“Khi đó nhà ta có một cửa hàng bị ma ám, mời rất nhiều thầy tu đạo sĩ đến hóa giải cũng không được, lão thái gia nhà ta sau khi trở về đã treo bức tranh trong cửa hàng, sau đó không có chuyện gì xảy ra nữa.”
Lữ Đại nói: “Chàng đưa tranh cho ta, không sợ nữ quỷ đến tìm chàng sao?”
“Ta là nam nhân, không sao cả, ta còn có Phật châu mà sư trụ trì chùa Linh Ẩn đã làm phép.” Giang Bình cầm lấy một quả trứng gà đã luộc chín, bóc vỏ rồi đưa cho Lữ Đại.
Lữ Đại biết Phật châu khai quang kia chỉ là gạt người, tối hôm qua nàng tận mắt nhìn thấy nữ quỷ kia bước một chân vào phòng hắn. Hắn tặng đồ tốt cho nàng bởi vì hắn quan tâm nàng hơn cả bản thân, không, phải là an nguy của Lỗ tiểu thư mới đúng.
Lữ Đại cắn một miếng trứng gà, cảm động thay cho Lỗ tiểu thư.
Không đến một ngày sau đã tới bến tàu Kim Lăng, lúc thuyền cập bờ, Giang Bình và Lữ Đại ngồi trên hai cỗ kiệu, người hầu mang theo mấy túi hành lý quanh co khúc khuỷu đi đến một căn nhà ở phố Bình Sự.
Tòa nhà này mua từ tay một gã quan viên của Công bộ, có giá chín trăm lượng, ba cửa vào, ba cửa ra, cũng không quá lớn, hai gã sai vặt đã sớm kêu người quét dọn từ trong ra ngoài sạch sẽ. Giang Bình dẫn theo Lữ Đại đi xem một vòng, giường bạt bộ, bàn bát tiên, ghế hoa hồng, đồ dùng đầy đủ.
“Tiểu thư cảm thấy nơi này thế nào?”
“Rất tốt.”
Hai người đi đến hậu viện, trong vườn có một cái hồ, nước hồ trong vắt, mấy con cá chép nhiều màu sặc sỡ đang tung tăng bơi lội. Bên cạnh hồ trồng hai cây ngô đồng, lúc này nở đầy hoa màu tím nhạt.
Lữ Đại bay càng lúc càng cao, chiếc váy lụa trắng điểm chỉ bạc cũng bay phấp phới, lộ ra quần lụa đỏ thẫm bắt mắt, hai chiếc giày thêu nhỏ giống như nhụy hoa, cả người nàng tựa như một đóa hoa bách hợp nở rộ, cảnh đẹp lòng vui.
Người hầu đang chuyển đồ xung quanh không khỏi ngừng lại động tác để ngắm nhìn, nàng cố ý khoe khoang đứng lên tấm gỗ, bay thẳng lên giống như Hằng Nga lên cung trăng, đổi lại từng tràng vỗ tay cổ vũ của mọi người.
Lữ Đại càng cười rộ lên, cảm giác được người khác quan tâm như vậy thật tốt, trước đây không phải Lữ Minh Hồ không để tâm tới nàng, chỉ là sự quan tâm của y và Giang Bình không giống nhau. Y sẽ không vì nàng mà khẩn trương lo lắng, bởi vì vị thần cao cao tại thượng luôn nhìn chúng sinh bằng ánh mắt thong dong điềm tĩnh.
Xích đu dừng lại, Lữ Đại đứng trên lảo đảo nhào vào lòng Giang Bình. Khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi của nàng phiếm hồng, cơ thể toát ra mùi hương khiến người ta muốn đến gần. Hai tay Giang Bình ôm lấy vòng eo như dương liễu của nàng, bốn mắt chạm nhau, trong mắt hắn có hai tia sáng đang nhảy múa.
