đến sau nửa đêm, hai người đều ngáy ngủ ngon lành.

Ta không dừng lại, cho đến khi trời sáng, cuối cùng dây thừng cũng đứt.

Ta thở phào nhẹ nhõm, kiệt sức gỡ dây thừng ra, mò về phía cửa sổ, cẩn thận di chuyển đến một cái ghế ba chân rồi đứng lên, đẩy một cái, tâm tình lại chìm xuống đáy vực.

Cửa sổ này bị bịt kín, hoàn toàn không thể đẩy ra được.

Ta tuyệt vọng nằm sấp bên tường một hồi lâu, cắn răng, lại kiễng chân nhìn ra ngoài, cũng may cửa sổ này vẫn chưa dán giấy, còn có thể nhìn thấy bên ngoài.

Phía dưới là một con hẻm nhỏ, đã bắt đầu có người qua lại.

Không thể ngồi chờ c.h.ế.t như vậy, phải nghĩ biện pháp cầu cứu mới được.

Ta lấy khăn tay trong ngực ra, cắn rách ngón tay viết “Ta ở trên gác mái”, ném xuống từ cửa sổ, sợ nó bị gió thổi bay, lại gỡ chiếc trâm bạch ngọc trên đầu quấn lại.

Chỉ hy vọng không bị người trói ta nhặt được.

Cửa phòng bên cạnh khẽ động, ta vội vàng nhảy xuống, buộc lại dây thừng lên người như bộ dáng trong trí nhớ, trở lại nằm trên đống rơm rạ.

Khoá cửa phòng được mở ra, hai hán tử cùng nhau bước vào.

Hắc y nhân liếc ta một cái, quay đầu lại nói với tên râu ria kia: “Ta nói lại lần nữa, bây giờ không được động đến nàng, chờ bên trên chỉ thị, ngươi muốn như thế nào cũng được.”

Tên râu ria không kiên nhẫn nói: “Biết rồi! Nói lắm, ngươi cứ yên tâm đi!”

Hắc y nhân kia sẽ đi đâu sao? Ta có chút lo lắng, hắn tuy cũng không phải là loại hiền lành tử tế gì, nhưng so với tên râu ria thì tốt hơn một chút.

“Ừm, ngươi phải canh chừng cẩn thận.”

Dặn dò đôi câu, tên râu ria mới đưa hắc y nhân đi ra ngoài.

Đã một ngày không uống qua một ngụm nước nào, ta đã có chút hoa mắt chóng mặt, miễn cưỡng chống đỡ chính mình để không gục xuống.

Qua hồi lâu, tới gần trưa, tên râu ria mở cửa đi vào, hèn mọn ngồi xổm trước mặt ta, vuốt cằm nói: “Tiểu mỹ nhân, đói bụng một ngày rồi, có muốn ăn gì hay không?”

Không biết hắn đang có ý gì, ta gắt gao nhìn chằm chằm hắn không nói lời nào, cảnh giác hành động của hắn.

“Chỉ cần ngươi làm cho ta vui vẻ một chút, ta liền thả ngươi, thế nào?”

Hắn giống như dỗ dành kẻ ngốc, tiến lại gần, mang theo một cỗ mùi chua hôi đã mấy ngày không tắm rửa.

Ta theo bản năng lui về phía sau, chân đụng phải một đoạn gậy, ta quyết định, nếu hắn lại tới, ta liền nhặt cây gậy này đập hắn.

“Tiểu mỹ nhân, đừng sợ mà!”

Hắn xoa xoa tay, cười với vẻ mặt d.â.m đãng.

“Tứ ca!”

Dưới lầu đột nhiên truyền đến tiếng kêu của một người, tên râu ria dừng lại, cất một tiếng.

“Mẹ nó, phiền muốn c.h.ế.t!”

Hắn đen mặt, hừ hừ mở cửa, đột nhiên bị người ta đá một cước ngã xuống đất.

Ta vội ngẩng đầu, liền nhìn thấy Tiêu Hoài với sắc mặt xanh mét.

“Tước nhi!” Hắn nhìn về phía ta, tên râu ria kia đã bò lên, xách đao nhào về phía hắn.

Hắn nghiêng người một cái, tránh được đao của tên râu ria, sau đó thuận thế đè đầu hắn lại, hung hăng đập vào cột trụ.

Mãnh hán gần hai trăm cân không hề chống đỡ nổi, đụng vào cột trụ một tiếng giòn tan, không biết là tiếng từ thân gỗ hay là hộp sọ của chính mình.

Hai mắt hắn trợn tròn, vô lực trượt xuống, sau đầu kéo ra một vết máu thật dài.

Ta buông lỏng dây thừng, cố hết sức rút vải ra khỏi miệng, xoa cằm đau nhức, mơ hồ kêu một tiếng: “Tiêu Hoài...”

