Lý Thư Đằng vừa tan học liền đi tìm Liễu Uyển Nhi,mặc dù vừa ra cửa trường cô đã bị người đón đi nhưng hắn vẫn muốn lợi dụng mấy phút đồng hồ khó có nói chuyện với cô giúp cô nhớ lại quá khứ.
Lần
này Liễu Uyển Nhi không có cự tuyệt Lý Thư Đằng để mặc hắn đi theo
mình,một đường từ phòng học nói đến cửa trường học,nói chuyện trước đó
giữa hắn và Tô Tiểu Tiểu.
“Tiểu Tiểu.”
Đột nhiên có một giọng nam
làm Lý Thư Đằng chú ý,hắn nhớ ra người đàn ông này,lúc trước hắn thường
xuyên đưa đón Tiểu Tiểu tan học,Lý Thư Đằng nhất thời sinh lòng cảnh
giác nhìn người đàn ông dịu dàng bên cạnh.
Lần đầu diễn kịch Liễu
Uyển Nhi trong lòng khó tránh khỏi có chút khẩn trương,Vu Thiểu Đình tựa như phát hiện cô khác thường,đi tới bên cạnh cô dịu dàng ôm eo cô,bên
eo truyền đến sức mạnh để Liễu Uyển Nhi hoãn lại tâm trạng khẩn trương.
Khẽ dựa vào giữa ngực Vu Thiểu Đình,nhẹ nhàng nói: “Anh Thiểu Đình.”
“Tiểu Tiểu,hắn là ai vậy?” Có ngốc cũng nhìn ra được quan hệ giữa bọn họ
không hề đơn giản,trong miệng hỏi Liễu Uyển Nhi nhưng ánh mắt Lý Thư
Đằng nhìn chằm chằm Vu Thiểu Đình.
“Tôi là bạn trai Tiểu Tiểu .” Vu Thiểu Đình trả lời hết sức có lực.
“Tiểu Tiểu,đây là sự thật sao?” Lý Thư Đằng không muốn tin,không muốn tin Tô Tiểu Tiểu phản bội tình cảm của bọn họ.
Liễu Uyển Nhi khẽ gật đầu đem mặt vùi vào trong ngực Vu Thiểu Đình,cô không
dám nhìn ánh mắt bị thương của Lý Thư Đằng, thật xin lỗi,thật xin lỗi,
thật xin lỗi. . . . . . Trong lòng hô một vạn thật xin lỗi,nhưng đành
chịu cô không phải là Tô Tiểu Tiểu,cô không thể yêu hắn.
“Không,em
không thể tàn nhẫn như vậy!” Giống như có người đang từng đao từng đao
cắt thịt trong lòng,Lý Thư Đằng nhìn Liễu Uyển Nhi ánh mắt dần dần trở
nên trống rỗng.
Cậu nhóc khổ sở đứng trước mắt khiến Thiểu Đình bỗng nhiên có chút không đành lòng,vì mùi vị bị tổn thương hắn đã từng nếm qua.
“Anh Thiểu Đình,chúng ta đi thôi.” Liễu Uyển Nhi giọng có chút run rẩy,cô sợ mình mềm lòng tốt nhất nên lập tức rời đi.
“Đừng đi,nói cho anh biết em thật yêu hắn sao?” Kéo lại cánh tay Liễu Uyển Nhi,Lý Thư Đằng vẻ mặt trắng bệch tràn đầy hy vọng.
Vu Thiểu Đình thu lại không đành lòng hất cánh tay Lý Thư Đằng ra.
“Tôi đã nói rõ cô ấy là bạn gái của tôi,cậu sau này đừng quấy rầy cô ấy nữa.” Nói xong liền kéo theo Liễu Uyển Nhi rời đi.
“Nói cho anh biết,em thật yêu hắn sao?” Lập tức ngăn trở đường đi của bọn
họ,cuối cùng đấu tranh lý trí một hồi làm cho Lý Thư Đằng không một chút sợ hãi Vu Thiểu Đình cao hơn mình một cái đầu,chỉ cần cô chính miệng
nói cô yêu người đàn ông này hắn liền buông tha.
Rốt cục Liễu Uyển Nhi từ trong ngực Vu Thiểu Đình ngẩng đầu lên,nhìn thoáng qua Lý Thư Đằng, kiên định nói: “Em yêu anh ấy.”