Người hầu ngươi kéo ta ta kéo ngươi bỗng chốc tản ra như ong vỡ tổ. Lữ Đại rũ mi mắt, mím môi. Giang Bình lại gần chạm nhẹ một cái, còn chưa nếm được tư vị gì đã kinh tâm động phách.
Tiểu Hỉ Thước cúi đầu thấp hơn, thi triển pháp lực, trên mặt nổi lên một rặng mây hồng.
Giang Bình vuốt tóc mai của nàng, cười nói: “Mấy ngày nữa thu dọn xong ta sẽ gọi thợ may đến làm xiêm y, mùng Tám tháng Năm Âm lịch là ngày tốt, thích hợp thành thân, ý tiểu thư thế nào?”
Lữ Đại nghe ra ý tứ của hắn là đợi thành thân xong mới hành sự, nàng bèn ậm ừ cho qua, nghĩ bụng đã ‘bỏ nhà theo trai’ rồi mà còn lễ nghi gì nữa, đúng là cởi quần đánh rắm.
Sau bữa cơm tối, người hầu đã sắp xếp rèm ở sương phòng tầng hai xong xuôi, màn trướng gối khâm đều mang từ Hàng Châu đến, để hai người nghỉ ngơi.
Hôm sau Giang Bình gọi người tới, mua hai nha hoàn hầu hạ Lữ Đại, một người mười lăm tuổi tên là Hoa Miên, vẻ ngoài chỉnh chu có vài phần hoạt bát, một người mười ba tuổi tên là Trúc Thanh, so với Hoa Miên thì ngây thơ một chút.
Lữ Đại không có việc gì làm lại lôi kéo các nàng đi đá cầu, chơi xích đu, hái hoa quả, hoặc muốn Giang Bình đưa nàng ra ngoài chơi. Giang Bình dần dần phát hiện ra Lỗ tiểu thư chẳng những to gan mà còn rất hoạt bát hiếu động, không hề giống với các tiểu thư khuê nhà khác.
Có lẽ là do phu thê Lỗ tri phủ dung túng cưng chiều nên mới như vậy, Giang Bình không thất vọng, ngược lại còn có phần vui mừng. Hắn cũng là người thích chơi đùa, cưới kiều thê cùng chung chí hướng, tương lai du sơn ngoạn thủy cùng nhau chẳng phải sẽ sung sướng giống như thần tiên sao?
Hôm nay hỉ phục và khăn hỉ đặt thêu đã đưa tới, Lữ Đại ăn mặc chỉnh tề rồi soi gương ngắm nhìn, lại thấy mình đâu có chỗ nào giống chim hỉ thước mà rõ ràng là phượng hoàng, từ đầu đến chân hào quang kiều diễm, lóa mắt người nhìn.
Hoa Miên và Trúc Thanh ngồi xổm trên đất thay nàng chỉnh lại vạt áo, hai người thợ may chỉnh tay áo, họ cùng cười nói: “Hỉ phục này tốn hết mười cân chỉ vàng, chất liệu đều là loại thượng hạng, chúng ta làm hỉ phục hơn mười năm nay nhưng chưa từng thấy qua tân nương tử nào xinh đẹp như vậy!”
Lữ Đại vuốt v e hình thêu tinh xảo trên áo, thích thú vô cùng, ước gì có thể mặc luôn đi ngủ.
Hoa Miên thấy dáng vẻ yêu thích không nỡ buông tay của nàng thì cười nói: “Tiểu thư, xiêm y này rất nặng, mặc không tiện, lát nữa còn phải dùng bữa, người đừng làm bẩn, cởi ra thôi.” Khuyên mãi nàng mới chịu thay đồ.
Giang Bình bước vào, hỏi: “Xiêm y có vừa không? Nếu nàng không hài lòng thì cứ bảo họ đem sửa lại.”
Lữ Đại rũ mắt cười, dịu dàng đáp: “Bảo vật vô giá dễ tìm nhưng tìm được người như ý lại rất khó, ta cũng không có ấm ức gì cả.”
