Tân Nguyên mất công điều chỉnh tư thế cả nửa ngày thì có chút bực mình, cũng chìa tay nhéo nhéo tai gấu trúc trên áo Du Thất Đồng.
"Anh bận việc xong rồi à." Thùng sơn tinh nhỏ ưỡn ưỡn ngực để cho Tân Nguyên thuận tay nắm một chút, cực kỳ phối hợp, đáng yêu đến nỗi Tân Nguyên muốn hôn chụt cậu một phát.
"Ừ, cậu nhìn xem như này có đẹp không?" Tân Nguyên nghĩ rằng thẩm mỹ của hai cha con không khác nhau lắm, đứa con đồng tình thì lão cha căn bản cũng sẽ đồng tình thôi.
"Ừm, cảm giác màu sắc vẫn chưa đủ tươi." Thùng sơn tinh nhỏ nghiêm túc nhìn bản phác thảo trên máy tính bảng của Tân Nguyên, nếu màu xanh lục có thể tuơi thêm chút nữa thì sẽ có vẻ có sức sống hơn.
Tân Nguyên thấy Du Thất Đồng chỉ vào màu xanh khổng tước mà mình vất vả điều chỉnh, nói không đủ tươi sáng thì trong tâm có chút chán nản.
"Chẳng lẽ màu lục bảo trông đẹp hơn sao?"
"Đúng vậy nha...." Nhìn thấy vẻ mặt của Tân Nguyên, thùng sơn tinh nhỏ nuốt lời mình định nói lại, "Màu xanh lục giống màu thùng rác cũng đẹp lắm, rất bảo vệ môi trường, anh đừng tức giận, tôi không nói nữa đâu."
Màu xanh lục giống màu thùng rác! Tân Nguyên cảm thấy thẩm mỹ của mình đã bị vấy bẩn, hắn nhanh nhẹn vẽ hình một cái thùng rác trên máy tính bảng, còn chẳng thèm pha màu dần mà lại trực tiếp chọn một màu rồi dùng thùng sơn đổ lên.
"Cậu nhìn đi, đây mới là màu thùng rác, màu kia của tôi là màu xanh khổng tước."
Thùng sơn tinh nhỏ thấy Tân Nguyên dùng chức năng thùng sơn thì cảm thấy rất vui vẻ, nghiêm túc so sánh màu xanh lục trên hình thùng rác với cái màu gọi là xanh khổng tước.
"Hình như thật sự không giống nhau, màu xanh khổng tước của anh trông càng đẹp hơn." Thùng sơn tinh nhỏ cười đến mặt mày cong cong, nhìn Tân Nguyên hoàn toàn không có cách nào tức giận với cậu, cả người cười khúc khích như quả bóng bị xì hơi rồi mềm nhũn xuống.
Tân Nguyên nghĩ nghĩ, lấy một bản phác thảo nháp ra đưa cho thùng sơn: " Cậu phối màu dựa theo sở thích của mình đi." Dù sao bản thân thấy đẹp cũng vô dụng, ba ba bên A mới là người định đoạt, hắn muốn tham khảo thẩm mỹ bên A của Du Thất Đồng một chút.
"Ừm, được thôi." Thùng sơn tinh nhận máy tính bảng trong tay Tân Nguyên, bàn tay nhỏ trắng trắng mềm mềm cầm bút cảm ứng dứt khoát di chuyển về phía công cụ thùng sơn. Tân Nguyên nhìn nhiều màu sắc sặc sỡ xuất hiện trên màn hình, uống một ngụm nước an ủi.
"Có đẹp không?" Thùng sơn tinh phấn khởi nhìn Tân Nguyên, đây là lần đầu tiên cậu sáng tạo. Vốn dĩ lúc ngồi xổm ở góc tường nhìn người ta sơn tường, thùng sơn tinh cũng thấy hâm mộ, bây giờ bản thân cũng có cơ hội sơn đồ vật này nọ, cậu cảm thấy rất vui vẻ.
Lúm đồng tiền trên gương mặt như chứa rượu ngọt của Du Thất Đồng khiến Tân Nguyên yên lặng nuốt xuống một số lời ác độc chuẩn bị nói ra. Nếu trước mặt là một thực tập sinh, nhất định hắn sẽ khuyên đối phương rời khỏi ngành thiết kế mà không dùng đến một chữ thô tục.
Quần áo của mấy bác gái nhảy quảng trường trông còn nhã nhặn hơn so với kiểu phối màu này! Nhưng mà, trước mặt lại là tiểu yêu tinh có gu thẩm mỹ kỳ dị nha, Tân Nguyên có thể làm sao bây giờ, hắn chỉ có thể nói:
"Chúng ta gửi cho ba cậu, để cho ông ấy nhìn thử đi."
"Ông ấy không phải ba ba của tôi nhá." Thùng sơn tinh nhỏ không biết Tân Nguyên hiểu lầm cái gì, nhưng cậu thật sự không có ba ba.
Tân Nguyên cúi đầu gửi email không chú ý tới vẻ mặt của Du Thất Đồng, chỉ nghĩ đó là lời nói khi tức giận của cậu nên cũng không để ý, ngoài miệng lại không để tâm đáp lời: "Được, ông ấy không phải ba của cậu, tôi biết rồi."
Người nhận: Du Phát Tài
Nội dung thư: [Đính kèm] Bản phác thảo thiết kế poster trang sức
Du tổng, chỗ này của tôi có hai phương án phối màu, ngài thử nhìn xem mình thích cái nào hơn.
Tân Nguyên gửi cả bản phối màu của Du Thất Đồng và của mình cho Du Phát Tài.
Chỉ chốc lát sau, Tân Nguyên nhận được thư trả lời từ Du Phát Tài.
Người gửi: Du Phát Tài
Nội dung thư: Dùng phương án phối màu thứ nhất đi, cái thứ hai... quá khoa trương.
Tân Nguyên hiếm khi trao đổi với Du Phát Tài thuận lợi như vậy, hắn cảm tạ Du Thất Đồng thoạt nhìn đang ngoan ngoãn ngồi cạnh mình, hình như hắn đã biết cách ứng phó với thẩm mỹ độc đáo của bên A rồi.
"Du Thất Đồng, cậu có muốn đến làm việc ở phòng làm việc của tôi không?" Tân Nguyên hỏi.
Câu hỏi của Tân Nguyên khiến thùng sơn tinh nhỏ thấy rất vui. Xem ra bức tranh thật sự rất tốt, Tân Nguyên cũng không nhịn được muốn tìm mình thiết kế nha!
Nhưng mà....Thùng sơn tinh nhỏ nghĩ, hai ngày sau mình sẽ đi về nhà máy tái chế, chỉ sợ không giúp Tân Nguyên được lâu lắm. Cậu chỉ có thể tiếc nuối lắc đầu: "Tôi không thể ở lại quá lâu, nhưng mà hai ngày này thì có thể!"
Sau khi Tân Nguyên nhất thời kích động nói ra khỏi miệng thì cũng hối hận, dù sao lúc trước hắn chính là vì thích làm việc một mình nên mới mở phòng làm việc, giờ lại tuyển thêm một người thì chẳng phải là trái ngược với ý tưởng lúc trước của hắn sao.