Vu Thiểu Đình trong lòng run lên,biết rõ cô nói vậy để Lý Thư Đằng buông
tha,nhưng vẫn khiến tim hắn đập nhanh hy vọng có một ngày biết được suy
nghĩ trong lòng cô.
“Chúc hai người hạnh phúc.” Lưu lại một nụ cười tuyệt vọng ,Lý Thư Đằng bước chân rời đi có chút nặng nề.
Bị Vu Thiểu Đình đưa vào xe,Liễu Uyển Nhi trong lòng nặng nề,Lý Thư Đằng
sẽ không dây dưa cô nữa nhưng cô cũng đã tổn thương hắn thật sâu,thật
xin lỗi Lý Thư Đằng, thật xin lỗi Tô Tiểu Tiểu.
“Tiểu Tiểu,em có khỏe không?” Vu Thiểu Đình giọng nói êm dịu làm Liễu Uyển Nhi có phần an tâm.
“Không có chuyện gì.” Liễu Uyển Nhi cố gắng nở nụ cười không muốn hắn lo lắng cho mình.
Lúc này Tử Quyên rốt cục mới hiểu thì ra ngày hôm qua cô bé nhắc đến “hắn”căn bản không phải Tô Lực Hằng.
Có chút hâm mộ Vu Thiểu Đình,hắn ít nhất có được người yêu mến,nhưng nghĩ
đến hắn phải gặp phải đối thủ —— Tô Lực Hằng,Tử Quyên trong lòng khó
tránh khỏi cho lo lắng.
Mà người đàn ông cô yêu,hắn bao giờ mới nhìn nhận sự hiện hữu của mình.
Đoàn người Vu Thiểu Đình lái xe trở về Tô gia.
Bỗng nhiên sườn xe
chấn động,tiếng đèn xe bể tan truyền đến.Vu Thiểu Đình lập tức dừng
xe,Tử Quyên muốn cỡi giây nịt an toàn trên người lại bị Vu Thiểu Đình
ngăn lại: “Cô lo cho Tiểu Tiểu,tôi đi xuống xem một chút.” Dứt lời liền
đẩy ra cửa xe.
Đụng vào bọn họ chính là một chiếc Lexus màu trắng,tài xế nhìn qua tuổi có chút lớn đang xem xét tình trạng hư hỏng của xe,
vừa nhìn Vu Thiểu Đình liên tục nói xin lỗi.
Con đường này tình hình
giao thông tốt,mặc dù hiện tại đang giờ cao điểm nhưng dòng xe trên
đường chạy không nhiều,xe Lexus sao lại tự dưng đụng vào,Vu Thiểu Đình
quan sát bốn phía tuy không thấy chiếc xe nào khả nghi nhưng hắn không
dám phớt lờ.
“Thanh Sơn,tình trạng nghiêm trọng không?” Lúc này từ bên trong xe truyền ra một giọng nói già nua.
“Lão gia,tôi lỡ đụng hư đèn xe của người ta.”
“Tại sao cậu không cẩn thận như vậy.” Cửa xe mở ra một thân tây trang thẳng
thóm,ông cụ tay đang cầm cây gậy bằng gỗ lim từ trên xe xuống,hai mắt
lấp lánh hữu thần nhìn thẳng về phía Vu Thiểu Đình.
“Nhóc con,cậu xem tổn thất có bao nhiêu,chúng tôi sẽ bồi ngươi.” Ông lão cũng là người dứt khoát.
“Không cần,chỉ là đèn xe thôi.” Vu Thiểu Đình không muốn dây dưa chuyện này,dù sao thủ phạm mấy lần trước ngăn chặn bọn họ còn chưa điều tra được là
ai,hắn không thể để cho Tiểu Tiểu ở lại trường hợp này thời gian quá
dài.
“Vậy làm sao có thể,đụng hư xe của các người thì phải bồi
hương.” Ông lão rất kiên trì,dứt lời liền đi đến chiếc xe màu đen BMW
của Vu Thiểu Đình,Vu Thiểu Đình phát hiện ông lưới qua đuôi xe,trực tiếp đi tới chỗi ngồi phía sau của Liễu Uyển Nhi,trong lòng biết không ổn
lập tức vọt theo gót chân ông lão,ngăn cản ông đến gần xe.
