Thùng sơn tinh nhỏ cẩn thận gói hai trăm đồng còn lại bằng một bao giấy trắng rồi bỏ vào túi áo trước ngực. Trang phục hôm nay là một cái áo phông in hình chuột hamster.
Túi áo phía trước vừa vặn là cái mặt của chuột hamster, nhét một cái phong bì vào khiến hai góc nhọn chồi lên, giống như một chú hamster ăn phồng cả má.
Thùng sơn tinh nhỏ đã kiếm đủ tiền vui vẻ đặt hàng rồi chọn trả tiền sau khi giao hàng. Tuy rằng vẫn chưa đủ để báo đáp nhưng mà mình ở lại cũng đã lâu, ngày mai nên rời đi rồi.
Ngồi ở trên ghế nhìn quanh phòng cho khách, thùng sơn tinh nhỏ không hiểu sao lại có chút không nỡ. Căn phòng này tuy rằng chỉ có ba màu trắng đen xám, màu sắc cũng không sáng sủa chút nào, nhưng mà đây là căn phòng đầu tiên mà thùng sơn tinh nhỏ ở, cậu cảm thấy rất luyến tiếc.
"Tạm biệt đèn bàn nhỏ nha ~ hy vọng lần sau tớ sẽ có cơ hội làm một cái chụp đèn, tuy rằng không thể sáng lên nhưng mà lại có thể giữ ánh sáng, siêu sáng luôn!"
Thùng sơn tinh nhỏ vỗ vỗ chụp đèn bằng kim loại, cùng là kim loại với nhau, công năng lại hoàn toàn khác nhau nha.
Sau đó là chăn và giường, thùng sơn tinh nhỏ chôn người vào trong chăn, ôm chăn lăn qua lăn lại.
"Cảm ơn giường và chăn, tớ đã ngủ rất là thoải mái."
Thùng sơn tinh ngã năm lên trên giường cảm thấy muốn làm một cái thùng bỏ đi, không muốn dậy một chút nào.
Không được.
Thùng sơn tinh nhỏ khó khăn ngồi dậy, chỉ mua một cái cốc giữ nhiệt thì quá thiếu thành ý.
Cậu lấy vài cái bút ra từ ống đựng bút, bắt đầu vẽ lên gói tiền màu trắng.
Tiền này hình như có chỗ nào đó không đúng.
Thùng sơn nhỏ cũng không nghĩ nhiều, cầm bút màu rực rỡ tô tô vẽ vẽ, phấn đấu đến tận khuya.
Ngày hôm sau, thùng sơn nhỏ hồi hộp cầm tờ giấy được gấp lại thành phong bì trong tay.
Thấy Du Thất Đồng tựa hồ có chút mất tự nhiên, Tân Nguyên không nhịn được bày ra tư thế đoan chính, để ý lại cổ áo và nếp áo của mình. Hắn nhìn tờ giấy trong tay Du Thất Đồng, có khi nào là thư tình không nhỉ?
Tân Nguyên nghĩ lát nữa mình nên lạnh lùng dùng một tay nhận thư tình, hay là nghiêm chỉnh dùng hai tay để nhận nhỉ. Không đợi hắn đưa ra quyết định, thùng sơn tinh nhỏ đã cung kính cúi đầu trao thư cảm tạ cho Tân Nguyên.
Cảm thấy lễ tạ ơn của mình có chút đơn giản quá, thùng sơn tinh nhỏ ngại nhìn Tân Nguyên, chỉ có thể cúi đầu nhìn sàn nhà lát gạch.
"Hôm nay tôi đã tính đi rồi, phong thư này, anh có thể chờ hai ngày nữa không, chờ lễ vật được đưa đến thì hãy mở nha." Thùng sơn tinh nhỏ ngại ngùng ngại ngùng đưa ra ý nguyện nho nhỏ của mình, dù sao thư cảm tạ thoạt nhìn rất đơn bạc, nếu đặt cùng lễ vật thì sẽ đỡ hơn một chút.
"Được." Tân Nguyên ra vẻ bình tĩnh nhận lấy phong thư, tuy rằng rất muốn lập tức mở ra xem nhưng mà nhìn Du Thất Đồng đỏ hồng mặt, Tân Nguyên vẫn quyết định kiềm chế một chút, nhỡ đâu dọa cậu ấy thì lại không ổn.
"Cậu đừng đi vội, chốc nữa sẽ có người tới đón." Hôm nay đúng lúc Du Phát Tài muốn tới phòng làm việc, có thể đón Du Thất Đồng đi.