Lỗ tiểu thư chân chính sẽ không chịu ấm ức thế này, mà nỗi ấm ức của Lữ Đại là đến từ một người khác. Giang Bình chẳng hay biết gì nghe nàng nói vậy thì càng thêm áy náy, quyết tâm đối tốt với nàng gấp bội.
Tối hôm sau, hai nha hoàn đi ra ngoài, Lữ Đại ngồi trước bàn trang điểm mân mê mũ phượng khảm đầy trân châu kia, nhịn không được lại mặc hỉ phục rồi nhìn gương cười vui vẻ, bỗng nhiên Lữ Minh Hồ mặc đào bào trắng xuất hiện trong gương.
Lữ Minh Hồ gật đầu, đưa mắt đánh giá túi da giả của nàng, gương mặt như phù dung, hỉ phục như lửa đốt, hai thứ tôn lên nhau, quả thực là hoa kiều nguyệt diễm. Nhìn nàng thế này không quá giống một nha đầu, mà là một nữ nhân.
Lữ Đại lắc lư đi tới trước mặt y, ngẩng đầu nhìn y rồi nói với vẻ quyến rũ: “Nhìn ta như vậy có đẹp không?”
Lữ Minh Hồ duỗi ngón trỏ điểm vào ấn đường nàng, phá bỏ thuật dịch dung của nàng, nhàn nhạt nói: “Chơi đủ rồi, theo ta về thôi.”
Lữ Đại bĩu môi: “Ta còn chưa thành thân với Giang Bình, không muốn về.”
Hóa ra chuyện gì y cũng biết, Lữ Đại liếc y một cái, hất cằm nói: “Vậy thì sao, hắn chẳng qua chỉ thích gương mặt của Lỗ tiểu thư, ta thì thích sắc đẹp của hắn, chúng ta mỗi người đều có thứ mình muốn, chẳng phải vẹn toàn đôi bên sao!”
“Chuyện đại sự không phải trò đùa, Lữ Đại, ngươi nghĩ quá đơn giản.” Lữ Minh Hồ vung tay, thu nàng vào trong tay áo.
Hỉ phục rơi trên mặt đất, Lữ Minh Hồ nhặt lên đặt lại trên giá, để lại một phong thư và một hộp vàng rồi cầm ngự kiếm rời đi.
“Ta không trở về, ta phải gả cho Giang Bình, Lữ Minh Hồ, thả ta ra ngoài!”
Lữ Đại ở trong tay áo tối om mềm nhũn lăn lộn, la lối khóc lóc.
Lữ Minh Hồ không hề dao động, nàng lại rên rỉ: “Ai da, bụng của ta đau quá, Minh Hồ, liệu có khả năng ta đã mang thai hài tử của Giang Bình rồi không? Ngài mau giúp ta kiểm tra đi!”
Nàng và Giang Bình còn chưa viên phòng, hài tử ở đâu ra? Cái cớ này bịa ra cũng quá sứt sẹo. Lữ Minh Hồ vỗ vỗ ống tay áo, nói: “Ngươi cố chịu đựng một chút, đến Lư Sơn ta sẽ kiểm tra.”
Lữ Đại tức giận đến cực điểm: “Ngài là đại nam tử mà lại đi bắt nạt một Tiểu Hỉ Thước như ta, ỷ mạnh hiếp yếu, không có lương tâm!” Nàng khóc một trận, mắng một trận, sau một lúc lâu mới an tĩnh lại.
Lữ Minh Hồ đoán, có lẽ ở trong mắt nàng Giang Bình chỉ như một món đồ chơi nhỏ lấp lánh, mới mẻ thú vị, nàng không trộm được đương nhiên sẽ không cam lòng, qua một thời gian nữa sẽ ổn thôi.
Chợt nghe nàng nói: “Lữ Minh Hồ, ta muốn tỷ thí với ngài, nếu ta thắng thì ngài phải thả ta đi, thế nào?”