“Chỉ đụng hư đèn xe,ông không cần quá để ý.”
Vu Thiểu Đình ngăn cản làm cho trong mắt ông lão chợt lóe lên một tia tiếc nuối,Vu Thiểu Đình nhìn thấy nhưng hắn không muốn hiểu rõ tại sao,hắn
chỉ muốn nhanh lên kết thúc nhanh rời khỏi chỗ này.
“BMW của các
ngươi là loại gì,rất ít thấy trên thị trường.” Lúc này tài xế cũng đi
tới thật giống như phát hiện món đồ mới, “Lão gia ông nhìn,cửa sổ xe này đường nét cứng cáp,thật xứng với cậu này.”
Thấy tài xế nhích tới gần xe cửa sổ phía sau,Vu Thiểu Đình lập tức đưa tay ngăn lại.
Ông lão thì thừa cơ nằm sấp lên cửa sổ xe,Vu Thiểu Đình thật không biết làm gì với hai người này,nên kéo bên trái hay kéo bên phải,nhìn lại tuổi
bọn họ thì cả một bó,hắn thật không muốn đánh nhau cùng bọn họ.
Phát
hiện ông lão đang nhìn chăm chú vào người bên trong xe,ánh mắt khó nén
kích động,Vu Thiểu Đình bỗng nhiên cảm giác ông tựa hồ không có ác ý,với lại bên trong xe còn có Tử Quyên,cho nên chỉ đứng một bên chú ý cử động của bọn họ.
Bên trong xe Tử Quyên thấy bọn họ nhích tới gần,lập tức
nắm chặt súng trong túi áo,chỉ cần bọn họ có ý tổn thương người trong
xe,cô liền lập tức giết chết bọn họ.
Một đôi mắt bỗng nhiên xuất hiện ngoài cửa xe,Liễu Uyển Nhi sợ hết hồn,nhưng ngay sau đó cô nhìn thấy
trong ánh mắt đó có mong mỏi cùng quan tâm cho nên có chút ngạc nhiên
nhìn ông lão đột nhiên xuất hiện này.
“Cô nhóc này là gì của cậu?
Dung mạo thật xinh đẹp.” Ông lão nhìn Thiểu Đình nói,ánh mắt lại thủy
chung không rời đi Liễu Uyển Nhi bên trong xe,giọng nói nghe ra có chút
run rẩy.
Hiện tại Vu Thiểu Đình có thể xác định bọn họ hao hết tâm tư tông xe mục đích chính là muốn đến gần người trong xe, bọn họ rốt cuộc
muốn làm gì? Nghe giọng nói kích động của ông Vu Thiểu Đình trong lòng
càng thêm nghi ngờ.
Nghe ông lão nhắc tới mình,Liễu Uyển Nhi liền không chút nghĩ ngợi quay cửa xe xuống,Tử Quyên muốn ngăn cản đã không kịp.
Khi cửa sổ xe quay xuống Vu Thiểu Đình thấy rõ khóe mắt ông lão đỏ lên.
“Tiểu Tiểu,em không nên lộn xộn.” Cho dù hai người này không có nguy hiểm nhưng Vu Thiểu Đình cũng không thể sơ suất.
“Cô gọi Tiểu Tiểu?” Ông lão ngó chừng Liễu Uyển Nhi,ánh mắt đã phủ kín một tầng hơi nước.
“Đúng vậy.” Liễu Uyển Nhi nhìn ông lão khẽ mỉm cười,trong mắt ông cô thấy có tia yêu thương,cô cũng thích ông lão này.
Quá giống,con bé rất giống mẹ Lâm Gia Mỹ của mình.Không sai ông lão ấy
chính là Lâm Cẩm Quyền,qua nhiều lần tìm kiếm cơ hội đến gần cháu
gái,Lưu Thanh Sơn cuối cùng nghĩ ra chiêu tông xe,rốt cục để cho ông
thấy được mặt cháu gái ngày nhớ đêm mong_Tô Tiểu Tiểu.
“Tôi là . . . . .” Thiếu chút nữa nói cho cô biết ông chính là ông ngoại của cô,Lâm Cẩm Quyền vội vàng đổi lời nói, “Tôi họ Lâm, tên Tiểu Tiểu ngày nghe rất êm tai.”