“Ta đến muộn.”

Hắn vừa định đi tới, ngoài cửa đột nhiên vang lên một trận tiếng bước chân dồn dập.

Một mũi tên bắn vào, sượt qua lọn tóc của hắn, đâm thẳng vào chân ta.

Hắn quay đầu lại, sửng sốt một chút, không thể tin hỏi một câu: “Điện hạ?”

Người mang theo nỏ chậm rãi bước vào, ánh mắt lạnh lùng. Hắn mặc một thân hắc kim bào, khí chất hoa quý, không cần đoán liền biết, đây chính là đương kim thái tử.

“Tiêu Hoài, nếu ngươi không đến, có lẽ ta sẽ thả nàng ra, nhưng ngươi đã tìm tới, thì ta nhất định phải g.i.ế.t nàng.”

Thần sắc của Tiêu Hoài rất nhanh đã khôi phục như thường, hỏi: “Tại sao điện hạ muốn làm khó nàng?”

“Tại sao?” Thái tử hừ lạnh nói, “Lúc trước ta nghĩ ngươi chỉ muốn chơi đùa, không định can thiệp, hiện giờ ngươi lại muốn mang theo nàng rời đi, xem ra, nữ nhân này là không thể giữ lại.”

Hắn nhấc nỏ nhắm ngay vào ta, Tiêu Hoài nhanh chóng vọt tới, bắt lấy thân nỏ nói: “Nếu điện hạ muốn mạng của nàng, thì hãy bước qua xác ta trước.”

Thái tử nổi giận, “Tiêu Hoài! Đừng quên mạng ngươi là của ta! Là ta đã cứu ngươi, là ta mang ngươi trở về kinh thành, lúc trước ngươi còn thề muốn lấy mạng phò tá ta, hiện giờ lại muốn lấy mạng của mình đổi cho một nữ nhân khác?”

“Điện hạ, ta sẽ phò tá người, cho dù là bỏ mạng, nhưng ta cũng không thể để mặc nàng.”

“Không thể bỏ mặc nàng? Ha, ta ngược lại muốn nhìn xem, ngươi chọn nàng hay là chọn ta?”

Hai mắt thái tử đỏ tươi, một lát sau, rút nỏ lại, nhắm ta bắn tên tới, Tiêu Hoài giơ tay đẩy một cái, mũi tên kia liền lệch, đâm vào tường phía sau ta.

Nhưng mà mũi tên này chỉ là đánh lạc hướng, thừa dịp Tiêu Hoài nghiêng người, thái tử luồn người tới, rút chuỷ thủ bên hông ra đâm mạnh về phía ta.

“Tước nhi!”

Tiêu Hoài xoay người nhào tới, rõ ràng có vô số biện pháp né tránh đao của thái tử, nhưng hắn lại lựa chọn che chắn trước người ta, tùy ý để thanh đao kia đâm vào ngực.

“Tiêu Hoài!” Thái tử kinh hô thu hồi lại lực, nhưng đã không kịp, đao kia đâm vào, gần như muốn đâm thủng hắn.

Ta nghe thấy Tiêu Hoài kêu lên một tiếng đau đớn, ôm ngực, vẫn chắn trước mặt ta.

“Cầu điện hạ, tha cho nàng...”

“Tiêu Hoài!” Cả người thái tử run rẩy, trong hốc mắt rưng rưng như sắp khóc.

“Ngươi... ngươi còn chặn đao cho nàng? Thật sự không cần mạng nữa?! Ngươi quên những gì ngươi đã nói năm đó rồi sao? Ngươi muốn nâng đỡ ta lên làm hoàng đế, ngươi muốn dưới một người trên vạn người, muốn quyền thế ngập trời, muốn đem tất cả những người từng khinh thường ngươi giẫm dưới chân! Ngươi bây giờ, lại chỉ vì một nữ nhân, muốn đem hết thảy vứt bỏ mà không để ý sao?”

“Điện hạ, ta không quên. Nhưng ta, không thể...”

Thanh âm của hắn dần dần yếu ớt, thân thể cũng có chút không chịu nổi, ta vội vàng đưa tay đỡ lấy hắn.

Thái tử cũng luống cuống, nhanh chóng hô người ngoài cửa: “Còn không mau đi gọi lang trung!”

Nói xong hắn liền đẩy ta ra, luống cuống tay chân đè lại vết thương của Tiêu Hoài.

“Tiêu Hoài, ngươi thật là đáng c.h.ế.t, ngươi nhìn xem hiện tại ngươi trông như thế nào! Ngươi bị một nữ nhân mê hoặc đến thần hồn điên đảo, có khác gì với người cha đoản mệnh kia của ngươi? Ngươi không phải là khinh thường hắn nhất sao? Ngươi bây giờ, lại đi theo vết xe đổ của hắn!”

“Ta... cam tâm tình nguyện...”