"Có người tới đón?" Thùng sơn tinh nhỏ nghiêng đầu suy nghĩ, có thể là hôm nay sẽ có người của nhà máy tái chế tới thu gom rác thải?
Đúng lúc mình cũng không biết đường về nhà máy, thùng sơn tinh nhỏ gật đầu.
Nhìn Du Thất Đồng ngoan ngoãn, Tân Nguyên vuốt ve phong thư màu trắng trong tay mình, không thể nhịn được nữa, muốn xem quá đi mấy.
Lúc Du Phát Tài đến phòng làm việc của Tân Nguyên để xem bản thảo, thùng sơn tinh nhỏ im lặng ngồi ở bên cạnh chờ nhân viên thu hồi đến.
Tân Nguyên thấy hai cha con bọn họ không nói lời nào, cảm thấy quan hệ cha con này có chút khó giải quyết.
"Tân Nguyên à, cậu còn trẻ tuổi lại còn tha hồ phát huy tài năng, rất là ưu tú đó, không giống đứa con không nên thân kia của tôi." Du Phát Tài vui vẻ vỗ vỗ vai Tân Nguyên.
Đừng đừng đừng, cha vợ ngài đừng thổi phồng con như vậy mà, con của ngài còn đang ngồi kia kìa.
Tân Nguyên nghĩ thầm, trên mặt lại lộ vẻ mỉm cười nói: "Không đâu ạ, tôi tin tưởng con trai của Du tổng nhất định cũng rất ưu tú." Vừa nói vừa nhìn Du Thất Đồng đang im lặng ngồi một bên.
Thùng sơn tinh nhỏ thấy Tân Nguyên nhìn về phái mình liền cười thật tươi với hắn, để lộ ra hàm răng trắng sáng.
Má lúm đồng tiền của thùng sơn tinh nhỏ khiến Tân Nguyên nhìn mà không nhịn được muốn cười rộ lên theo. Nhìn Du Phát Tài trước mặt, hắn cân nhắc cách dùng từ của mình, muốn cống hiến một chút vì quan hệ cha con của bọn họ.
"Nào có, con tôi cũng không có ngoan ngoãn được như cậu, nguyện ý nghe tôi lải nhải." Du Phát Tài vội vàng cau mày xua tay.
"Du tổng, thật ra tôi cũng không ngoan ngoãn lắm đâu. Vẫn là ông nội tôi có biện pháp, ông ấy cứ thổi phồng tôi lên, tôi sẽ không thể không biết xấu hổ mà không ngoan, ngài cũng có thể thử xem."
Tân Nguyên chỉ điểm tận tình.
"Đâu phải đâu, ngày nào tôi cũng mắng nó mà nó còn dám quen 4 người bạn gái cùng lúc bên ngoài, nếu tôi khen nó thì chẳng phải nó còn dám mở cả hậu cung hay sao." Du Phát Tài tức giận nói về đứa con không nên thân nhà mình.
Khoan đã!
Cái gì cơ?
Bốn cái gì cơ?
Mấy bạn gái cơ?
Tân Nguyên nhìn Du Thất Đồng ngoan ngoãn ngồi ở chỗ kia, hít sâu một hơi, nhất định là có một sự hiểu lầm nào đấy ở đây.
"Ngài có hiểu lầm hay không vậy, quý công tử hẳn là sẽ không làm chuyện như vậy đâu." Tân Nguyên khuyên Du Phát Tài, cũng là khuyên chính mình.
Bình tĩnh, bình tĩnh.
Bình tĩnh.
Bình tĩnh cái con khỉ!
"Không phải hiểu lầm, chẳng phải nó lên báo suốt hay sao? Hé lộ bốn người bạn gái của Du Thập Vạn, cái mặt già này của tôi cũng bị nó làm mất hết sạch rồi." Du Phát Tài như không muốn nhắc lại nữa.
Du Thập Vạn.
Không phải Du Thất Đồng.
Vậy vẫn tốt.
Tân Nguyên nhẹ nhõm thở dài một hơi.
"Ngài cũng đừng lo lắng, không phải còn có con trai nhỏ hay sao, con trai nhỏ nghe lời là được." Tân Nguyên mở miệng an ủi.
"Con trai nhỏ? Con trai nhỏ nào? Tôi chỉ có một đứa con là Thập Vạn thôi mà." Du Phát Tài ngơ ngác.