“Xin lỗi ngài,chúng ta phải đi.” Vu Thiểu Đình lo lắng nếu
dừng lâu hơn không chừng sẽ gặp nguy hiểm,hắn trực tiếp mở cửa xe ngồi
vào bên cạnh Liễu Uyển Nhi.
“Tử Quyên,cô lái xe.” Tử Quyên nghe thế lập tức ngồi vào ghế lái.
“Vậy để tôi đền tiền đèn xe cho cậu.” Lâm Cẩm Quyền thực sự không nỡ rời
khỏi cháu gái,muốn lấy cớ bồi thường tiền để được gần cháu gái lâu thêm
một chút.
“Không cần.” Không muốn tiếp tục ở lại,chiếc BMW mà đen nhanh lướt đi,dần dần biến mất trong tầm mắt Lâm Cẩm Quyền.
“Thanh Sơn,cám ơn cậu.” Trong xe Lâm Cẩm Quyền chân thành tỏ vẻ cảm ơn Lưu Thanh Sơn .
“Đây là chuyện tôi nên làm.”
“Tiểu Tiểu nhìn rất khỏe mạnh.” Lúc này Lâm Cẩm Quyền nhớ tới Vu Thiểu Đình bên cạnh con bé, “Mới vừa rồi tên nhóc kia?”
Hắn giống như rất quan tâm Tiểu Tiểu,người cũng rất nhanh nhạy quả cảm, đối với ông lão như ta cũng rất khách khí,không giống tên Tô Lực Hằng kia
gọi an ninh đuổi bọn họ.
“Hắn tên Vu Thiểu Đình,Tôn tiểu thư thật như rất lệ thuộc vào hắn.” Lưu Thanh Sơn nói ra cảm giác của mình.
“Thằng nhóc đó không tệ,không biết bối cảnh ra sao.”
Lâm Thanh Sơn hiểu ý cười một tiếng,lão gia không phải bắt đầu chọn còn rễ
rồi chứ,chẳng qua muốn biết rõ Thiểu Đình không phải chuyện dễ.
Thấy Thiểu Đình và Liễu Uyển Nhi cùng nhau trở lại Tô Lực Hằng trong lòng bắt đầu nghi ngờ.
“Thiểu Đình,cậu xế chiều đi đâu?”
Trải qua mấy lần Vu Thiểu Đình ít nhiều cũng ý thức được Tô Lực Hằng cố ý
ngăn cản hắn và Liễu Uyển Nhi lui tới, hiện tại bị đại ca hỏi có chút
không biết trả lời thế nào,lỡ như cho anh ấy biết chuyện mình giả mạo
bạn trai Liễu Uyển Nhi có thể vì vậy mà dùng thủ đoạn không cho mình
liên lạc với Liễu Uyển Nhi không,Vu Thiểu Đình tự nói với mình nhất định không thể để cho anh ấy biết chuyện buổi chiều.
Mà Liễu Uyển Nhi
cũng bị vấn đề Tô Lực Hằng hù,lỡ như để cho chú biết mình bảo anh Thiểu
Đình giả làm bạn trai,thật mất mặt a, nói không chừng chú tức giận vì
mình không theo khuôn phép .
Tử Quyên cũng ý thức được vấn đề,bây giờ có thể ngăn cản Tô Lực Hằng phát triển tình cảm với Tô Tiểu Tiểu có lẽ
cũng chỉ còn mỗi Vu Thiểu Đình,cô phải giúp hắn,cho nên nói: “Buổi chiều em phát hiện bên cạnh trường học có chiếc xe lạ,cho nên bảo Thiểu Đình
qua trợ giúp.”
“Xem ra không để cho bọn họ biết mặt bọn chúng thật
cho rằng Tô Lực Hằng là quả hồng mềm.” Một cú đấm về phía mặt bàn, nhưng Tô Lực Hằng ngay sau đó lại nói: “Sau này những chuyện như vậy gọi
Khinh Vân qua đi.”
Vu Thiểu Đình cùng Liễu Uyển Nhi không hiểu tại
sao Tử Quyên lại giúp bọn họ nói dối,bất quá vẫn hết sức cảm kích cô
giúp bọn họ gạt Tô Lực Hằng.
Ba người thở phào nhẹ nhõm nên không có phát hiện trên mặt Tô Lực Hằng lộ ra tín hiệu nguy hiểm.
Xem ra thuộc hạ của hắn lá gan càng lúc càng lớn,bọn họ cho rằng một câu
nói dối là có thể đẩy đi việc này sao,hắn cũng muốn xem trong hồ lô bọn
họ rốt cuộc giấu thứ gì.
Buổi tối Tử Quyên bỗng nhiên nhận được điện thoại Tô Lực Hằng,muốn cô đến khách sạn Thế Hoa làm nhiệm vụ.
Đi tới Tô Lực Hằng nói cho cô biết phòng1505,Tử Quyên móc ra một tấm thẻ vạn năng,quẹt lên cửa tính nhẹ nhàng mở ra.
Tử Quyên tinh tường nghe bên trong phòng truyền ra tiếng thở dốc của phụ nữ,khẽ cau mày,rất nhanh khôi phục bình tĩnh.
Tử Quyên nhẹ di động bước chân,không để cho người bên trong phòng nhận
ra,khi ánh mắt cô nhìn thấy người nằm trên giường, cả người kinh hãi.
“A!” Cô gái phát hiện sự xuất hiện của cô,bị làm cho sợ đến chui vào trong ngực người đàn ông.
“Tiếp tục.” Tô Lực Hằng nói với cô gái,ánh mắt lại nhìn Tử Quyên.
Cô không hiểu tuy các cô làm chuyện này vô số lần nhưng chưa bao giờ làm trước mặt phụ nữ.
Tô Lực Hằng thấy cô gái do dự,đưa tay nắm lấy đẫy đà của cô,ngón tay thật
dài tà ác khuấy động nụ hoa phía trên,cô gái lập tức thở gấp liên tục,cả người nóng rực làm cho cô quên có Tử Quyên ở đây,thân thể dán lên người Tô Lực Hằng.
Tô Lực Hằng rất hài lòng trên mặt Tử Quyên xuất hiện
đau đớn.Hắn thật ra đã sớm biết Tử Quyên có tình cảm với hắn,mặc dù muốn thân thể của cô nhưng hắn không muốn bị bất kỳ cô gái nào quản tự do
của mình.
“Nói cho tôi biết,buổi chiều rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Tử Quyên lúc này mới hiểu được thì ra Tô Lực Hằng căn bản không tin lời cô nói,lúc này hắn bảo cô đến đây chính là muốn dùng màn tàn nhẫn ép cô
nói ra chân tướng.
Không,cô phải bảo vệ tình cảm Vu Thiểu Đình cùng Tô Tiểu Tiểu,cô không thể để cho Tô Lực Hằng tiếp tục rơi vào trầm luân.
Nước mắt yên lặng chảy xuống nhưng Tử Quyên nhưng không nói lời nào.
Thấy thế Tô Lực Hằng trên mặt cười gian tà,nhấc chiếc mông đầy đặn của cô gái về phía mình.
“A ~” Khổng lồ mạnh mẽ làm cho cô gái sợ hãi kêu lên tiếng,chạy nước rút đem đến khoái cảm cho mình.
“Không nên!”Cô không cách nào nhịn được nữa,Tử Quyên hỏng mất thất thanh khóc
rống, “Tiểu thư bảo Thiểu Đình giả mạo bạn trai của cô,ép Lý Thư Đằng
buông tay.”
Nghe vậy Tô Lực Hằng lập tức dừng lại động tác eo,một cước đá cô gái dưới mình xuống giường: “Cút!”
Say mê trong khoái cảm cô gái bị động tác bất thình lình của hắn làm hoảng
sợ ,mà Tô Lực Hằng trên mặt âm tàn làm cho cô không dám ở lại,nắm lấy
quần áo trên mặt đất nhanh chóng chạy đi.
Đi tới trước mặt Tử
Quyên,Tô Lực Hằng nắm lấy cằm dưới của cô,một giây sau quần áo trên
người Tử Quyên đã bị thoát đi, tàn nhẫn tiến vào làm cho cô đau lên
tiếng.
“Vậy mới là cô gái ngoan.” Tô Lực Hằng giọng rất dịu dàng,nghe vào trong tai Tử Quyên trở thành lạnh lẽo như băng.